Trình Mẫn mở to mắt, ánh mắt như rơi vào không trung, trông cứ như thể đã bước vào cõi thần tiên.
Cô cảm thấy mấy ngày nay đúng là buông thả du͙© vọиɠ quá độ danh xứng với thực. Hông của Lục Hạo Nam có được không thì cô không biết nhưng cô chỉ biết là eo mình như muốn gãy tới nơi vậy, ngay cả thận cũng đau.
Không thể không nói thứ thuốc gây nghiện nhất trên thế giới chính là một người đàn ông vừa cẩm dục vừa điển trai.
Áo sơ mi của Lục Hạo Nam đã bị cô siết đến nhăn nheo nên anh tới phòng để quần áo thay một cái áo khác. Hôm nay anh mặc một bộ tây trang màu đen có kiểu dáng phổ thông, ngay cả chiếc cà vạt đen cũng bình thường nốt nhưng lại không hề có chút khuyết điểm nào. Cũng may anh không chỉ là cái giá treo quần áo mà còn có một vẻ ngoài hoàn hảo nên không giống những người đàn ông khác hễ mặc tây trang đen thì không giống vệ sĩ cũng giống một nhân viên tiếp thị.
Cô ngồi dậy. Quần áo của cô đã bị dính một chút mật dịch nên không thể mặc lại được nữa nên cô thay một chiếc váy xếp tầng màu bạc hà có thêu những đóa hoa nhỏ li ti. Chiếc váy này khác xa phong cách đơn giản ngày thường của cô. Chưa nói tới phần cổ chữ V kiểu Pháp thì từng lớp váy và những chiếc lá sen dài ngắn khác nhau bên mép váy mới là điểm đáng chú ý. Cô luôn cảm thấy những kiểu thiết kế này quá rườm rà, thế mà khi đặt trên bộ váy này cô lại thấy rất hợp mắt, đây chỉ có thể nói là do duyên phận rồi.
Lục Hạo Nam thay áo xong thì ra khỏi phòng thay đồ thấy cô đang ngẩn người ngồi xếp bằng trên giường.
“Tối nay bảo Tiểu Lâm đưa em về.” Anh là một người kỹ tính, trí nhớ lại tốt nên tất nhiên sẽ không quên chuyện đã sắp xếp tối qua.
“Cảm ơn.” Lúc này Trình Mẫn mới hồi phục tinh thần.
Bước chân của anh giống như bị đóng đinh khiến anh không có cách nào rời đi.
Trình Mẫn nhìn anh, cảm thấy hơi kỳ lạ: “Còn có việc gì à?”
Nếu để người khác nghe thấy lời này của cô thì chắc chắn họ sẽ cho rằng giữa bọn họ chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường mà thôi.
Anh giống như vừa tỉnh mộng, lắc lắc đầu rồi xoay người rời đi.
Mãi đến khi bóng dáng anh biến mất ở cửa cô mới chợt hiểu ra vì sao anh đứng lại. Từ tối qua tới giờ cô đều ở trong trạng thái không thể giữ vững lý trí trước du͙© vọиɠ [*] nên hoàn toàn không nhớ đến số quà đã mang về từ Hồng Kông. Cô đã đóng gói một nửa trong hành lý, nửa còn lại không vừa nên cô xách tay. Khi tới đây thì bỏ nó ở ngoài.
[*] Nguyên văn là: sắc lệnh trí hôn (色令智昏).
Có lẽ Lục Hạo Nam đã nhìn thấy nhưng vẫn luôn kìm lòng không hỏi mà đợi cô tự đề cập tới.
Trình Mẫn xoa bóp bờ vai vẫn còn nhức của mình và nghĩ đến một vấn đề khác.
Cô đặc biệt chọn những bộ quần áo có phong cách thoải mái, hoạt bát, chẳng hạn như áo hoodie và quần jeans. Những thứ anh càng không mặc thì cô càng mua nhiều. Nếu anh đã đoán được đó là quà thì chắc hẳn anh sẽ nghĩ đây là quà tặng cho một chàng trai trẻ chừng 20 tuổi. Cộng thêm việc cô không thèm nói tiếng nào lại càng chứng thực suy đoán của anh.
Anh có vẻ muốn nói lại thôi, có lẽ anh cho rằng cô có niềm vui mới.
Có điều, giữa bọn họ là quan hệ bạn giường cởi mở, ai cũng chưa từng yêu cầu đối phương phải trung thành với người kia. Trái lại, Trình Mẫn không cảm thấy anh sẽ để tâm như thế, cũng giống như cô chưa từng quan tâm anh hẹn hò hay lên giường với ai vậy.
Tất nhiên, nếu như anh và người khác xác định quan hệ lâu dài thì đó lại là một chuyện khác.
Tuy cô không cần phải chịu trách nhiệm với người bạn đời của anh nhưng cũng không có nghĩa là cô muốn rước phiền phức cho mình.
