Chương 52: Tiểu lưu manh
Dương Thu Trì trước hết hướng về lão ngỗ tác gọi một tiếng sư phụ, bước đến đỡ ông ta dậy, sau đó ôm quyền thi lễ với Tống tri huyện, Phùng Tiểu Tuyết cũng uyển chuyển chúc một lời vạn phúc.Tống tri huyện thấy Dương Thu Trì, trong lòng không biết dâng lên tư vị gì, nếu không phải trưa hôm qua cải tử hồi sinh cho Bạch Tố Mai xong, Dương Thu Trì đề nghị con gái của lão làm thϊếp thân hộ vệ cho Bạch Tố Mai, thì con gái của lão đâu có chết. Tống tri huyện tuy ít nhiều gì cũng oán hận hắn, nhưng thứ oán hận đó có chút khiên cưỡng, vì án theo đạo lý, lão nên đem ân cứu này đổ lên người đồng bọn của Hồ Tam thì đúng hơn.
Dù có chút oán hận, nhưng Tống tri huyện cũng hoàn toàn hiểu rõ, nếu hôm qua Dương Thu trì không đứng ra làm trung gian điều đình thay lão, nói không chừng hiện giờ lão đang trên đường bị cẩm y vệ của kinh thành giải về đại lao của Bắc trấn phủ rồi. Như vậy, Dương Thu Trì có thể nói là có cái ân cứu mạng đối với lão. Hơn nữa, tối hôm qua Tống tri huyện cũng đã nhìn ra, hắn và Tổng kỳ Mã Độ của cẩm y vệ có quan hệ không thường, hiện giờ hắn có cẩm y vệ hậu thuẫn, bản thân lão không thể động chạm được.
Tống tri huyện thầm nghĩ, con gái của mình chết rồi, đích xác là như rứt thịt xẻ gan, mất đi một khối thịt trong đầu, nhưng mọi chuyện đã không thể vãn hồi, người còn sống thì vẫn tiếp tục phải sống tốt.
Những suy nghĩ trên nói ra thì dông dài, nhưng trong tâm trí của Tống tri huyện chỉ thoáng qua trong chốc lát. Nghĩ thông đâu đấy, lão đứng lên miễn cưỡng cười nói: "Hiền chất, các cháu đến rồi."
Tống tri huyện nhìn qua Phùng Tiểu Tuyết, bị khối bớt đen trên mặt nàng làm cho giật mình, nhưng không dám biểu lộ ra, vội vã cụp mắt xuống ổn định tinh thần, rồi hỏi Dương Thu Trì: "Nàng này là...."
"Bá phụ, nàng là tiện nội, tên gọi Phùng Tiểu Tuyết." Rồi quay qua giới thiệu cho Phùng Tiểu Tuyết, "Vị này là tri huyện Tống đại nhân của Quảng Đức huyện chúng ta, và cũng là bá phụ của ta. Người và Dương lão thái gia của Dương gia là đồng bảng cử nhân, là đồng niên."
Phùng Tiểu Tuyết lại khẽ thốt lên một tiếng vạn phúc, rồi chào: "Tiểu Tuyết bái khiến bá phụ." Thanh âm của nàng như chuông bạc, trong trẻo dễ nghe vô cùng.
Tống tri huyện gật đầu, mời hai người ngồi. Con Tiểu hắc cẩu ngoan ngoãn nép vào bên cạnh Dương Thu Trì, đưa đầu nhìn quanh, vô cùng hiếu kỳ quan sát các nữ nhân đang khóc tồ tồ.
Sau khi ngồi xong đâu đấy, Tống tri huyện dẫn kiến Dương Thu Trì biết năm bà vợ của mình. Lúc này Dương Thu Trì mới biết nữ tử len lén dò xét mình chính là tiểu thϊếp nhỏ nhất của Tống tri huyện tên là Mỵ nương.
