Thần Dấm Đệ Nhất Vũ Trụ

Chương 32: Sự thân mật của người yêu chính là liều thuốc tốt nhất

Chương 32: Sự thân mật của người yêu chính là liều thuốc tốt nhất

Được Tô Tần an ủi một hồi, Phong Khiển mới đỡ một chút, Nguyên Bảo là em gái ruột của cô, là người mà cô bắt nạt từ bé tới lớn, là chỗ dựa tinh thần quan trọng nhất trong khoảng thời gian cuộc sống u ám nhất, cô thà rằng tự mình chịu đựng những đau khổ và gập ghềnh này còn hơn là để em ấy phải chịu khổ sở.

Nhưng cũng vì Nguyên Bảo là em gái của cô, Phong Khiển mới hiểu rõ em ấy.

Nguyên Bảo từ nhỏ trông như cười tủm tỉm, chẳng màng thứ gì, nhưng chỉ cần là chuyện đã nhận định thì tám con trâu cũng không kéo lại được.

Huống chi...

Rễ tình đâm sâu, loại cảm giác đó, cô hiểu hơn ai hết.

Tô Tần dường như nhìn thấu nỗi lòng của Phong Khiển, "Được rồi, mọi chuyện đều sẽ ổn thôi, đừng khóc nữa."

Tiêu Phong Khiển hôn lên gáy của Tô Tần, khẽ than thở: "A Tần nè, chị nói xem em có phải là không nên để em ấy tùy ý như vậy không?"

Tô Tần sờ mặt của Phong Khiển: "Lúc này, nếu chúng ta không ủng hộ Nguyên Bảo, em ấy nên tin cậy ai?"

"U chu choa mạ ơi." Viên Ngọc ở bên cạnh vừa che mắt, lại che mặt, "Hai người bình thường miếng đi được hông, chỗ này vẫn còn có một người sống sờ sờ nè, đau răng qué."

Đã nhiều năm như vậy rồi mà hai người này cứ xà nẹo như vậy hoài, ngược đãi kẻ FA là cô đây.

Tô Tần lườm cô một cái, "Chị đi lo việc bên Tần Ý đi, Phong Khiển đi lo bên trường học, em—"

Viên Ngọc tràn đầy mong đợi: "Em luôn sẵn sàng bất cứ lúc nào!"

Cô cũng sẽ nghe theo sắp xếp mà dốc hết sức giúp đỡ bé Nguyên Bảo nhà cô!

Tô Tần suy nghĩ: "Đừng gây rắc rối nữa."

Viên Ngọc: ...

Phong Khiển bị bộ dạng của Viên Ngọc chọc cười, Viên Ngọc bĩu môi, "Kỳ thực, em cũng có thể giúp đỡ mà, em nhìn Phong Khiển, việc học của Nguyên Bảo không cần dừng, một lát em thay đổi kiểu tóc, mặt trang điểm lên, đi học một năm giùm ẻm là được mà hé? Em xinh thía cơ mà."

Tô Tần vỗ vai Phong Khiển, "Bận việc thì cứ đi đi, đừng chậm trễ."

Phong Khiển gật đầu, vẫy tay với Viên Ngọc: "Bye bye."

Viên Ngọc: ...

Hai người chia nhau hành động, Viên Ngọc ôm chặt lấy chính mình, thương tâm mà gọi điện cho bí thư: "Giúp chị rút một trăm triệu tiền mặt ra."

Bí thư bận rộn sứt đầu mẻ trán, "Nước sơn móng tay lại hết rồi ư? Viên tổng, một lát nữa em sẽ mua cho chị, cúp máy trước nha."

"Tút tút", điện thoại bị gác máy.

Trong lòng Viên Ngọc cực kỳ bi thương, cô ôm lấy chân mình, nhẹ giọng hát khẽ: "Anh cô đơn giữa tinh không này, muôn con sóng cuốn xô vào đây..." (2 triệu năm-Đen Vâu, dùng nhạc Việt tránh bị quét)

Không ngờ, bài hát này khẽ hát chưa được bao lâu, cửa văn phòng đã bị gõ vang lên.

