Kiều Kiều Mỗi Ngày Tại Mạt Thế Đều Gian Nan Đi Tìm Chết

Chương 34-1


Lúc Lục Thời Minh tỉnh lại, hắn đang nằm trong phòng, trên người bị trói bằng dây thừng. Người đàn ông không chút hoang mang nhướng mi, giọng hơi khàn nói: "Có chuyện gì sao?"

Nghê Dương giơ súng trong tay, vẻ mặt hốt hoảng kéo Tô Nhuyễn Nhuyễn lên chắn trước mặt.

"Cái đó, Lục Thời Minh, cậu tỉnh rượu rồi sao?"

"Ừm."

Nghê Dương thở phào, buông Tô Nhuyễn Nhuyễn ra, sau đó dùng cán súng chọc chọc eo cô.

"Đi, đi cởi trói đi."

Tô Nhuyễn Nhuyễn che lại mặt mình, run lẩy bẩy nói: "Không đi."

Nghê Dương nhấc chân, trực tiếp đạp người qua. Tô Nhuyễn Nhuyễn ngã lên người hắn. Lục Thời Minh cụp mắt, hai mắt còn mang tia máu, tóc đen hơi rối, khí chất điên cuồng.

Tô Nhuyễn Nhuyễn lắp bắp nói: "Em em em em là bạn gái của anh đó..."

"Ừ."

Người đàn ông vẻ mặt lạnh nhạt lên tiếng, sợi dây trên người đột nhiên buông lỏng.

Tô Nhuyễn Nhuyễn:??? Cô còn chưa có cởi mà?

Cánh tay Lục Thời Minh bỗng cử động, đầu ngón tay lộ ra một lưỡi dao sắc bén, chỉ một giây đã bị hắn thu vào trong không gian.

Tô Nhuyễn Nhuyễn không nhìn thấy nhưng Nghê Dương lại thấy rõ ràng. Cô buông súng trong tay xuống, ánh mắt nhìn Lục Thời Minh càng thêm vẻ kỳ quái và cảnh giác.

Cô hẳn nên sớm biết người đàn ông này không vô hại như bề ngoài.

"Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?"

Lục Thời Minh đứng lên, đưa tay bóp khuôn mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn, nhìn từ trên xuống dưới. Ngón tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang dấu răng của cô, đáy mắt hiện lên ý cười không thể thấy.

"Anh uống say, sau đó liền... chém người."

Lúc Tô Nhuyễn Nhuyễn nói đến đây, vô thức nuốt một ngụm nước bọt.

Trên mặt Nghê Dương cũng là vẻ hoảng sợ không thể miêu tả. Cô đến bây giờ con cảm thấy chuyện ngày hôm qua như một giấc mơ. Tên đàn ông nhã nhặn như này vậy mà chỉ cần một cái rìu cũng dọa cho tất ả người trong tòa nhà sợ chết khϊếp phải trốn đi. Đến bây giờ brrn ngoài vẫn còn lưu truyền truyền thuyết về Lục Thời Minh.

"Xin lỗi."

Người đàn ông buông hai tay, vẻ mặt lạnh nhạt, "Tửu lượng quá kém."

Bốn chữ vô cùng đơn giản đã chổi bỏ hết trách nhiệm của mình.

Nếu không phải bên ngoài còn vét chém loạn như đống phế tích thì Nghê Dương vẫn tin vẻ ngoài "tôi thực sự rất vô tội, rất yếu đuối, rất đáng thương" của người đàn ông này.

"Chuyện đó, sau này cậu đừng uống rượu nữa."

Lục Thời Minh mỉm cười, không đáp lại.

Nhìn biểu tình như cười như không của hắn, Nghê Dương nhanh chóng nói sang chuyện khác, "Đúng rồi, tôi đã đi nghe ngóng. Lục Kiến Nhân là người lãnh đạo của khu sinh tồn phương Bắc... Nói là người lãnh đạo thực ra địa vị của ông ta càng giống một loại tín ngưỡng hơn, giống như... Thượng Đế."

Nghê Dương nói đến đây, vẻ mặt có chút kỳ quái. Trong cảnh tận thế như này, vậy mà lại tồn tại loại sức mạnh tín ngưỡng như thế.

"Nghe nói Lục Kiến Nhân chính là người mà Cao Quân Sinh luôn nhắc tới, dị năng giả "muốn biết cái gì ông ta đều có thể nói"."

