Kiều Kiều Mỗi Ngày Tại Mạt Thế Đều Gian Nan Đi Tìm Chết
Chương 52
Hoạt động tiêm phòng vắc xin chống virus Zombie cho con người được tổ chức sôi nổi. Cùng lúc đó, chủ đề rốt cuộc có nên tiêm vắc xin cho zombie hay không cũng được bàn tán rầm rộ. Hầu hết mọi người đều phản đối, cho rằng tiêm vắc xin cho zombie rất lãng phí, thà rằng thưởng cho bọn chúng một viên đạn, trực tiếp kết liễu chúng. Nhưng cũng có một bộ phận nhỏ ủng hộ việc tiêm vắc xin cho zombie. Họ vẫn ôm mộng tưởng nếu zombie được tiêm đó là con cái, cha mẹ, vợ chồng của họ thì sao? Liều vắc xin nhỏ nhoi kia chính là hy vọng cuối cùng của họ nên họ không muốn từ bỏ.
Vì mộng tưởng nhỏ bé này mà một số ít những người đó tự tạo thành một nhóm tiến hành tuyên truyền, thuyết phục. Nhưng dù cho như thế, phần lớn mọi người vẫn kiên trì không tiêm vắc xin cho Zombie. Họ cho rằng, một khi biến thành Zombie thì đã không phải là con người nữa rồi, bọn chúng là quái vật. Dù có tiêm vắc xin, một lần nữa trở thành con người thì chúng cũng là những con quái vật tay đã nhuốm máu.
Ý kiến này khiến cho con người chia thành hai nhóm, hai nhóm người này vì suy nghĩ và lập trường của bản thân mà tiến hành các loại biểu tình, diễn thuyết, sự mâu thuẫn càng ngày càng gay gắt, yêu cầu bên trên phải ra quyết sách.
Trong lâu đài, Nghê Dương nhìn biểu đồ thống kê ý kiến, vẻ mặt nặng nề. Tiếu Trệ đẩy cửa đi vào, nhìn thấy vẻ mặt của Nghê Dương sau đó lại thấy được các tài liệu trên bàn làm việc.
Anh đứng bên cạnh Nghê Dương, ôm vai cô nói: "Dù em đưa ra quyết định gì, anh đều ủng hộ em. "
"Zombie và con người là kẻ thù của nhau." Vẻ mặt Nghê Dương rất bình tĩnh. Cô không phải người hay do dự, bởi vì ngay từ ban đầu, cô đã quyết định nên làm thế nào, "Nhưng bọn họ cũng là người."
Tiếu Trệ hiểu ý Nghê Dương. Anh trầm ngâm một lát rồi nói: "Nếu lại xảy ra chuyện ngày đó. . ."
Chuyện Tiếu Trệ nói là chuyện về Zombie ném đá. Chuyện ngày hôm đó đã trở thành tảng đá đè nặng trong lòng mỗi người.
Nghê Dương quay đầu, nhìn Tiếu Trệ, "Mỗi người, cho dù là Zombie, cũng có quyền được sống. Cho dù là thần thánh cũng không thể tước đoạt quyền lợi này của họ. Sao anh biết được họ không muốn sống?"
. . .
Tin tức Nghê Dương quyết định tiêm vắc xin cho Zombie vừa truyền ra đã khiến mọi người biểu tình, treo băng rôn phản đối khắp phố.
"Zombie là quái vật, là ma quỷ, là đao phủ, bọn chúng không xứng một lần nữa làm người." "Không đồng ý tiêm vắc xin cho Zombie!"
"Không đồng ý tiêm vắc xin cho hung thủ gϊếŧ người!"
Đám người biểu tình trên phố hô hào. Đứng trên lập trường của người bình thường, cho dù zombie khôi phục thần trí, họ cũng sợ zombie sẽ làm ra những hành động khiến người khác bị thương. Điều này tương đương với thả bệnh nhân tâm thần ra khỏi bệnh viện tâm thần, thả kẻ phạm tội ra khỏi chốn lao tù.
"Quyết không cho phép trong khu sinh tồn xuất hiện bất kỳ zombie nào!"
"Phản đối, phản đối!"
Nhóm người biểu tình càng ngày càng đông, thậm chí sắp lan đến lâu đài.
"Chị ơi, em cũng đi." Nghê Mị chạy đến. Cô cũng mặc Nàng ăn mặc bộ đồ rằn ri bó sát, buộc tóc đuôi ngựa cao giống Nghê Dương, thoáng nhìn qua vậy mà giống Nghê Dương đến năm phần. Không phải dung mạo, mà là khí chất và cảm giác. Trải qua tận thế như vậy ai mà không thay đổi cơ chứ?