Trình Mẫn sắp xếp xong hành lý của mình thì lấy hết quần áo ra rồi mở cửa phòng để đồ, định bỏ quần áo vào đó xong mới nói với anh một tiếng.
Không nhìn thì không biết chứ nhìn rồi thì đúng là bị dọa tới nảy lên. Phòng để quần áo thôi mà to gần bằng phòng ngủ rồi. Bố cục tổng thể rất đơn giản. Không gian hình chữ nhật lấy màu xám làm màu chủ đạo kết hợp với những đường kẻ trang trí trên tường. Hai bên là hàng tủ được xây theo kiểu tích hợp với sàn nhà. Tất cả cửa tủ đều là kiểu kéo đẩy, có cái bằng kính cũng có cái bằng gỗ. Ở dãy bên trái treo các bộ Âu phục đã được phân loại và trong những chiếc tủ có cửa gỗ ở cạnh đó là những chiếc áo sơ mi, quần tây được xếp chỉnh tề và có cả những loại quần áo khác nữa. Còn trong mấy ngăn kéo thì có các phụ kiện đi kèm như nơ, cà vạt, đồng hồ đeo tay… Nhưng dãy tủ bên phải thì trống không. Và điều thú vị nhất là khi đi đến góc trong cùng thì sẽ thấy một gian tủ lớn có thiết kế kiểu trưng bày, có vẻ là nơi để đặt túi xách.
Thời đại học, Trình Mẫn khá thân với một người bạn có niềm yêu thích cực lớn đối với các loại túi xách hàng hiệu. Hai năm trước, người bạn kia đã mua một căn nhà với diện tích 120 mét vuông ở khu Trung Hoàn [*]. Yêu cầu đầu tiên mà cô ấy đặt ra với chuyên gia thiết kế là hãy làm giúp cô ấy một chiếc tủ có kiểu dáng trưng bày để cô ấy có thể triển lãm các báu vật của mình.
[*] Trung Hoàn là khu thương mại trung tâm của Hồng Kông, nằm ở quận Trung Tây, trên bờ phía Bắc của đảo Hồng Kông, qua cảng Victoria từ Tiêm Sa Chủy, điểm tận cùng của bán đảo Cửu Long.
Về sau, khi Trình Mẫn có dịp đến nhà cô ấy làm khách thì thật sự đã được chiêm ngưỡng chiếc tủ trưng bày chứa đầy hàng hiệu đó. Mà chiếc tủ trước mắt cô đây hoàn toàn giống với cái ở nhà cô bạn, chỉ có điều lớn hơn phân nửa.
Cô không khỏi nghĩ cái tủ này cần chứa bao nhiêu chiếc túi hàng hiệu mới đầy nổi đây.
Trình Mẫn đặt xấp quần áo xuống chiếc ghế sofa mềm rồi bước ra ngoài gửi tin nhắn cho anh. Kết quả là hết nhập rồi lại xóa, không biết nên nói thế nào mới được.
Bình thường cô là một người rất to gan, lúc bịa chuyện cô còn nói nói cười cười vui vẻ được. Thế mà tới lúc muốn bày tỏ tình cảm chân thành của mình thì một chữ cũng không nói nên lời.
[Khi đi dạo phố có mua vài bộ quần áo, tôi đã đặt ở trong phòng để đồ rồi.]
Dưới sự cân nhắc của cô, những lời này cứ thế được gửi đi.
Anh trả lời rất nhanh nhưng chỉ có một chữ: [Tốt.]
Câu trả lời không có thành ý chút nào nhưng vẫn khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Trình Mẫn về nhà cất hành lý, lấy tay quẹt một vệt lên bàn trang điểm thì dính phải một lớp bụi mỏng. Lúc cô không có ở đây, chắc nhân viên quét dọn không hề đến dọn dẹp nên khó trách nơi này lại trở thành địa bàn của đống tro bụi.
Cô pha một cốc trà hoa hồng rồi gọi điện hẹn thời gian với nhân viên quét dọn. Hẹn giờ xong, cô đặt hai chân dưới bàn trà, vắt chéo lên nhau rồi thong thả mở tivi, thoải mái xem phim truyền hình.
Phim truyền hình đúng là phim truyền hình. Cách nam nữ chính yêu nhau không thể hiểu được mà cách họ chết đi sống lại cũng không thể hiểu nổi, suýt nữa làm cô ngủ gật rồi. Cũng may lúc đang gật gù thì có tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô không biết mình đã nhấn nút âm lượng từ bao giờ mà lúc chuông reo suýt nữa làm thủng màng nhĩ của cô luôn.
Cô nhìn tên hiển thị trên màn hình, chợt có dự cảm không tốt.
Giữa làm bộ không nghe thấy và nhẫn nhịn để lấy tiền thì cuối cùng cô vẫn cúi đầu trước kế mưu sinh, lựa chọn vế sau.
Người gọi cho cô chính là bà Trần, vợ của ông trùm điền sản nào đó. Có lần bà Trần này được mấy bà bạn dẫn tới phòng triển lãm nghệ thuật và được Trình Mẫn tiếp đón, từ đó thường xuyên qua lại với nhau.
