Chương 17: Ngọt tận đáy lòng
Rốt cuộc trước đây là ai nói Hà Vân Hàm lạnh như băng, cực kỳ đáng sợ?
Tiêu Phong Du nhìn tai của nàng đỏ ửng, rõ ràng cũng rất đáng yêu mà...
Thay áo ngủ xong, Tiêu Phong Du dịu dàng nói: "Hà lão sư, chúng ta diễn tập đi." Nói xong, cô ngửa mình về sau, nằm ở trên giường, khoe ra một tư thế mà từ nhỏ cô đã tự tưởng tượng ra, để dành sau này dùng để quyến rũ người tương lai mình thích.
Tiêu Phong Du một tay chống đầu, tay kia vén tóc, hai chân bắt chéo, chân phải thon dài khẽ nâng lên, cô dùng ánh nhìn quyến rũ nhìn Hà Vân Hàm.
Sau khi Hà Vân Hàm quay lại liền nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Rõ ràng trước kia Nguyên Bảo toàn mặc áo ngủ phim hoạt hình...
Lần này không biết vì sao lại tìm một bộ áo ngủ tơ tằm màu trắng bán trong suốt, dưới ánh đèn, chân của em ấy trắng như bôi sáp, hai chân chọn một tư thế cực kỳ gợi cảm mà khoe ra, điểm nhấn chính là ánh mắt của em ấy...
Thật sự, cái loại quyến rũ và cám dỗ này giống như là tự nhiên phát ra từ trong xương cốt.
"Hoàng thượng, ngài lại đây~" Tiêu Phong Du nũng nịu gọi, nâng tay lên ngoắc một cái, hai tầng thị giác và thính giác đánh vào, làm tim Hà Vân Hàm đập loạn nhịp, nàng ra vẻ bình tĩnh: "Mặc quần áo đàng hoàng, trong núi lạnh."
Trong núi lạnh?
Chỉ e là Hà Vân Hàm hồi hộp đến nỗi quên mất đây là nhà của ai rồi thì đúng hơn?
Lần diễn tập này, cuối cùng cũng không có tiến hành.
Hà Vân Hàm lấy cớ ra ngoài, không khí ở trong sân nhỏ vẫn trong lành như trước, nơi mà trước đây nàng thích ngửi nhất, nhưng bây giờ, lại quấy nhiễu nỗi lòng của nàng long trời lở đất.
Đây là làm sao vậy?
Hà Vân Hàm hít sâu một hơi.
Sao mày lại mất đi vẻ chuyên nghiệp rồi?
Con nhóc này đang diễn tập với mày, mà trong đầu mày toàn là nghĩ những cái gì?
"Hà lão sư." Thanh âm của Lạc Nhan gián đoạn lòng dạ đang rối rắm của Hà Vân Hàm, nàng xoay đầu sang.
Lạc Nhan nhìn nàng, ngơ ngác.
Trước đây, mỗi lần nhìn thấy Hà Vân Hàm luôn là lạnh lẽo, chưa kể có bao nhiêu phần lãnh đạm, trong mắt lại không có tia ấm nào, nhưng hôm nay, mặt nàng hơi ửng hồng, trong mắt lại mang theo một nỗi lo âu và buồn bực.
"Chị sao thế?" Lạc Nhan khẽ hỏi, cô là một đứa trẻ mẫn cảm, từ ban sơ bắt đầu, vốn dĩ cô là chủ công khiêu vũ, cũng bởi vì thành tích xuất sắc mà có danh tiếng không nhỏ ở trong giới, sau đó không biết vì nguyên nhân gì, cô rời showbiz. Mãi tới nửa năm sau mới đổi thành loại hình ca sĩ tự sáng tác, bạn bè trong giới nhiều lần tìm cô, muốn mời cô "rời núi" đều bị cô cự tuyệt, người biết đến đều không ai không vì cô mà thương tiếc.
Hà Vân Hàm lắc đầu, nàng nhìn Lạc Nhan: "Có chuyện gì sao?"
Một đôi mắt nhìn thấu nhân tâm thật tốt, Lạc Nhan chỉ đàn ghita ôm trong ngực, "Em mới sáng tác một bài hát, có thể đàn cho chị nghe thử được không?"
Hà Vân Hàm là thần tượng mà cô tôn sùng nhiều năm, có thể ở trước mặt thần tượng đàn tấu tác phẩm của mình, đây là chuyện Lạc Nhan đã từng tưởng tượng vô số lần, không nghĩ là bây giờ nó đã thành sự thật.