Nhìn thấy người tới là ai, Viên Ngọc chần chừ đứng lên: "Khê Tích!"

Lâm Khê Tích mặc một bộ váy trắng, tóc màu cà phê xõa ra, dây chuyền bạch kim trên cổ làm tôn lên xương quai xanh nhỏ gợi cảm không thể chê, cô có chút sốt ruột nhìn Viên Ngọc: "Chị, chị biết Nguyên Bảo rốt cuộc đã đi đâu rồi không? Còn sư phụ của em nữa, hai người đó sao không ai nghe điện thoại hết vậy??? Em nghe Mẫn Mẫn nói em ấy mới về trường học một chuyến xong lại cuốn gói đi rồi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

Một chuỗi câu hỏi liên tiếp này, Viên Ngọc cười, cô chỉ vào nho ở trên bàn: "Đừng sốt ruột, ngồi ăn miếng bánh uống miếng nước cái đã."

Lâm Khê Tích vì lo lắng mà l*иg ngực khẽ phập phồng, cô ngồi xuống, mũi khẽ ngửi: "Là...Nguyên Bảo từng qua đây sao?"

Cái mũi nhạy cảm thật nha.

Có mùi hương của Nguyên Bảo.

Viên Ngọc gật đầu, "Phải, mới đến và cũng mới đi."

Lâm Khê Tích ngay lập tức nhìn về hướng Viên Ngọc, Viên Ngọc cười: "Không có việc gì đâu, nếu như không nói với em thì là chưa đến lúc, sau này, em ấy sẽ nói mà."

Lâm Khê Tích: "Nói như vậy...chị, chị biết Nguyên Bảo và sư phụ của em làm sao hả?"

Viên Ngọc: "Chị hong coá biết gì hớt."

Lâm Khê Tích: ...

Đây là lần đầu tiên Lâm Khê Tích tới văn phòng của mình, Viên Ngọc cảm thấy mình cần phải tỏ vẻ một chút, cô nghiêm túc xắn ống tay áo: "Dạo này chị cũng rất bận rộn, cho nên có nhiều chuyện không kịp tra hỏi."

Nghe được lời này, Lâm Khê Tích cảm thấy hơi có lỗi, "Chị, xin lỗi, em tới hơi vội rồi."

Cô không hề có hẹn trước.

Viên Ngọc mỉm cười, cô gom văn kiện ở trên bàn lại, ra dáng ra hình mà sắp xếp: "Tuy chiều nay chị có ba tháng, đấu thầu trước đó cũng đang chịu trách nhiệm theo dõi, nhưng em vẫn là quan trọng nhất, bất cứ lúc nào cũng có thể tới."

Mặt của Lâm Khê Tích ửng đỏ.

Cô cũng là lần đầu tiên thấy dáng vẻ khi làm việc của Viên Ngọc, âu phục như vầy cũng là lần đầu tiên thấy chị ấy mặc, rất xinh đẹp, rất có khí chất.

Bầu không khí đang dần biến đổi tốt lên.

Cửa bị gõ vang lên.

Viên Ngọc cười: "Nhìn đi, công việc tới nữa, đi vào!"

Lâm Khê Tích lập tức đứng dậy, "Em về trước nha."

Viên Ngọc: "Không cần."

Bí thư đi vào, trong tay xách theo một cái rương nhiều màu sắc, cô đi tới trước mặt Viên Ngọc, đem rương đặt xuống ở đó: "Viên tổng, đây là tất cả các màu sơn móng tay vừa ra gần đây, em bên này kỳ thật là hơi bận, vừa nãy khi đi lấy cái này đúng lúc tình cờ gặp Tần tổng, Tần tổng nói chị ấy bên đó bận không qua đây được, tạm thời rút em qua đó, mấy ngày này, chị tự mình sắp xếp, shopping hay là đi du lịch, chị gọi điện cho bí thư sinh hoạt là được rồi, tạm biệt."

Viên Ngọc: ...

Lâm Khê Tích: ...???...

Xấu hổ vẫn không kịp lan tràn, cửa lại bị đẩy ra, Tô Tần ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào, cô nhìn thấy Lâm Khê Tích thì ngớ người ra.

