Chương 25: "Sườn xào chua ngọt."
Chuyển ngữ: Tiểu Vũ
Jewel lại trở lại bến cảng đón khách một lần nữa.
Một đoàn khách rời tàu và một đoàn khách mới lại chuẩn bị lên tàu. Chỉ mấy tiếng sau, Jewel sẽ bắt đầu một hành trình du lịch mới. Phần lớn các hành khách đều đang rất vui vẻ chờ đợi, họ đứng dưới cảng nhìn lên con tàu vừa to vừa đẹp đó, tràn đầy kỳ vọng cho một hành trình sắp tới.
Thân là quản lý của tổ bảo vệ, Quý Vân đang dặn dò cấp dưới một số việc, phải duy trì trật tự an ninh, kiểm tra hành khách thật cẩn thận.
Dặn dò xong, Quý Vân nhìn thời gian, cô nói với người bên cạnh: "Tôi xuống tàu hít thở không khí một chút, nếu như Ellen có hỏi... "
Còn chưa nói xong, người bên cạnh đã gật đầu nói: "Chị Vân, em biết rồi. Nếu như anh Ellen hỏi chị thì em sẽ nói chị vừa vào nhà vệ sinh." Tổ bảo an không giống nhân viên phục vụ trên khoang thuyền, họ có thể dành chút thời gian xuống tàu hít thở không khí một chút. Ở trên tàu lâu thì kiểu gì cũng sẽ nhớ nhung đất liền.
Quý Vân khẽ xoa cằm rồi đi theo lối nhân viên xuống thuyền.
Người kia nhìn theo bóng lưng Quý Vân, tự nhủ: "Hôm nay chị Vân phấn khởi ghê... "
.
Bên cạnh bến cảng Ngô Tùng có một cửa hàng đồ ăn nhanh, chỉ cách bến cảng khoảng 1km.
Sau khi vào nhà vệ sinh dặm thêm chút son, Quý Vân mới đi vào quán ăn.
Cửa tiệm này không lớn, giờ này cũng chưa phải giờ cơm nên không có nhiều người.
Quý Vân vừa đi vào đã nhìn thấy thân ảnh mà mình cần tìm. Trong tiệm ăn nho nhỏ, bóng lưng rắn chắc của người đàn ông tựa như hạc giữa bầy gà vậy. Cô đi qua, vỗ vỗ bả vai Hàn Nghị.
"Nhớ biển rồi hả? Mới ở đất liền có mấy ngày đã muốn trở lại tàu rồi?"
Cô rút tay về, ngồi xuống đối diện Hàn Nghị, không giấu vết đánh giá anh.
Gần nửa tháng không gặp, người đàn ông này vẫn giống như trong ấn tượng của cô.
Anh không đẹp trai như kiểu mấy tiểu thịt tươi, ngũ quan cũng không phải quá hoàn mỹ, thế nhưng khi đặt chung lại thì lại có một loại hấp dẫn chí mạng. Chỉ một ánh mắt, một động tác lơ đãng thôi cũng đều tràn ngập hormone nam tính, nhất là khi anh hờ hững hút thuốc, có chút vô lại, nhưng lại khiến lòng người ta ngứa ngáy, thật sự muốn biết người đàn ông này anh dũng thế nào khi ở trên giường.
Chẳng qua là...
Quý Vân vẫn nhận ra một chút biến hóa rất nhỏ.
Cô không thể nói rõ không đúng chỗ nào, nhưng xác thật có chỗ nào đó không giống lúc trước.
Đây là giác quan thứ 6 của phụ nữ.
Hàn Nghị hỏi cô: "Nghị ca muốn mời em ăn cơm sao?"
"Ừm."
Quý Vân nói: "Nghị ca mời em ăn cơm, vậy thì em sẽ không khách khí đâu." Cô lập tức gọi mấy mòn ăn, mỉm cười hỏi Hàn Nghị: "Vết thương của anh khỏi chưa? Cấp trên thấy anh làm việc nghĩa nên có có chút tiền thưởng tặng anh, chắc Tiểu Sài đã nói với anh rồi đúng không. Đồng nghiệp trong tổ đều hâm mộ anh với Tiểu Sài vô cùng, được nghỉ phép tận 1 tháng, còn có người nói đùa rằng, nếu biết trước có kì nghỉ như thế thì lúc ấy sẽ liều chết xông xa."
Khóe môi của Hàn Nghị hơi giật giật.
"Nói chuyện chính đi." Anh nói: "Hợp đồng của tôi đến tháng 8 này sẽ hết hạn, tôi không định ký tiếp nữa. Dựa theo quy định, nói trước với cô một tiếng."