Mễ Tô và Tiêu Phong Du là bị tiếng nhạc hấp dẫn đi ra.
Hình ảnh quá đỗi đẹp đẽ.
Hà Vân Hàm khoanh tay, mỉm cười nhìn Lạc Nhan đàn tấu đàn ghita, Lạc Nhan hơi thẹn thùng, đôi mắt như là chứa đựng một đầm nước suối, hai người thường thường trao đổi vài câu, tuy rằng lời nói không nhiều nhưng lại ăn ý không tưởng.
Mễ Tô yên lặng nhìn trong chốc lát, xoay người trở về phòng.
Tiêu Phong Du không biết lòng mình là mùi vị gì, loại cảm giác này thật lạ, có chút giống cảm giác như khi còn bé cô biết chị mình thích người khác, nhưng mùi vị dường như mãnh liệt hơn gấp trăm ngàn lần.
Lâm Khê Tích ngậm kẹo mυ'ŧ bước ra, mấy ngày nay, cô bị Nguyên Bảo dạy hư dần thích ăn đồ ăn vặt: "Sư phụ chị vẫn rất vui vẻ, chị ấy thích nhất tài nữ."
Một câu nói trong lúc vô tình của cô làm Tiêu Phong Du vô cùng khó chịu trong lòng, cô nhìn Lâm Khê Tích: "Chả phải cổ thích thiếu nữ õng ẹo sao?"
Lâm Khê Tích cạn lời nhìn Tiêu Phong Du: "Nguyên Bảo, em đừng nông cạn vậy chứ? Sư phụ chị không phải người như vậy đâu, chị ấy chỉ thích tài nữ, nói không điêu chứ kiểu hình tượng ca sĩ tự sáng tác ở Thánh Hoàng kia, phân nửa đều là do sư phụ chị đề bạt lên."
Tiêu Phong Du lặng thinh không nói gì.
Loại hình ca sĩ tự sáng tác...
Cô cũng là ca sĩ gà mờ, cũng từng thử sáng tác qua.
Nhưng bị Viên Ngọc khen là điển hình của bài hát thiếu nhi, Tô Tần cũng cười cưng chiều: "Nguyên Bảo, em còn quá nhỏ, chưa trải qua cảm tình, thứ viết ra đều quá vui vẻ."
Tiêu Phong Du thật sự không hiểu: "Vui vẻ không tốt sao?"
Tô Tần: "Không phải là không tốt, chỉ là... nỗi buồn sẽ làm cho người ta khắc ghi."
Thời gian buổi chiều trà.
Mọi người đều nhận ra Tiêu Phong Du dường như có chút sa sút, ngay cả đạo diễn K cũng không nhịn được trêu đùa cô: "Bé Nguyên Bảo, sao buồn vậy?"
Tiêu Phong Du cười gượng.
Cô không muốn vì cảm xúc ấu trĩ của mình ảnh hưởng đến người khác.
Đây rốt cuộc là vì sao??? Sao cô lại đột nhiên buồn bã như vậy? Đừng bày ra dáng vẻ giả tạo như thế nữa.
Hà Vân Hàm như suy tư gì đó nhìn cô một cái, không nói gì.
Đạo diễn K: "Được rồi, cơ hội ngàn năm có một, chúng ta cuối cùng cũng có thể xem tổ của Hà lão sư biểu diễn!"
Mọi người lập tức ồn ào.
Tiêu Phong Du một chút cũng không luống cuống, lần biểu diễn này, cô và Hà Vân Hàm đều đã luyện qua rồi, lời thoại cũng đã học thuộc lòng từ sớm, chỉ thiếu phô diễn.
Đúng như dự đoán.
Khi nước mắt của Tiêu Phong Du theo khóe mắt rơi xuống, túm lấy cánh tay của Hà Vân Hàm, mặt khóc ngược lại có phần dữ tợn: "Không được rời bỏ trẫm, trẫm tuyệt đối không cho phép ngươi rời đi!" Mẫn Mẫn ở bên cạnh lén lau nước mắt, chết tiệt, đúng là có lão sư liền khác, Nguyên Bảo nhà bọn họ sao tự nhiên trở nên lợi hại dữ vậy?
Người khác nhìn không ra, nhưng Tiêu Phong Du lại cảm giác rõ ràng là đằng khác.
Hà Vân Hàm đang cố thu mình lại.
Nàng thu lại khí thế của mình, giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, ngược lại hết thảy như đang làm nền cho cô nổi bật.