Lâm Khê Tích khẩn trương chào hỏi: "Tô tổng."

Tô Tần gật đầu, ánh mắt của cô rơi ở trên người Viên Ngọc, Viên Ngọc gân cổ lên: "Làm gì thế!"

Tô Tần hờ hững nói: "Để quên ví tiền."

Viên Ngọc vừa nhìn, thật đúng là, ví tiền để quên trên bàn uống trà, cô than thở một hơi: "Chị nói một tiếng là được rồi, sao còn đích thân tới đây nữa?"

Tô Tần: "Phong Khiển thúc giục, sợ gia sản không còn."

Viên Ngọc: ...

Đây chính là sỉ nhục người khác!

Trước khi Tô Tần rời đi, nhìn Lâm Khê Tích, cô có ấn tượng với cô bé này, gật đầu, "Chú ý an toàn."

Lâm Khê Tích: ...

Dưới sự tàn sát của mấy làn sóng này, Lâm Khê Tích hốt hoảng bỏ chạy: "Chị Viên Ngọc, chị...làm việc...làm việc đi, em về trường học trước nha."

Tay của Viên Ngọc duỗi ra yếu ớt: "Haizz, ê...ê Khê Tích, không phải vậy đâu, em nghe chị nói..."

...

Rời khỏi Tần Ý.

Lâm Khê Tích lại gọi mấy cuộc điện thoại cho Nguyên Bảo, em ấy cuối cùng cũng đã nghe máy, "Khê Tích, chị đừng sốt ruột, cũng đừng tức giận, đừng gào lên với em, cũng đừng phát cáu, mấy ngày nay em rất mệt mỏi, thân thể yếu ớt, tinh thần sa sút, không có sức lực giải thích gì với mọi người, chờ em nha, một tuần sau, em sẽ ở trong group chat nói rõ với mọi người, bây giờ em lo tìm sư phụ của chị đã."

Lâm Khê Tích không dám hỏi nhiều, chỉ có thể dặn dò: "Vậy, em...nhớ chú ý nha, có gì thì liên lạc với bọn chị."

Chỉ cần nghe giọng nói của Nguyên Bảo cũng đã có thể cảm nhận cái chuyện "bận" trong đó, so sánh với sự sốt ruột, cuống cuồng của Nguyên Bảo, thì Hà Vân Hàm bên này nhàn nhã hơn nhiều.

Nàng thật sự đến Thánh Hoàng, không hề lừa Nguyên Bảo.

Tiêu Hựu vốn dĩ đang mở họp, vừa nghe Hà Vân Hàm tới, cô vung tay lên: "Tan họp."

Giám đốc của bộ tài vụ còn đang báo cáo, mọi người đều vẻ mặt quái lạ mà nhìn Tiêu Hựu, Tiêu Hựu nhíu mày, tay khẽ gõ lên bàn, gắt gỏng: "Sao vậy, muốn ở lại tăng ca hết à?"

Vừa nghe lời này, mọi người tản ra tựa như chim chóc.

Tiêu Hựu hít sâu một hơi, cô nhìn bí thư ở bên cạnh: "Hôm nay chị đẹp hông?"

Bí thư: ...

Tiêu Hựu tựa như lẩm ba lẩm bẩm: "Thấy người đẹp, cũng khiến cho tâm trạng của cổ tốt hơn xíu."

Đối với tình huống của Vân Hàm, Tiêu Hựu cực kỳ đồng tình và hết sức khổ sở vì cổ, nhưng chung quy không phải là người trong cuộc, dù cô có xúc động nhường nào, cũng không thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị.

Theo cái nhìn của Tiêu Hựu, chuyện này, người khổ sở nhất không ai khác ngoài Nguyên Bảo.

Tiêu Hựu điều chỉnh cảm xúc, cô cười tủm tỉm đi vào văn phòng của Hà Vân Hàm, đặt mông ngồi lên sô pha, "Úi chà, hôm nay càng lúc càng nóng nha, sao không mở điều hòa lên thế?"

Cô cố gắng không để mình tỏ ra có gì khác thường, Tiêu Hựu không thích dùng thái độ dè dặt đối đãi với Hà Vân Hàm.