Số lần liên lạc càng nhiều thì bà Trần càng thích Trình Mẫn, bà nói trông Trình Mẫn rất giống bà thời trẻ nên rất thích.
Vốn dĩ Trình Mẫn chẳng có ý nghĩ đặc biệt nào đối với bà ấy, chỉ có một lần trước đây khi cô được mời đến tham gia tiệc trà của bà Trần và bạn thân của bà ấy. Mà trong số bạn bè thân thiết của bà ấy dĩ nhiên là có không ít các phu nhân nhà quyền quý. Bầu không khí của buổi tiệc trà rất vui vẻ. Các bà ấy nói từ trang sức cho tới các món hàng hiệu, lại từ hàng hiệu chuyển sang nửa dưới của đám đàn ông. Nếu như chỉ nói về chồng của các bà ấy thôi thì Trình Mẫn còn nhịn được, đằng này càng nói càng hưng phấn, thậm chí còn bàn luôn về “của quý” của mấy anh chàng trong hội sở nữa.
Những chuyện như vậy Trình Mẫn không thích nghe nhưng mà đây không phải vấn đề chính, mà cái chính là cô không thể nghe được. Châm ngôn của cô luôn là bo bo giữ mình mà.
Đừng nghe những gì bạn không nên nghe, cũng đừng quan tâm tới những gì không liên quan tới mình.
Thế mà cô lại vô tình bước nhầm vào một thế giới không thuộc về mình.
Trong khi các bà ấy cứ nói mãi không ngừng thì tim của Trình Mẫn cũng bị treo lơ lửng theo. Cô vốn định tìm cớ rời đi nhưng không đợi cô làm thế thì bà Trần đã tràn đầy phấn khởi hẹn cô đi xem cùng để mở mang kiến thức.
Trình Mẫn từ chối bằng mọi cách nên bà Trần chỉ có thể tiếc nuối bỏ qua.
Từ đó về sau, cứ hễ bà Trần mà gặp cô là lại thầm nói với cô về chuyện này, mãi đến khi cô về Hồng Kông mới thôi. Nào ngờ bây giờ cô vừa về thì người này lại tới nữa.
Đúng là sợ thứ gì thì sẽ gặp thứ đó mà. Trong lòng cô rất rối loạn, không biết bà Trần này đang nghĩ cái gì nữa, đúng là quái đản mà.
“Bà Trần.” Cô khách sáo hỏi: “Đã lâu không liên lạc rồi, gần đây có khỏe không ạ?”
Bà Trần nghe xong thì tươi cười hớn hở: “A Mẫn, hôm qua tôi có đến phòng triển lãm, nghe Tiểu Dư nói cô đang nghỉ phép à?”
“Vâng.” Trình Mẫn ghét Tiểu Dư chết mất.
“Đi chơi chút không?”
Trình Mẫn cố ý im lặng mấy giây rồi mới hỏi tiếp: “Bao giờ?”
“Bây giờ.”
Đây chính là câu mà cô đang chờ, thế nên cô chần chừ đáp lại: “Có lẽ là không được rồi.”
“A Mẫn,” Vào lúc này bà Trần không dễ nói chuyện nữa, trong lời bà có ẩn ý, “Lần này là sinh nhật của một người bạn thân của tôi, bà ấy muốn mời nhiều người đến cho náo nhiệt. Chúng ta là bạn bè nên tôi mới gọi cô, đừng nói là chỉ chuyện này cô cũng không cho tôi mặt mũi nhé?”
Bạn thân, từ này đủ để nói lên tất cả rồi.
“Bà Trần, không phải như thế.” Trình Mẫn vẫn tiếp tục giả ngốc: “Bây giờ tôi có chút việc, với lại con người tôi rất chán, nếu phá hỏng hứng thú của mọi người thì không tốt đâu.”
Nhưng bà Trần căn bản không cho phép cô từ chối: “Vậy khi nào cô rảnh?”
Trình Mẫn im lặng, cô sớm đã học thành tinh rồi.
Trước khi trả lời thì cô đang tính toán cái giá khi làm mất lòng bà Trần.
Chỉ cần có dính vào thương mại thì không thể không cân nhắc đến lợi ích và làm nghệ thuật cũng giống như thế. Bà Trần giao thiệp rộng, khiếu thẩm mỹ với nghệ thuật cũng có và đã giúp đỡ cô rất nhiều. Sau này nếu không còn ở phòng triển lãm nghệ thuật nữa và muốn gây dựng sự nghiệp thì giữ lại vẫn có tác dụng rất lớn với cô.
Thôi, chẳng lẽ bà Trần còn có thể ăn thịt cô à.
Cuộc đời này chính là một canh bạc, Trình Mẫn đã phải đánh cược rất nhiều mới đi được tới ngày hôm nay và lần này cũng thế.
Cô nghĩ tới nghĩ lui rồi đồng ý.