Đạo diễn K và Hà Vân Hàm đã quen biết nhiều năm, cô nhìn hai người đối diễn, xoa cằm suy nghĩ.
Rốt cuộc giữa cô nhóc Nguyên Bảo này và Thánh Hoàng là loại cảm giác gì, cớ sao Vân Hàm lại dốc hết sức lăng xê cô bé như thế?
Nhân vật thay đổi.
Tới thời khắc Tiêu Phong Du sắm vai phi tử, khi nàng nằm trên sô pha, tóc rối loạn, nói: "Lại đây đi."
Tô Mẫn nén cười, nghẹn đến mức đỏ bừng mặt.
Tuy rất quyến rũ, nhưng xin thứ lỗi...
Chả hiểu sao lại có cảm giác như xem trẻ con mặc váy của người lớn vậy.
Lần này, chung quy là đối mặt với camera, Hà Vân Hàm cần phải chuyên nghiệp.
Một tay của nàng chống ở cổ Tiêu Phong Du, khóe môi cong lên: "Ái phi, nàng muốn gì?"
Tay Tiêu Phong Du theo chân Hà Vân Hàm sờ lên trên, trượt đến eo, dùng cái loại thanh âm quả thật là khiến người ta nghe xong hận không thể lập tức "ăn trọn" em ấy: "Hoàng thượng."
Tay phải của Hà Vân Hàm bóp chặt cổ Tiêu Phong Du, dùng khẩu hình miệng mà cơ hồ chỉ có hai người nghe được nói: "Đủ rồi."
Nàng kì thực không thể nhịn được nữa.
Đạo diễn K ở một bên bình luận: " Nhìn xem, đây chính là ảnh hậu của chúng ta, loại hiện trường phát huy cực kỳ có sức dãn này chính là thứ mà người mới các em phải học tập, đây quả thực chính là cảm giác yêu đến tận xương tủy, hận không thể đem em ấy vò nát ăn sạch."
Các thực tập sinh gật đầu.
Hà Vân Hàm: ...
Tiêu Phong Du cũng đột nhiên tự mình phát huy.
Cô duỗi hai tay vịn lấy cổ của Hà Vân Hàm, khẽ nói: "Người là của ta."
Ánh mắt ủy khuất hàm chứa nước mắt kia, làm Hà Vân Hàm có chút sững lại, may mà đạo diễn K kịp lúc vỗ tay tâng bốc: "Good! Good! Thực tập sinh của tôi cũng không thua kém!"
Mọi người đều vỗ tay theo.
Tiêu Phong Du như là trong nháy mắt thoát ra khỏi kịch, cô đẩy Hà Vân Hàm ra, lập tức đứng dậy rời đi.
Hà Vân Hàm nhìn cô, ngờ vực trong lòng càng sâu, Nguyên Bảo rốt cuộc bị sao vậy?
Tiêu Phong Du cũng không biết chính mình bị sao, có thể là trước đó vừa là tắm vừa là lộ đùi, thân thể không thoải mái làm cho tâm lý sảng theo, ngay cả cơm tối cô cũng ăn không được bao nhiêu đã trở về nằm lên giường, Tô Mẫn, Lâm Khê Tích và Lạc Nhan muốn đến thăm cô đều bị đuổi đi, đặc biệt là đối với Lạc Nhan, trước đó cô cực kỳ thích đàn chị này, nhưng hôm nay không hiểu vì sao, cứ nhìn tới là không thuận mắt.
Hà Vân Hàm ăn qua một chút qua quýt rồi trở lại phòng, trong phòng tối đen như mực, chỉ chừa mỗi ngọn đèn ở đầu giường, nàng lập tức đi tới chỗ Tiêu Phong Du, sờ trán của em ấy, "Em bệnh rồi."
Tiêu Phong Du không hé răng.
Hà Vân Hàm: "Tôi có đem thuốc."
Thứ nàng không thiếu chính là thuốc, thứ nàng không sợ chính là sinh bệnh.
Mấy năm nay, bệnh nặng bệnh nhẹ nàng đều đã trải qua.
Hà Vân Hàm tìm thuốc cảm cho Tiêu Phong Du, rót một ly nước ấm: "Uống thuốc đi."
Tiêu Phong Du quấn chăn, lắc đầu.
Không cần uống, từ bé đến lớn, người nhà truyền cho cô quan niệm là thuốc có ba phần độc, người đều có sức đề kháng, tốt nhất là chịu đựng sẽ tự qua khỏi.