Nghê Dương yên lặng nhìn Nghê Mị trước mặt, gật đầu nói: "Được, chú ý an toàn."
Nghê Mị hít sâu một hơi, cầm loa, ra khỏi lâu đài. Cô mang theo một đội binh sĩ vũ trang, đứng trên xe tải nhỏ, trước mặt chính là đội biểu tình đang nhanh chóng đi đến.
Nghê Mị bật loa. "Nướng củ khoai ~ ngọt rất ~ ngọt rất ~ "
Nghê Mị: . . .
Nghê Mị nhanh chóng điều chỉnh loa, nhìn đám người từng bước tới gần, chậm rãi hít vào thở ra, bắt đầu nói.
"Tôi đã từng là một con Zombie. Nhưng bây giờ, tôi là người. Tôi rất biết ơn chị gái tôi, dù tôi là đứa sa đọa, trở thành sâu mọt, hay biến thành một con Zombie, chị ấy vẫn không bỏ rơi tôi. Tôi cảm thấy, người sở dĩ làm người, là bởi vì chúng ta có tình cảm."
"Phản đối!" Đột nhiên, có người ném đá vào Nghê Mị đập trúng vào trán cô. Trước mắt Nghê Mị tối sầm lại, cô đưa tay sờ, thấy tay mình toàn là máu.Tất cả mọi người vì hòn đá đó mà trở nên kích động khác thường. Nghê Mị nhìn đám người điên cuồng trước mặt, bất giác muốn lui về sau nhưng cô cắn răng nhịn được, tiếp tục nói: "Tôi đồng ý tiêm vắc xin cho Zombie. . ."
"Bộp" một tiếng, lại một hòn đá ném đến. Nghê Mị bị ném trúng, cả người lảo đảo nhưng cô vẫn đứng đó không nhúc nhích. Đột nhiên, từ trong đám người, một người phụ nữ chen đến, kéo lấy một cái vali, chạy đến chỗ xe tải Nghê Mị đứng. Những binh sĩ đứng xung quanh Nghê Mị cảnh giác giơ súng lên. Nghê Mị cố gắng trấn định, ra hiệu cho các binh sĩ đừng manh động.
Người phụ nữ kia chật vật nhấc vali trong tay lên. Cái vali kia đã rất Cái kia rương hành lý đã bị hư hỏng, chứa đầy vết xước và máu. Việc đưa vali lên xe tải dường như đã tiêu hao hết sức lực của người phụ nữ kia. Chị tóc tai bù xù quỳ dưới đất, chị quỳ về hướng mọi người, tay run run mở vali ra. Trong vali là một con Zombie nhỏ, nhìn ước chừng bảy tám tuổi. Nhưng cô bé khác với những con Zombie khác, người cô bé rất sạch sẽ. Đầu đội chiếc mũ con vịt màu vàng, người mặc chiếc váy hoa xinh đẹp.
"Là Zombie! Là Zombie!"
Đám đông biểu tình kích động lui về sau. Mà so với vẻ kích động của đám đông, vẻ mặt người phụ nữ kia lại vô cùng bi thương. Chị ôm lấy cô bé Zombie, khóc không thành tiếng.
"Gϊếŧ Zombie! Nhanh, gϊếŧ con Zombie kia mau!"
Có người ném đá về phía chị. Chị ôm thật chặt cô bé ngăn lại những đợt đá ném đến, khàn giọng quát: "Đây là con của tôi, con bé đã chết rồi!"
Chị gào khản cả giọng, há miệng thở dốc, nói ra bốn chữ cuối cùng, "Trở thành Zombie."
Tay chị run run kéo chiếc mũ vị con trên đầu bé xuống, lộ ra phần đầu bị đập nát. Đám đông ồn ào dần yên lặng, nhìn về phía chị. Chị ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt giàn giụa nước mắt, "Cho dù là Zombie, con bé vẫn là con tôi. Con tôi chẳng lẽ muốn biến thành như vậy sao?"
Trong đám đông biểu tình bỗng có người sụp đổ.
"Con gái tôi, con gái tôi cũng chỉ nhỏ như vậy. . ."
"Vợ tôi, cô, cô ấy cũng thế. . ."
"Ba tôi cũng vì cứu tôi mà biến thành Zombie. . ."
Đám đông biểu tình trước đó còn hùng hùng hổ hổ mà trong nháy mắt bỗng ôm nhau bật khóc.