Hà Vân Hàm đang sắp xếp văn kiện ở trong tay, bộ dáng nàng cúi đầu nhíu mi không có gì quá khác với thường ngày, đến mức mà Tiêu Hựu cảm thấy những tin tức mà cô nhận được trước đó đều là nhầm lẫn.

Nhưng nàng chung quy đã tiều tụy rồi, loại tiều tụy này không phải là trang điểm là có thể che lấp đi, người này...Tiêu Hựu suy nghĩ, nếu như phải hình dung, thì đó chính là không có linh hồn.

Không biết qua bao lâu.

Hà Vân Hàm buông văn kiện trong tay xuống, nàng nhìn Tiêu Hựu: "Tiêu tổng."

Tiêu Hựu gật đầu, từ biểu cảm của Hà Vân Hàm, cô biết lời nói tiếp theo rất quan trọng.

Ánh mắt của Hà Vân Hàm hờ hững, "Cô biết tôi, từ bé đến lớn gần như không có bạn bè gì, có chút chuyện ngừa khi bất trắc, muốn bàn giao lại cho cô."

Thân thể của nàng, tinh thần của nàng có tốt hay không, tự nàng biết.

Buổi trưa, nàng uống thuốc xong, mơ mơ màng màng mà ngủ thϊếp đi, lại mơ thấy Vân Dạng.

Đây không phải là một hiện tượng tốt.

Tiêu Hựu lập tức đứng lên, "Vân Hàm, cô có biết cô đang nói gì không hả?"

Cổ đây là muốn lập di chúc, giao phó cho cô sao?

Trong ánh mắt của Hà Vân Hàm không còn tia sáng như trước, chỉ hiện ra một sự hờ hững, giống như thể những lời này nàng chỉ nói mà thôi, không hề muốn khơi thông giải thích cặn kẽ với Tiêu Hựu, "Cổ phiếu trên danh nghĩa của tôi, nhà, xe, tài sản, còn có những tiền vốn chứng khoáng khác, tất cả đều ở đây."

Tiêu Hựu nhìn chòng chọc vào nàng.

Thì ra, hôm nay nàng tới công ty chính là vì cái này?

Hà Vân Hàm: "Một nửa trong này, là cho mẹ của tôi, một nửa kia..." Trong mắt của nàng cuối cùng cũng có gợn sóng, "Cho...cho—"

Trên đời này, ngoại trừ mẹ, nàng không còn gì băn khoăn, nhớ nhung nữa.

Chỉ trừ...Nguyên Bảo.

Tiêu Hựu nặng nề mà thở ra một hơi, cô gật đầu, "Vân Hàm, tôi biết. Nhưng mà..." Giọng nói của cô trầm thấp: "Cô từng hỏi qua em ấy chưa, liệu em ấy có muốn những thứ này không, cái em ấy thực sự muốn là gì?"

Ánh mắt của Hà Vân Hàm lại bắt đầu trở nên trống rỗng, Nguyên Bảo đã đi rồi, sẽ không trở lại nữa.

Nỗi đau như vầy, vốn dĩ là em ấy không nên nhận lấy.

Em ấy còn trẻ như vậy, nên có tương lai rộng mở, tươi sáng.

Không nên đem cái tuổi đẹp nhất của em ấy giữ cho mình được , nàng không xứng cho Tiêu Phong Du lãng phí tuổi trẻ mà yêu mình.

Từ Thánh Hoàng đi ra.

Ngoài trời, cơn mưa nhỏ tí tách rơi.

Vân Hàm đứng trong mưa, không mang dù, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời tối tăm, duỗi tay hứng nước mưa.

Na Na ở bên cạnh nhìn mà trong lòng khổ sở, có lẽ Nguyên Bảo rời đi là cọng rơm cuối cùng đã triệt để đè nát nội tâm của Hà Vân Hàm, tuy nàng không nói gì, nhưng Na Na cảm nhận được một loại xa lạ tản ra khắp người nàng.

Hà Vân Hàm đứng một hồi, nàng đi về hướng bãi đỗ xe, Na Na đi cùng nàng.

