Chương 257: Nhân cách "phản xã hội"
Dương Thu Trì nói tiếp: "Điểm này còn có thể ấn chứng từ chuyện dùng một tay bóp cổ mà không tạo nên vết gãy xương sụn ở cổ, ở miệng, mũi, hầu! Ta đã dùng tay sờ thử, không có xương gãy! Án theo đạo lý, hung thủ có thể dùng phân cân thác cốt thủ chế phục Triệu Thanh Lam có võ công, muốn bóp vỡ cổ của ả là chuyện vô cùng dễ dàng, nhưng y lại không làm."Tống Vân Nhi đắn đo một chút rồi nói: "Cũng có thể, tay chân người chết không hề phản kháng, hung thủ căn bản không cần dùng sức mạnh đến như vậy."
"Hoàn toàn có khả năng này! Nhưng mà, ta có chứng cứ khác chứng minh người chết căn bản là đối tượng chơi đùa, là con chuột bị mèo vờn. Y cố ý không bóp cổ người chết ngay, mà ngược đãi từ từ cho đến chết."
"Chứng cứ gì?" Tống Vân Nhi và Liễu Nhược Băng cùng cất tiếng hỏi.
Dương Thu Trì chỉ vào hai cái lỗ hổng trên ngực của nữ thi, trầm giọng nói: "Căn cứ vào tình huống vết thương mà phân tích, đôi nhũ phong này của Triệu Thanh Lam là bị cắt ra lúc ả đang còn sống đấy!"
Tống Vân Nhi hô lên cả kinh, Liễu Nhược Băng nhíu mày: "Người này tại sao lại hạ thủ ngoan độc như thế!" Tuy Triệu Thanh Lam là hung thủ gϊếŧ người, bị người gϊếŧ là ứng với câu ác giả ác báo, nhưng, người gϊếŧ ả ra tay như thế này chẳng phải là quá tàn ác hay sao?
"Không nhưng như thế." Dương Thu Trì tiếp tục: "Từ trình độ hủ bại của hai vυ' bên phải và bên trái này cho thấy, hai nhũ hoa bị cắt ra trong một quá trình lần lượt và kéo dài. Hung thủ cố tình kéo dài thời gian, để tạo thành sự thống khố cực đại cho người chết."
Dương Thu Trì chỉ vào hai cái nhũ phong đã mềm nhũn vàng đen thối rữa nằm dưới đất, trầm giọng nói: "Hai nhũ phong này tuy bị phát hiện ở địa điểm bất đồng, nhưng ta đã quan sát qua, thấy vυ' trái có trình độ thối nát nhiều hơn, cho thấy nó bị cắt ra trường, để rồi trải qua một thời gian khá dài mới cắt đến vυ' phải. Tổng hợp phân tích, người chết Triệu Thanh Lam có vẻ như bị dày vò từ từ đến một hai ngày rồi mới bị gϊếŧ chết!"
Tống Vân Nhi hậm hực nói: "Hung thủ này đúng là không phải người!" Đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, nàng vui mừng nói: "Ca, hung thủ này có thể nào là người trong Miêu trại của Vân Lăng không, vì tức giận Triệu Thanh Lam gϊếŧ vợ và em vợ của Vân Lăng, lại hãm hại y, cho nên mới tàn nhẫn dày vò Triệu Thanh Lam đến chết, cuối cùng tiến hành phân thây?"
Dương Thu Trì lắc đầu: "Khả năng không lớn, nếu như vậy thì hung thủ sẽ không gϊếŧ Triệu Thanh Lam dọc đường. Họ biết Triệu Thanh Lam cùng chạy trốn với Vương điển sứ, và Vương điển sứ mới chính là kẻ đầu têu, cho nên họ nên theo dấu Triệu Thanh Lam, tìm đến Vương điển sứ, sau đó gϊếŧ chết hết một lượt."
Tống Vân Nhi ngẫm nghĩ, gật gật đầu, tiếp đó hỏi: "Hung thủ này rốt cuộc là ai đây? Huynh tìm được đầu môi gì hay không? Chúng ta đi bắt hắn!"
Dương Thu Trì lắc đầu, chỉ vào bao lương khô ở dưới đất, nói: "Từ số lương khô và thực vật mà xét, xem ra sau khi Triệu Thanh Lam đi mua lương thực trở về, dọc đường bị người gϊếŧ chết. Kết hợp lời khai của Vương điển sứ, cộng thêm căn cứ tình hình hủ bại của thi thể mà phán đoạn, thời gian tử vọng ứng vào năm ngày trước."
Tiếp theo đó, hắn chỉ vào lớp cỏ xung quanh thi thể: "Gần chỗ này không có dấu vết hay máu đọng nên có của quá trình cắt chặt thi thể, căn cứ vào trình độ ẩm ướt của mặt đất, nơi này nhất định là đã có mưa rất lớn, tẩy sạch mọi dấu vết, do đó án mạng này xem ra rất phiền phức."
Tống Vân Nhi lộ vẻ thất vọng đầy mặt.
Dương Thu Trì cười cười, bảo: "Nhưng mà, ta vẫn còn tìm được một dấu vết khá hữu dụng."
Tống Vân Nhi và Liễu Nhược Băng nghe thế, đều cảm thấy rất cao hứng, Tống Vân Nhi nhanh mồm nhanh miệng, gấp gáp hỏi: "Dấu vết gì? Hung thủ là ai?"