Nếu thật là vậy, vậy loại dị năng này chỉ thần mới có nhỉ?

Tô Nhuyễn Nhuyễn tỏ vẻ có biết rõ cái nghề này.

"Cái nghề này tiếng Trung gọi là thần côn*, tiếng Anh gọi là thanconer~"

(* loại người giả mình có phép thuật, có quyền năng hay có khả năng siêu phàm để bịp bợm lừa gạt, hay nói nôm na là giả thần giả quỷ ấy)

Nghê Dương:...

"Vậy, Lục Thời Minh, ông ta là chú cậu hả?"

Lần trước, lúc Lục Kiến Nhân tự giới thiệu bản thân, tất cả mọi người đều ở đó.

Vẻ mặt Lục Thời Minh cứng lại, vẻ tàn bạo hiện lên trong mắt hắn, giọng thản nhiên nói: "Cứ coi là vậy đi."

Biểu cảm trên mặt Nghê Dương lại không thoải mái lắm, "Tôi luôn cảm thấy người kia có chút kỳ quái."

Lục Thời Minh cầm chiếc rìu bên người, ngón tay lướt qua lỗ hổng ở trên, vẻ mặt cứng lại, sau đó đi về phía trước mấy bước.

Nghê Dương cứng đờ người, lo lắng trừng mắt nhìn hắn.

Lục Thời Minh mỉm cười.

"Tôi đi xin lỗi mọi người."

Nói xong, Lục Thời Minh cụp mắt, nhìn về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn còn đang co quắp.

"Nhuyễn Nhuyễn bị dọa sợ rồi hả?"

Tô Nhuyễn Nhuyễn nơm nớp lo sợ mở miệng, sau khi nhìn thấy chiếc rìu trong tay hắn, nuốt lại lời định nói, "Anh anh anh anh là bạn trai của em, em em em em sao lại sợ chứ."

Cô sợ muốn chết.

Lục Thời Minh tiếp tục mỉm cười, "Vậy là tốt rồi. Anh mà say thì hành xử không tốt lắm, còn sợ Nhuyễn Nhuyễn ghét bỏ anh nữa cơ."

Ngài không phải chỉ là "không tốt lắm" đâu, nếu trước tận thế có khi bị ngồi tù mục xương hoặc bị cảnh sát bắn thành cái sàng luôn á.

"Nhuyễn Nhuyễn đi cùng anh chứ."

Lục Thời Minh kéo Tô Nhuyễn Nhuyễn đang co thành quả bóng, trực tiếp đưa ra khỏi phòng. Tô Nhuyễn Nhuyễn bám chặt lấy khung cửa, phát ra tiếng kêu tuyệt vọng, "Em không muốn đi..."

Lục Thời Minh nghiêng người, duỗi tay gỡ từng ngón tay Tô Nhuyễn Nhuyễn đang bám trên khung cửa, "Nhuyễn Nhuyễn gần đây mập lên đấy, phải vận động nhiều một chút."

Tô Nhuyễn Nhuyễn khóc hu hu: Hôm qua tôi bị anh đuổi cả đêm, vận động thế còn chưa đủ à, hu hu hu.

Tô Nhuyễn Nhuyễn chỉ cần nhớ đến chuyện tối hôm qua là chân run rẩy, cả người như cầy sấy. Cứ tựa như trong phim kinh dị, bên tai toàn là tiếng mài rìu xoèn xoẹt giống như âm thanh của ma quỷ. Nhưng quái lạ là, cho dù đêm qua tiếng rìu kia cách cô gần cỡ nào, cô vậy mà chưa từng nhìn thấy Lục Thời Minh?

Tô Nhuyễn Nhuyễn cho rằng đó là nhờ vào cái đầu thông minh của cô. Từ bé cô chơi trốn tìm đều đứng đầu đó. Người khác về nhà ăn cơm ba bữa còn chưa tìm thấy cô đâu!

...

Người đàn ông đi trên hành lang. Những nơi hắn đi qua, người nào người nấy tranh nhau đi trốn, vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm chiếc rìu hắn nắm trong tay giống như nhìn tên biếи ŧɦái cuồng chém người.

Lục Thời Minh chậm rãi vén tóc trước trán ra, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ. Người chung quanh như ngừng thở, đều bị nam sắc mê hoặc. Tất cả đều trở lại bộ dáng vui vẻ hòa thuận.