Quý Vân ngẩn người.
Hàn Nghị chưa từng chủ động tìm cô, lần này chủ động tìm cô, cô biết chắc có chuyện quan trọng. Nhưng nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng, người đã ở trên tàu nhiều năm như vậy lại muốn đi. Nhất thời, cô không biết nên nói gì, mãi lâu sau mới nói: "Nghị ca thật biết tính toán, nghỉ phép xong thì cũng đến hạn hợp đồng luôn rồi. Về sau tổ bảo an không có anh, sẽ mất đi cảm giác an toàn nhiều lắm."
Đúng lúc này, đồ ăn Quý Vân gọi được mang lên.
Bà chủ nói: "Đồ ăn đã được mang lên hết, mời quý khách dùng cơm."
Quý Vân ăn mà không biết mùi vị, ngẩng đầu lên thì lại nhìn thấy Hàn Nghị cúi đầu xem điện thoại.
Từ góc độ này của cô thì có thể nhìn thấy giao diện Wechat.
Quý Vân có chút giật mình, quen Nghị ca đã nhiều năm nhưng cô rất ít khi nhìn thấy anh lên lướt newfeed Wechat. Trong suy nghĩ của cô, Nghị ca là người xã giao ít nhất trên du thuyền, không thích tụ tập đông người, thỉnh thoảng nhân viên tổ chức party anh cũng không tham gia, nơi thường tới nhất là khu hút thuốc, vừa hút vừa nhìn biển cả.
Hàn Nghị ngẩng đầu lên.
Quý Vân vội vàng thu hồi ánh mắt, ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Nghị ca, về sau anh dự định làm gì? Chuyển về làm trong đất liền? Lúc trước em từng nhắc đến khách sạn Vạn Thông, anh có muốn tới đó không?"
Hàn Nghị nói: "Đến lúc đó lại tính."
Quý Vân nghe xong liền biết anh không muốn nhiều lời với mình.
Sau khi ăn cơm xong, hai người rới khói quán ăn, thời gian vẫn còn sớm nên Quý Vân hỏi Hàn Nghị có muốn lên tàu chơi không. Jewel sẽ rời cảng lúc 4 giờ, từ giờ tới lúc đó còn 3 tiếng nữa. Hàn Nghị từ chối. Anh đưa tay về phía túi quần, Quý Vân biết anh muốn hút thuốc.
Những năm gần đây, Quý Vẫn nhìn ra được Hàn Nghị nghiện thuốc trầm trọng.
Cô lấy ra bật lửa.
Nhưng không ngờ Hàn Nghị lại thu tay về, điều này khiến Quý Vân kinh ngạc, cô hỏi: "Không hút thuốc à?"
Hàn Nghị: "Ừm, ít hút."
Quý Vân liếc mắt nhìn lưng của anh, hỏi: "Bác sĩ yêu cầu?"
Hàn Nghị khựng lại, cười một tiếng, nói: "Là một bác sĩ thích lải nhải cả ngày."
.
Trình Tang Tang ăn cơm trưa ở căn tin bệnh viện.
Nhân duyên của cô trong bệnh viện không tệ, lúc ăn cơm thì đều ngồi cùng bàn với đồng nghiệp. Hôm nay đồ ăn ở căn tin rất phong phú, cô chọn một vài món chay và một bát canh sườn rong biển.
Sau khi ngồi xuống, đồng nghiệp hỏi: "Sao hôm nay lại ăn thế này? Tôi nhớ bác sĩ Trình thích ăn sườn xào chua ngọt lắm cơ mà, hôm nay căn tin có làm mà nhỉ?"
Trình Tang Tang nói: "Tôi đang giảm béo."
Đồng nghiệp hâm mộ nói: "Đã gầy như vậy rồi còn giảm béo, công bằng ở đâu?"
Trình Tang Tang nghiêm trang nói: "Phải giữ dáng mà." Nói xong, liền lấy điện thoại ra, tạch tạch 2 tiếng, chụp mấy món ăn trên bàn.
Đồng nghiệp rất tò mò.
Trong ấn tượng của cô ấy, bác sĩ Trình không phải kiểu người thích chụp ảnh đồ ăn trước khi ăn cơm. Hơn nữa, mấy đồ ăn chay này cũng không chẳng đẹp tới mức phải chụp ảnh. Chẳng qua cô ấy không tiện hỏi, mặc dù đã ăn cơm cùng nhau nhiều lần nhưng hai người vẫn chưa thân tới mức hỏi chuyện này.
Trình Tang Tang cúi đầu gõ cap đăng bài.