Hà Vân Hàm nhìn chằm chằm cô một lát, không miễn cưỡng, nàng cầm thuốc và ly nước xoay người rời đi.
Bởi vì đoàn phim quay chụp không kể đêm ngày, bà nội Tiêu tuổi cao, cho nên đạo diễn K cố ý thu xếp cho bà đến nhà hàng xóm ở xung quanh, sợ ảnh hưởng đến thân thể của bà.
Giờ phút này, Tiêu Phong Du cực kỳ nhớ bà nội, nhớ đến nỗi nhịn không được muốn khóc nhè.
Không biết qua bao lâu.
Tiêu Phong Du cảm thấy thân thể mình vô cùng lạnh, cô quấn chặt chăn cũng không hề giảm bớt, một tiếng "kẹt", cửa bị đẩy vào.
Hà Vân Hàm đi rồi quay lại, trên tay nàng bưng một chén cháo còn nóng hôi hổi, "Tôi không biết nấu ăn, cái này là Khê Tích nấu, em ăn chút đi."
Có trời mới biết, khi sư phụ bảo cô nấu cháo cho Nguyên Bảo, trong lòng cô đã sinh ra đố kị, ngưỡng mộ cùng oán hận.
Tiêu Phong Du muốn ngồi dậy nhưng người lại không có chút sức lực nào, Hà Vân Hàm đỡ cô, kê một cái gối ở phía sau cho cô, cầm cháo đưa qua.
Tiêu Phong Du không nhận, lần này cô không phải cố ý, thực sự là không có sức lực: "Đặt ở chỗ kia đi, lát nữa em ăn."
Hà Vân Hàm gật đầu.
Trong lòng Tiêu Phong Du có chút chua xót.
Haizz, cái người này đúng là ngu si chết đi được, không biết dịu dàng mà đút người ta một muỗng nữa?
Ngẫm lại cũng đúng, hai người có quan hệ gì đâu, Hà lão sư người ta vì sao phải đút cháo cho cô.
Con người một khi sinh bệnh, những cảm xúc lạc quan trước đó tựa hồ đều biến mất, Tiêu Phong Du chìm đắm vào trong nỗi oán hờn của mình.
Hà Vân Hàm nhìn chăm chú vào cô trong một lát, hỏi: "Phong Du, trong lòng em có gì khó chịu sao?"
Tiêu Phong Du nhìn đôi mắt của nàng, muốn buột miệng thốt ra, đúng vậy, cô chính là khó chịu, cô không thích nhìn Hà Vân Hàm ở gần người khác như vậy, cô không thích nhìn nàng cười với người khác, nhưng mà, loại lời nói này một khi nói ra, theo như thái độ Hà Vân Hàm đối với cô bây giờ, chờ đợi cô chắc chắn chính là lạnh nhạt rời đi.
Tiêu Phong Du không phải đứa ngốc, chị ruột của cô đã từng yêu thầm Tô Tần 10 năm, 10 năm này trải qua, là cẩn thận từng li từng tí mà chịu đựng biết bao nhiêu thứ, cô đều nhìn thấy, cô không thể không cảm động.
Nuốt lại những lời nói ngập tràn trong lòng, mắt của Tiêu Phogn Du đã ngân ngấn lệ, cô mím môi, dùng vẻ mặt đáng thương ấy mà nói: "Hà lão sư, em lạnh quá, khó chịu quá, chị...có thể ôm em một cái không?"
Hà Vân Hàm không nói gì, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào Tiêu Phong Du.
Tiêu Phong Du co thành một nắm nho nhỏ, cô cảm thấy mình như là rớt vào hầm băng.
Không biết qua bao lâu.
Khi Tiêu Phong Du đang sắp chìm vào tuyệt vọng, một tiếng "Ừm" của Hà Vân Hàm nhẹ nhàng rót vào tai.
Đây là cái quái gì vậy???
Như là người ở Nam Cực thấy mặt trời ư???
Hay như là khách lữ hành trong sa mạc tìm thấy nước suối?
Tiêu Phong Du đỏ mắt mong chờ nhìn Hà Vân Hàm, Hà Vân Hàm duỗi tay ra, nhẹ nhàng ôm cô.
Tuy rằng còn cách một khoảng nhỏ, nhưng mùi hương bạc hà mát mẻ và cái ôm ấm áp kia vẫn làm Tiêu Phong Du vui vẻ chịu đựng, ngọt tận đáy lòng.
Edit: Cá Mặn
Beta: Mèo Mập