Trong lòng Na Na vô cùng khổ sở, "Vân Hàm, chị đừng như vậy..."

Hà Vân Hàm xoay người nhìn cô, ngữ khí chậm lại, "Chị đi thăm mộ của Vân Dạng, em về trước đi."

Lúc trước, Cao Di đã dặn dò Na Na, nhất định không được nhìn Vân Hàm bằng ánh mắt dị dạng như nhìn "bệnh nhân", như vậy sẽ khiến cho lòng nàng khó chịu, thậm chí còn tăng thêm buồn bực trong lòng.

Na Na không dám nhiều lời, chỉ có thể nhìn theo Vân Hàm lái xe đi.

Xe vừa chạy, điện thoại của Cao Di cũng gọi tới, "Vân Hàm đâu?"

...

Cúp máy, Cao Di quay đầu nhìn Nguyên Bảo sốt ruột như cái gì, "Không có gì đâu, em đừng căng thẳng vậy, cô ấy nói là đến nghĩa trang thăm mộ Vân Dạng."

"Lúc này á?" Tiêu Phong Du sao không sốt ruột được chứ, vừa về nhà đã không thấy người đâu, cô suýt bị dọa chết rồi, "Em đi tìm chị ấy!"

Cao Di túm chặt lấy Nguyên Bảo, "Nguyên Bảo, em đợi đã, chị có lời này muốn nói với em."

Tiêu Phong Du nhìn cô, không che được sự nôn nóng trong mắt.

Cao Di: "Em không thể như vầy, sau này Vân Hàm còn chưa khôi phục, em đã ngã xuống trước rồi."

"Em biết...em biết..."

Lời này, ở trong lòng Tiêu Phong Du cũng nói với chính mình vô số lần, cô không được quá khẩn trương, ngày tháng về sau còn dài, cô còn phải bảo hộ Vân Hàm, tuyệt đối không được ngã xuống trước.

Cao Di lấy từ tầng trên cùng ở bàn ra một xấp tư liệu, "Cái này cho em."

Tiêu Phong Du nhận lấy, cúi đầu xem, phần lớn là miêu tả bệnh trầm cảm làm thế nào để điều trị, không giống với truyền thống, toàn bộ đều nhằm vào riêng Hà Vân Hàm mà lập ra, tiết tấu tương đối nhẹ nhàng.

Cao Di: "Tình huống của Vân Hàm còn tốt, tuy cổ không thích nói nhiều, khép mình lại, nhưng không có hoàn toàn cự tuyệt khơi thông với bên ngoài.

Trong lòng Nguyên Bảo dễ chịu một tí.

Cao Di: "Cứ từ từ mà làm, sẽ tốt lên thôi, có thời gian thì em có thể xem những thứ này, ăn mặc, đi lại hầu như đều có trong đó."

Tiêu Phong Du gật đầu, giọng nói hơi trầm thấp: "Chị ấy...bây giờ chị ấy đang rất u ám, không chịu để ý tới em."

Cao Di đoán được, "Hết thảy đều cần một quá trình, ít nhất thì vì em, trong lòng Vân Hàm không có vứt bỏ chính mình."

Tiêu Phong Du lập tức ngẩng đầu lên.

Cao Di nháy mắt với cô, "Còn như—không đếm xỉa tới em? Há, chờ tình huống của cổ tốt hơn xíu, chầm chậm làm. Kỳ thực..." Cô nhìn Nguyên Bảo: "Ngẫu nhiên, cổ cũng cần kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân thể, tuổi trẻ như vầy, không cần quá gò bó mình, như là những âu yếm giữa người yêu với nhau nè, hôn môi nè, thậm chí làʍ t̠ìиɦ đều có thể xoa dịu sự căng thẳng của cổ."

Mặt của Nguyên Bảo đỏ bừng lên, Cao Di trịnh trọng tổng kết: "Nếu như cổ không chống cự, dưới tình huống thích hợp tiến hành, đối với cổ mà nói đây là một chuyện tốt, sự vui vẻ thân mật do người mình thích đem lại chính là phương thuốc tốt nhất không gì thay thế được."

Vì trời mưa.

Nhiệt độ hạ xuống, không khí cũng đều là hơi thở lạnh lẽo.