Tận thế tàn khốc nhưng lòng người ấm áp.
Nghê Mị lau vết máu trên mặt, mắt đỏ ngầu. Cô quỳ xuống, cùng người phụ nữ kia ôm cô bé Zombie vào lòng. Bỗng nhiên, cô bé Zombie trong lòng người phụ nữ run lên bần bật, Nghê Mị không tránh kịp, bị cô bé cắn một cái vào cánh tay.
"A!" Nghê Mị khẽ kêu lên.
Đám đông đột nhiên trở nên loạn cào cào. Nỗi sợ hãi của con người đối với lại bộc phát ngay thời khắc này. Các binh sĩ trực tiếp nổ súng. Người phụ nữ kia kinh ngạc, nhào tới muốn ngăn cản, "Không, đừng gϊếŧ con gái tôi! Đừng mà!"
Nghê Mị người phụ nữ đã rơi vào trạng thái điên cuồng, "Súng bên trong chứa vắc xin! Không sao đâu! Đó là vắc xin!"
Người phụ nữ kia bị Nghê Mị giữ chặt, chị cúi đầu, nhìn đứa con gái nhỏ trong lòng, vội vàng nói: "Vắc xin? Là vắc xin? Con gái tôi có thể sống lại sao?"
Chị mong đợi nhìn Nghê Mị. Nghê Mị đội lại chiếc mũ con vịt cho cô bé, nhìn hai tròng mắt trắng dã của bé, "Chắc chắn có thể. Bởi vì chị vẫn chưa bỏ rơi cô bé, cô bé đang chờ chị đó."
Nói xong, Nghê Mị cúi đầu, nhìn bé con nằm trong lòng người phụ nữ.
Không khí bốn phía đột nhiên yên tĩnh.
Mọi người ngước cổ, nhìn cô bé kia. Cô bé thực sự rất nhỏ, rất gầy. Cô bé chật vật giãy giụa, chiếc mũ trên đầu rơi xuống, làm lộ ra phần đầu bị đập nát.
Đã như vậy, còn muốn còn sống sao?
Mi mắt cô bé run run, hai cánh tay níu lấy người phụ nữ kia. Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng, đôi mắt kia cũng mở ra. Trong trẻo, sạch sẽ như dòng suối.
"Mẹ ơi. . ."
Giọng nói non nớt vang lên giữa đám đông. Người phụ nữ nghẹn ngào ôm cô bé, hồi lâu cũng không nói thành lời.
Một ngày sau, hoạt động tiêm vắc xin cho Zombie chính thức được bắt đầu. Hoạt động lần này được đặt tên là "Hy vọng". Trên đơn tuyên truyền cho hoạt động "Hy vọng" chỉ có một câu: Xin hãy nhớ kỹ, con cái bạn, vợ, chồng, cha mẹ đang chờ bạn trở về
. . . .
Nghê Dương thành lập các đội tiêm vắc xin. Mỗi người được cấp một khẩu súng, trong mỗi khẩu súng có thể chứa mười liều vắc xin. Các đội mỗi ngày phụ trách tuần tra Zombie và tiêm vắc xin.
Hoạt động "Hy vọng" được tiến hành rất thuận lợi. Nhưng các dị năng giả có thể đối phó với Zombie bình thường, tuy nhiên nếu phải đối phó với những con Zombie có dị năng cấp cao thì vẫn rất khó khăn.
"Nghe nói ở khu Tứ Bất Quản xuất hiện một Zombie sở hữu ba dị năng. Đã có rất nhiều đội đi phải trắng tay mà về."
Chu Diễm vội vã đẩy cửa ra, đưa tin tình báo mới nhận được cho Nghê Dương, sau đó nói: "Tôi có thể dẫn đội đi."
Nghê Dương vừa lật xem báo cáo trong tay, vừa nói vừa nói: "Đây là con Zombie có ba dị năng đầu tiên mà chúng ta phát hiện ra. Chuyện này quá nguy hiểm. Cậu tìm Lục Thời Minh đi cùng đi."
Vừa nghe thấy ba chữ "Lục Thời Minh", Chu Diễm bất giác run rẩy, "Nếu để anh ta đi thì tất cả Zombie của Tứ Bất Quản cũng không cần sống nữa."
Động tác trong tay Nghê Dương ngừng lại, rất tán thành, "Vậy đưa cả Tô Nhuyễn Nhuyễn theo đi."