Hàn huyên xong, Lục Thời Minh nhân mô cẩu dạng* dựa vào tường chầm chậm đi. Hắn cất rìu vào balo sua lưng, một tay kéo Tô Nhuyễn Nhuyễn đang thập thà thập thò che mặt đi sau lưng mình đến. Ngón tay thon dài trắng nõn của hắn lướt qua vách tường, trên đó đều là vết chém mà đêm qua hắn để lại.

(* bên ngoài mang hình dạng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/ phẩm chất thấp kém)

Lục Thời Minh dừng chân, theo vết chém rẽ ngoặt, nghiêng đầu như có điều nghi ngờ, sau đó đi vòng qua bức tường, rẽ một góc 90độ, rồi lại sờ lên.

"Không đúng."

Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt, khẽ nhíu mày.

Tô Nhuyễn Nhuyễn sợ hãi, "Không không đúng chỗ nào?"

Quả nhiên có người vì chuyện ngày hôm qua mà báo thù sao?

Tô Nhuyễn Nhuyễn lo lắng nở một đóa hoa, mắt mở to như muốn lòi ra ngoài.

"Đêm qua anh chém tất cả một trăm linh tám nhát. Chỗ này chỉ có chín mươi chín vết, không thấy chín vết còn lại."

Tô Nhuyễn Nhuyễn kinh ngạc, "Anh, anh vậy mà còn nhớ rõ anh chém bao nhiêu nhát sao?"

Giờ trong đầu Tô Nhuyễn Nhuyễn chỉ còn tiếng "rắc rắc".

"Không nhớ rõ. Là rìu của anh nói cho anh biết." Lục Thời Minh cụ mắt, cười xán lạn với Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Tô Nhuyễn Nhuyễn bị sắc đẹp mê hoặc, cũng cười ngây ngô theo, "Rìu của anh còn biết nói sao?"

"Dựa vào độ mài mòn mà nhìn ra. Độ mài mòn này là do một trăm linh tám nhát." Không biết từ lúc nào, hắn đã lấy rìu ra.

Tay hắn nhẹ nhàng lướt qua lưỡi rìu. Rìu cực kỳ sắc, cắt vào da thịt hắn. Có máu chảy ra. Lục Thời Minh không chút hoang mang lấy ra một chiếc khăn, lau sạch vết máu ở đầu ngón tay, đôi mắt đen nhánh kia dường như vì thấy máu nên cả người càng thêm khát máu, hung ác.

Nghê Dương đang ra ngoài để xem xét tình hình thì nghe thấy lời Lục Thời Minh nói, vô thức nhìn về lưỡi rìu, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Người đàn ông này rốt cuộc là thứ gì?

"Trời tối rồi." Người đàn ông ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ.

Mùa đông của tận thế, ngày càng ngắn hơn, đêm càng dài hơn. Lục Thời Minh xoa đầu Tô Nhuyễn Nhuyễn, "Trẻ ngoan phải đi ngủ rồi."

...

Đêm khuya tĩnh lặng.

Cả tòa nhà tựa như rơi vào một không gian kín vô thanh vô tức. Sự ồn ào náo nhiệt vào ban ngày như ảo ảnh thoáng qua, nháy mắt đã biến mất không còn tăm tích. Lục Thời Minh nằm trên giường bỗng nhiên mở mắt. Hắn quay đầu nhìn sang bên cạnh, Tô Nhuyễn Nhuyễn vốn ngủ bên cạnh hắn đã biến mất.

Sắc mặt hắn u ám, hắn đưa tay chạm vào ổ chăn, vẫn còn hơi ấm. Lục Thời Minh cầm rìu đứng dậy, đẩy cửa phòng ra, một cước đạp cún con nằm cạnh cửa khiến nó tỉnh. Cún con mơ mơ màng màng đứng lên, bốn cái chân ngắn ngủn đi theo bên người Lục Thời Minh, đánh hơi xung quanh.

Nghê Dương ở căn phòng cách vách nghe được động tĩnh cũng mở cửa đi ra ngoài theo.

"Sao vậy?"

"Nhuyễn Nhuyễn biến mất rồi."

Nghê Dương biến sắc, "Chúng ta chia ra tìm."

Cô cầm súng, quay người đi hướng bên phải, Lục Thời Minh đi về phía bên trái. Hắn đi trên nền đất bóng nhẵn, từng bước từng bước đi về phía bên đó.