Nơi bia mộ của Hà Vân Dạng.

Hà Vân Hàm ngây ngốc mà ngồi đó, nàng đã tới một tiếng đồng hồ, lúc này, trời sắp tối, không có người viếng mồ mả nào khác, nghĩa trang vắng vẻ có chút sợ hãi.

Con quạ trên trời thi thoảng kêu lên hai tiếng, màu đen bao phủ, hết thảy đều ngột ngạt như vậy.

Giọt mưa lạnh buốt theo gò má lướt xuống, thân thể Hà Vân Hàm vì lạnh mà hơi rùng mình, "Vân Dạng, mẹ không sao rồi."

Giọng nói rất khẽ rất khẽ, khàn khàn yếu ớt.

"Chị...chị mệt mỏi quá." Nước mưa rơi xuống hai má của Hà Vân Hàm, không biết đó là nước mưa hay nước mắt, nàng ôm lấy chính mình, "Chị đã để cho cô bé ấy đi rồi."

Bia mộ lạnh lẽo, không mảy may đáp lại.

Nhưng ở trong ấy, Hà Vân Hàm lại có thể nói ra lời nói tự đáy lòng.

"Em ấy rất buồn bã...chị chung quy đã làm em ấy tổn thương...nhưng mà, Vân Dạng, chị sợ lắm, sợ em ấy sẽ giống như A Địch vậy...em ấy không thể có chuyện gì..."

Mưa rơi càng lúc càng dày đặc.

"Nhưng vì sao chứ? Trái tim của chị...tựa như trống rỗng rồi, khi em ấy rời đi, chị còn chẳng dám quay đầu nhìn em ấy...chị sợ, một phút nữa thôi, chị sẽ không kìm được...Vân Dạng, em ấy đi rồi, trái tim chị cũng trống rỗng theo, nhưng...chị nhẫn nhịn, nhẫn nhịn thì sẽ vượt qua thôi..."

Hà Vân Hàm nhớ lại giấc mơ đêm ấy.

Vân Dạng muốn dẫn nàng rời đi.

Nếu như...em ấy lại xuất hiện, nàng thật sự không xác định câu trả lời của mình.

Nhưng mà...vì quá nhớ.

Nhớ nụ cười dịu dàng của Nguyên Bảo, nhớ độ ấm lưu luyến nơi khóe môi của em ấy, nhớ em ấy...

Nước mưa bắt đầu theo quần áo chảy xuống, Hà Vân Hàm ngẩng đầu, tay xoa nhẹ lên tấm ảnh mang theo nụ cười tuổi trẻ của Vân Dạng, giọng nói nghẹn ngào: "Thật ra...chị không muốn em ấy đi, chị không muốn em ấy rời khỏi...nhưng chị sợ lắm..."

Nguyên Bảo đi rồi, mang theo lưu luyến cuối cùng trong lòng nàng.

Nhất thời, trời đất bao la này, Hà Vân Hàm lại cảm thấy mình không có giá trị tồn tại.

Nàng cúi đầu, nhìn mặt đất bị nước mưa làm cho ướt đẫm, thừ người một cái.

Có lẽ, ngủ say trong lòng đất, cũng là một loại bình yên.

Nàng ngây ngốc cúi đầu, nhìn màu đen thình lình bị nước mưa gột rửa từng chút một, thời gian lâu rồi, nàng có loại cảm giác cả người đều trống không.

Trái tim trống không, tình cảm trống không, người cũng trống không.

Mãi đến khi một đôi giày thể thao màu trắng rơi vào tầm mắt, Hà Vân Hàm chần chừ một chốc, nàng chầm chậm ngẩng đầu lên.

Dưới cây dù heo con màu hồng nhạt, Tiêu Phong Du cúi đầu cười với nàng, nụ cười của em ấy quá đỗi dịu dàng, nhất thời, Hà Vân Hàm không phân biệt rõ được đây là hiện thực hay là ảo giác.

Tiêu Phong Du duỗi tay, khẽ nói: "Đi thôi, Vân Hàm, em tới đón chị về nhà."

Edit: Cá Mặn

Beta: Mèo Mập