Đại thái thái (Vợ cả) Hàn Thị chính là mẫu thân của Tống Vân Nhi. Bà đã khóc đến nỗi hai mắt như hạt hạnh đào. Hai người Dương Thu Trì làm lễ ra mắt với bà, Hàn thị giương đôi mắt đầy lệ lên nhìn Dương Thu Trì, thút thít hỏi: "Hai ngày nay ... ta có nghe Vân Nhi nói.... nó có một ca ca mới, ... bản lãnh giỏi lắm... chắc là cháu đây."
"Không dám, chính là tiểu chất."
"Hu hu hu... Vân nhi đáng thương của ta, nó không còn có thể gặp... ca ca của nó nữa... hu hu ...." Hàn thị che mặt khóc rống lên. Các bà vợ lẽ khác nghe thế cũng khóc hu hu theo.
Phùng Tiểu Tuyết nghẹn ngào, mắt bắt đầu ứa lệ ra từng giọt, rớt long tong xuống đất.
Hàn thị vừa rồi mới thấy Phùng Tiểu Tuyết có gương mặt rất đáng thương, trong lòng lại tăng thêm mấy điểm đồng tình. Hiện giờ thấy nàng cùng đau xót cho con gái mình, trong lòng lại tăng thêm mấy phần cảm động, trở nên thân thiết hơn. Tối hôm qua, bà nghe Tống tri huyện về kể lại mới biết Dương Thu Trì đã cứu chồng mình, lòng đã sẵn cảm kích rồi, bây giờ thêm vậy nên nhịn không được ngoắc tay gọi Phùng Tiểu Tuyết, bảo nàng ngồi kế bên mình, hai người cùng khóc òa lên nháo nhào thành một đám.
Dương Thu Trì thầm nghĩ, con gái các người đang nằm chỏng chân rung đùi ở nhà ta, các người còn kêu khóc cái nỗi gì. Tuy nhiên, tin tức này hiện giờ còn không thể nói ra, đề phòng Ân Đức lại hạ độc thủ nữa. Do đó, gã chỉ còn biết an ủi: "Bá phụ, bá mẫu, hiện giờ vẫn còn chưa tìm thấy thi thể của Vân nhi, nói không chừng trước khi lửa cháy, muội ấy đã chạy thoát khỏi nơi đó trước rồi."
Lời này nếu là người khác nói thì không đáng gì, vì Hàn thị nhất định sẽ cho đó là một lời an ủi, nhưng nó lại phát ra từ miệng của Dương Thu Trì, cố sự thần kỳ của vị ngỗ tác tiểu học đồ này xảy ra liên tiếp trong hai ngày nay đã truyền đi khắp nơi giống như thần nhân vậy. Bây giờ hán nói như thế, không chừng là thật có chuyện đó. Hàn thị dừng khóc, hỏi: "Hài tử, ngươi nói thật không?"
Tống tri huyện cũng tràn đầy hy vọng nhìn Dương Thu Trì, các bà vợ lẽ khác đều dừng ngay tiếng khóc, cùng giương mắt nhìn hắn hy vọng.
Dương Thu Trì ho khan một tiếng, đáp: "Cháu nói là rất có khả năng như vậy, vì Vân nhi võ công cao cường, chút lửa đó làm sao gây khó cho muội ấy được."
Hàn thị gật gật đầu, bà đối với bản lĩnh của con gái cũng có chút lòng tin, nhưng vội vã nghĩ đến một chuyện khác, hỏi dồn: "Như vậy, vậy sao nó không trở về nhà vậy?"
"Nhất định là muội ấy có lý do riêng, dù sao thì người cũng đừng buồn quá, Vân nhi cát nhân thiên tướng, tiểu chất thấy mội ấy không phải là người bạc mệnh, nhất định là không có chuyện gì."
Thấy Dương Thu Trì khẳng định như thế, lòng Hàn thị dâng lên niềm hy vọng, nhìn Tống tri huyện nói: "Lão gia..."