Chọn người được xem.
Trong đó chỉ có 1 người: Hàn Nghị.
Kèm theo bức ảnh 3 món chay thảm không nỡ nhìn là dòng chữ---- Đồ ăn buổi trưa thật là khó ăn, muốn ăn sườn xào chua ngọt.
.
Ngay sau đó, Trình Tang Tang để ý Wechat cả ngày, từ đầu tới cuối đều không có thông báo người like hay comment.
Hàn Nghị hẹn Trình Tang Tang tối nay ăn cơm, nhưng mà địa chỉ thì vẫn chưa nói cho cô biết.
Lúc sắp tan giờ, Hàn Nghị đột nhiên gửi cho Trình Tang Tang một tin nhắn.
[Tôi chờ em ở cổng Tây của bệnh viện.]
Trình Tang Tang rep lại một từ: "Vâng."
Đến giờ tan tầm, Trình Tang Tang cởϊ áσ blu rồi trang điểm trong phòng thay đồ. Đúng lúc có đồng nghiệp đi vào, mở cửa ra nhìn thấy Trình Tang Tang đang chuyên tâm vẽ lông mày thì rất ngạc nhiên, vô thức hỏi: "Bác sĩ Trình muốn đi hẹn hò sao?"
Trình Tang Tang nói: "Xem như vậy đi."
Đồng nghiệp lại ngẩn người, nhưng rất nhanh liền hiểu ý, cô ấy có chút hâm mộ.
Bên người bác sĩ Trình dường như chưa từng thiếu bạn nam, chẳng qua lần này có vẻ không giống những lần trước cho lắm. Trước kia cô đã từng nhìn thấy bạn trai bác sĩ Trình đón cô ấy đi làm về, nhưng mà lúc ấy bác sĩ Trình chẳng quá quan tâm, thái độ hoàn toàn khác biệt so với bây giờ.
Đồng nghiệp hiểu ý nên nói: "Chúc mừng cô nhé."
Trình Tang Tang cười rất vui vẻ: "Cảm ơn nhé."
Cô xách túi ra khỏi phòng thay quần áo.
Hôm nay cô đi giày cao gót gót mảnh cao 8 cm, phối cùng một chiếc váy trắng, chuẩn phong cách xinh xắn động lòng người. Mặc dù đi giày cao 8 cm nhưng cô vẫn đi rất nhanh. Vì hành lang khá yên tĩnh nên có thể nghe rõ mồm một tiếng giày lộc cộc lộc cộc.
Không lâu sau, Trình Tang Tang đã đến cửa Tây.
Chỉ mới liếc mắt cô đã nhìn thấy Hàn Nghị.
Thời tiết tháng 7 rất nóng nực, anh đứng dưới gốc cây hút thuốc, ánh mắt hững hờ.
Trong nháy mắt đó, Trình Tang Tang dường như vừa xuyên không, cô nhìn thấy Hàn Nghị năm 24 tuổi đó.
Lúc đó, mỗi ngày tan học cô đều nhìn thấy Hàn Nghị đứng dưới gốc cây ngoài cổng trường đợi mình. Có mấy lần thầy cô dạy quá giờ, đến tận 40 phút lận, cô sẽ lặng lẽ gửi tin nhắn cho Hàn Nghị, nói rằng trời nóng lắm, anh cứ đến quán cơm đợi cô là được rồi.
Lần nào anh cũng trả lời lại rất nhanh: Chuyên tâm nghe giảng đi, đừng để ý linh tinh.
Sau khi các thầy cô cho tan, cô sẽ chạy thật nhanh ra cổng trường, cô còn chưa ra đến cổng mà anh đã nhìn thấy, sau đó anh sẽ vẫy vẫy tay với cô.
Đợi cô đến gần, anh sẽ xoa xoa đầu của cô, nói: "Đi thôi, đi ăn cơm nào."
Thời gian 8 năm thoáng cái đã qua.
Con tim trong l*иg ngực của Trình Tang Tang vẫn háo hức nhảy lên, đã nhiều năm như vậy rồi mà chỉ có người trước mắt này có thể khiến con tim cô đập nhanh như hươu chạy.
Quả nhiên, còn chưa ra tới cổng, ánh mắt cảu Hàn Nghị đã nhìn về phía cô.
Trình Tang Tang nhanh chóng tăng tốc, chạy tới trước mặt anh.
Dù đã đi giày 8 phân nhưng cô vẫn phải ngước mắt mới có thể nhìn anh.
Cô hỏi: "Chúng ta đi ăn gì?"
Hàn Nghị dập thuốc, nói: "Sườn xào chua ngọt."