Đêm càng khuya, tựa như có thứ gì muốn xông ra.

"Lộc cộc lộc cộc."

Trong bóng tối, tiếng xe lăn đi trên mặt đất giống như tiếng xiềng xích nơi Địa Ngục, càng lúc càng gần.

Lục Thời Minh dừng bước.

Lục Kiến Nhân ngồi trên xe lăn, chầm chậm xuất hiện từ trong bóng tối.

Người đàn ông nheo mắt, áo sơ mi trắng trên người không gió mà bay lên, đầu ngón tay tỏa ra ánh sáng màu xanh lá. Cún con bên người rên ư ử.

"Người yêu dấu ơi."

Lục Kiến Nhân nhìn Lục Thời Minh trước mặt, trên mặt ông ta lộ vẻ si mê.

Mái tóc đen của hắn rũ xuống, mặc áo sơ mi trắng mỏng, lộ ra cái cổ trắng nõn. Thân người thon dài, nhát là khuôn mặt lạnh lùng kia, giống hệt mẹ hắn.

"Quả nhiên dung mạo của con là giống nhất." Trong mắt Lục Kiến Nhân như phát ra ánh sáng.

"Người đâu?"

Vẻ mặt Lục Thời Minh lạnh như tiền, sau lưng xuất hiện một cây dây leo nhỏ.

Lục Kiến Nhân dường như chẳng hề ngạc nhiên với dị năng của hắn, chỉ phá lên cười. Tiếng cười vang vọng trong hành lang yên tĩnh, cực kỳ quỷ dị.

Lục Thời Minh đột nhiên đưa tay, ném rìu trong tay về phía trước. Lục Kiến Nhân nửa chìm vào bóng đêm. Chiếc rìu ném vào khoảng tối, một giây sau lại bay về phía Lục Thời Minh.

Lục Thời Minh nheo mắt tránh đi, trở tay bắt lấy cán rìu.

Lục Kiến Nhân phát ra tiếng cười "khà khà". Giọng ông ta vốn khàn khàn, bây giờ cười lớn, tiếng cười như tiếng vịt bị bóp cổ.

Cười đủ rồi, Lục Kiến Nhân lại đẩy xe lăn, chậm rãi đến gần Lục Thời Minh.

Lục Thời Minh mặt lạnh lùng đứng đó, cả người nổi lên sự tàn bạo.

Lục Kiến Nhân chỉ cách Lục Thời Minh một bước chân, ông ta vươn tay, muốn chạm vào hắn, lại không ngờ bị Lục Thời Minh đạp một cước. Lục Kiến Nhân liền ngã nhào ra khỏi xe lăn.

Xe lăn bị đổ, tấm chăn trên người Lục Kiến Nhân rơi xuống đất. Lục Thời Minh cụp mắt nhìn xuống, thấy hai ống quần trống rỗng của ông ta.

Lục Kiến Nhân không còn chân. Cũng không biết ông ta đã trải qua chuyện gì trong tận thế.

"Em yêu, em yêu à..."

Lục Kiến Nhân chật vật bò lổm ngổm, giống như người trong sa mạc thèm khát nước suối, biểu cảm trên mặt càng thêm dữ tợn.

Khóe môi Lục Thời Minh cong lên, đứng yên nhìn Lục Kiến Nhân nằm rạp dưới đất giống như con rệp tham lam vội vàng ôm chân hắn.

"Em yêu à, em muốn cái gì tôi cũng cho em. Em đừng đi, em đừng đi mà... Thằng đó có gì tốt, hắn có gì tốt?"

--------------------------------------

Spoil chương sau:

..."Cô không thích chơi trốn tìm sao? Chỉ cần cô trốn đến hừng đông mà không bị nó tìm thấy, tôi sẽ thả cô đi."...

Chắc mình sẽ up nốt chương này và chương 34-2 trên đây thôi và chuyển sang wordpress nha mọi người. Và nếu k được nữa thì mình sẽ suy nghĩ đến chuyện lập blog trên fb và đăng trên đấy. Thực sự thì mình k muốn đăng trên fb đâu tại khó theo dõi lắm nhưng hết cách chỉ đành làm vậy thôi 😢😢😢 Mọi người thông cảm cho mình, chắc kiếp trc mình là con gái của nỮ QuÀng cÔNg nGhệ Taylor Swift đấy :(((