Tống tri huyện nói: "Phu nhân, đừng lo lắng, hiền chất nói có lý lắm. Hài tử của chúng ta nhất định sẽ bình an trở về." Tuy là nói như thế, nhưng đến hiện giờ Tống tri huyện vẫn nhận thấy đó chỉ là một thứ mong đợi tốt lành, còn trận lửa đó lão đã tận mắt chứng kiến, nếu nói người ta có thể từ đám lửa lớn đó mà chạy ra, nói thật thì lão chẳng dám tin.
Dương Thu Trì trình bày với Tống tri huyện chuyện Mã Độ cho gọi hắn đến, rồi đứng dậy cáo từ, Phùng Tiểu Tuyết cũng đứng lên định trở về cùng phu quân. Hàn thị nắm tay Phùng Tiểu Tuyết, gạt lệ nói với Dương Thu Trì: "Hiền chất, ta thật mến vợ cháu, muốn giữ lại nói chuyện với cháu nó nhiều nhiều một chút, cháu thấy thế nào?"
Dương Thu Trì đáp ứng, dặn dò Phùng Tiểu Tuyết cố gắng an ủi bọn họ, sau đó dẫn Tiểu Hắc cẩu rời khỏi nội nha.
Lúc rời đi, nữ tử mặc áo hoa ngồi ở ngoài rìa lén nhìn Dương Thu Trì đá mắt một cái, khiến hắn lạnh cả xương sống, lông tóc dựng ngược hết lên.
Dương Thu Trì dẫn theo Tiểu Hắc cẩu rời khỏi huyện nha, ra đường lớn đi về phía nha môn dịch sở.
Dịch trạm này bất quá cách nha môn có vài trăm mét, nhưng vừa rời khỏi nha môn, trên đường đã có mấy người vây đến, trong đó có một hán tử khôi ngô khoanh tay nhìn Dương Thu Trì cười lạnh, nói: "Ê! Nhóc con, ngươi tưởng làm tiểu quan gì đó rồi thì không cần lý gì đến Lưu đại gia nữa hả?"
Nhưng người đứng sau lưng đại hán khôi ngô họ Lưu này cũng hùa theo: "Con mẹ ngươi sao gặp Lưu đại gia còn không quỳ? Muốn ăn đập hả?"
"Đúng đó, nghe nói ngươi được một món tiền, còn không trả khoản nợ còn thiếu Lưu đại gia chúng ta?"
"Có phải là da ngươi bị ngứa không, có cần lão tử gãi cho không?"
"Ta xem đầu xương ngươi bị mỏi rồi, để lão tử dần một chút cho nó giản ra!"
Dương Thu Trì vừa nhìn là biết đây là một bọn côn đồ, nghe lời chúng nói, nhất định là bạn cờ bạc của Dương ngỗ tác đang đến thu nợ.
Bên cạnh Dương Thu Trì hiện giờ có Tiểu Hắc cẩu dữ như một con sói hộ giá, mấy tên côn đồ này chẳng đáng là gì. Hơn nữa, ở đây là trước của nha môn, bên trong còn có người của mình, bên cạnh có cẩm y vệ trú trong dịch sở, nên an lòng không ít, cười lạnh đáp: "Các ngươi phóng mấy cục c. chó xong hết chưa?"
"Cái gì? Ngươi dám mắng Lưu đại gia của chúng ta à?" Đại hán khôi ngô đó ít nhất cũng cao hơn Dương Thu Trì nửa cái đầu, có điểm không tin lời vừa rồi là phát xuất từ miệng của một tên tiểu ngỗ tác khi yếu sợ mạnh, ngẩn người một hồi rồi mắng: "Ngươi chán sống mẹ nó rồi hả?"
Dương Thu Trì cười hắc hắc, khoanh hai tay đáp: "Không biết ai chán sống hơn ai à!"
Đại hán họ Lưu lại giật mình kinh ngạc, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Dương Thu Trì, cười ha hả quay đầu nói với những người ở sau lưng: "Các ngươi nghe rồi đó, tiểu ngỗ tác hôm nay có triển vọng mẹ nó lắm rồi, muốn cùng chúng ta chơi một trận đây a?"