Nói xong, Nghê Dương ngẩng đầu, nhìn thấy hai mắt Chu Diễm đột nhiên sáng lấp lánh. Cô thở dài một tiếng, "Chu Diễm, nếu cậu muốn sống tiếp thì tốt nhất nên bỏ hết những tâm tư đó đi. Nếu người kia muốn gϊếŧ người, tôi không quản nổi đâu."
Mặt Chu Diễm hết trắng lại đỏ, cậu nói: "Nhỡ đâu, nhỡ đâu Nhuyễn Nhuyễn bị ép. . ."
Nghê Dương bật cười, "Cậu đừng coi Tô Nhuyễn Nhuyễn là kẻ ngu ngốc, con nhỏ đó hiểu trái tim mình hơn cậu nhiều. Không ai có thể ép được nhỏ. Nếu nhỏ không muốn, dù cậu có kề dao vào cổ.... "
Có lẽ nhỏ sẽ nghe theo đó?
Nghê Dương nói được một nửa, cảm thấy có chút xấu hổ, không nói nữa
. . . .
Tiểu đội xuất phát đi Tứ Bất Quản. Trừ Chu Diễm, Lục Thời Minh, Tô Nhuyễn Nhuyễn, còn có Nghê Mị xung phong đi cùng và mấy dị năng giả. Từ khi đại biếи ŧɦái cuồng chặt đầu trong truyền thuyết đi rồi, Tứ Bất Quản liền biến thành một chốn chứa những kẻ phạm tội. Trị an càng không tốt.
Mà nhóm người Lục Thời Minh vừa đi vào Tứ Bất Quản đã bị để mắt tới. Bởi vì bọn họ mang theo trang bị và xe quân dụng, bất kể thế nào cũng được coi là con mồi béo bở.
Những kẻ để mắt tới nhóm người Lục Thời Minh đều là những kẻ vô cùng hung ác. Cướp bóc đốt gϊếŧ, không việc ác nào không làm.
Còn ghê tởm hơn cả Zombie.
Địa hình Tứ Bất Quản phức tạp, những kẻ này núp trong bóng tối, nhìn chằm chằm nhóm người đang nghỉ ngơi trước mặt. Chu Diễm bắt một con ngỗng béo trắng về. Lục Thời Minh lười nhác tựa trên xe quân dụng, rủ mắt là có thể nhìn thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn đang gặm chân ngỗng. Miệng cô gái nhỏ đầy mỡ, mặt thỏa mãn.
Lục Thời Minh chậm rãi lấy từ trong túi ra một quả táo đỏ mọng, treo lên dây leo đưa đến trước mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Lục Thời Minh nhân cơ hội dụ dỗ, "Chân ngỗng ngon hơn hay táo ngon hơn?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn đáp: "Chân ngỗng!"
Lục Thời Minh mặt không thay đổi cất quả táo đi. Tô Nhuyễn Nhuyễn gấp đến độ đi cào người, "A, a, a, chân ngỗng là chân ngỗng, táo là táo. Anh đừng làm khó quả táo."
Táo thật nà* đáng thương.
(*tác giả cố tình sai chính tả không phải mình gõ sai đâu)
Lục Thời Minh xách Tô Nhuyễn Nhuyễn đang treo trên người mình ra, tiếp tục hỏi lần nữa, "Táo ngon hay là chân ngỗng ngon?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn đành phải ấm ức dối lòng, "Táo."
Cuối cùng người đàn ông kia cũng hài lòng, vứt cái chân ngỗng trong tay cô đi, đưa cho cô quả táo.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cầm quả táo trong tay, càng ấm ức hơn. Lục Thời Minh nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô, đưa tay kéo cô vào trong xe rồi khóa kỹ cửa xe.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng ngừng việc giả khóc, "Muốn."
Hắn khẽ cười, đưa Tô Nhuyễn Nhuyễn vào trong không gian.
Trong không gian, có con hủ (con hổ), con xóc (con sóc), xư tử (sư tử), hiu sao (hươu sao), káo (cáo), ká heo (cá heo), hiu cao cổ (hươu cao cổ), con trăng (trăn), gấu chúc (gấu trúc), con xếu (con sếu),... nhiều vô số kể.
Hắn đè lên đầu Tô Nhuyễn Nhuyễn, như cười như không nói: "Đây là vườn bách thú bạn trai bắt cho em."
Tô Nhuyễn Nhuyễn: ? ? ?
"Cho nên, hôm nay bạn gái muốn ăn con nào đây?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn: QAQ
Đây không phải là nguyên liệu nấu ăn cô nói ở chương 27 sao?