"Tuy vẫn chưa thể xác định hung thủ là ai, nhưng căn cứ kiểm tra trước đó, ta có thế sơ bộ phán đoán về hung thủ này: Thứ nhất hung thủ có võ công, hon nữa còn rất cao, bởi vì Triệu Thanh Lam cũng có võ công, nhưng sau khi ta kiểm tra đầu và các bộ vị yếu hại của ả, thấy không có bất kỳ sinh tiền tổn thương nào khác, cho thấy hung thủ kiềm chế được ả mà không hề qua đánh đấu kịch liệt gì. Như vậy có thế nói, rất có thể là võ công của hung thủ cao hơn Triệu Thanh Lam rất nhiều."
"Ngoài ra, hung thủ rất rành rẽ đối với các chi tiết và bộ phận trên cơ thể người, cho nên các chi tiết tay chân đầu bị cắt ra dường như không hè làm ảnh hưởng hay phạm đến các bộ phận khác."
Liễu Nhược Băng cẩn thận nhìn lại tứ chi và thi thể, gật đầu xác nhận: "Không sai, đòn phân cân thác cốt thủ của hung thủ này nhất định đã đạt đến hỏa hầu rồi."
Dương Thu Trì cười ha ha hỏi: "Đòn phân cân thác cốt thủ này của hung thủ không thể nào sánh được với tiền bối, đúng không?"
Liễu Nhược Băng điềm đạm đáp: "Thứ công phu ngoại gia này có chỗ nào đáng dùng đâu."
Tống Vân Nhi bảo: "Ca, huynh không thích võ công, nói mấy thứ này làm gì. Huynh tiếp tục phân tích tình huống của hung thủ đi a."
Dương Thu Trì gật đầu nói: "Được, thứ hai, hung thủ khoảng ba chục tuổi, người cao khoảng năm thước."
Tống Vân Nhi cả kinh hỏi: "Huynh sao biết chiều cao của kẻ đó? Huynh đâu có nhìn thấy đâu."
Dương Thu Trì bước lại đống quần áo của Triệu Thanh Lam, dùng cây khẽ khều quần áo lên, lộ ra bùn đất phía dưới, đáp: "Nơi này có dấu giày còn khá rõ, ta đã so ra, không phải là của Triệu Thanh Lam. Nơi này không người qua lại, do đó nó nhất định là của hung thủ. Ta căn cứ vào độ dài của vết giày cùng vị trí và lực ấn, tính toán ra đại khái chiều cao và độ tuổi của hung thủ."
Tống Vân Nhi mở to mắt: "Thần kỳ như vậy sao? Ca, chẳng lẽ huynh còn biết đoán số mệnh nữa hay sao?"
"Ha ha, một chút kỹ xảo nhỏ nhoi thôi mà." Dương Thu Trì cười cười, tiếp tục nói: "Thứ ba, hung thủ tính tình tàn bạo, to gan lớn mật nhưng làm chuyện rất ngăn nắp gọn gàng. Hung thủ chế phục Triệu Thanh Lam xong rồi, cởi bỏ áo quần của ả, có thể đã tiến hành xâm phạm tìиɧ ɖu͙© với ả - Liên quan đến phương diện này, ta vừa rồi đã lấy được chứng cứ, mang về nghiên cứu xong sẽ có được thêm nhiều manh mối về tội phạm. Hung thủ sau khi cắt song nhũ của Triệu Thanh Lam, bóp ả chết rồi mới tiến hành phân thây."
"Hung thủ đặt đầu lâu của người chết ở trên nhánh cây, lại treo người chết lên, đem các chi thể cất ra đó vứt lung tung, kỳ thật là biểu hiện của một thứ thị uy để tỏ rõ uy lực của bản thân."
Tống Vân Nhi kỳ quái hỏi: "Thị uy? Thị uy với ai?"
"Thị uy với xã hội, với triều đình." Dương Thu Trì bấy giờ mới nhíu mày ngẫm nghĩ, tiếp tục nói: "Ta vừa rồi tử tế phân tích thủ pháp phạm tội của hung thủ, từ sự cố ý dày vò cho Triệu Thanh Lam chết từ từ, sau đó cắt tay chân, đầu của người chết bày biện, rồi đem quăng mớ tàn chi đoạn tí lung tung, có thể kết luận hung thủ rất có thể là có nhân cách phản xã hội."
"Nhân cách phản xã hội?" Hai nữ nhân đối với danh từ mới này hoàn toàn chẳng hiểu.
"Hung thủ có tâm lý báo phục đối với xã hội xung quanh rất mạnh mẽ, rất có thể là vì y từ lúc nhỏ đã bị tổn thương về mặt tinh thần. Từ việc y đặc biệt dày vò phá hủy đối với nhũ phong của người chết cho thấy, thứ tổn thương tinh thần này có thể là xuất phát từ nữ nhân. Nữ nhân này có thể là hành vi khinh khi hay lừa dối của thê thϊếp của y, hoặc có thể là lúc nhỏ y bị bạo lực gia đình từ phía mẫu thân, từ đó tạo thành sự méo mó về mặt tính cách của hung thủ. Sau khi lớn lên rồi, y rất muốn dùng thứ phương thức này báo phục xã hội."
"Hành vi của loại người này chịu sự chi phối của du͙© vọиɠ nguyên thủy, tình cảm của họ lãnh đạm, vỏ đạo đức và không có trách nhiệm xã hội. Nhân vì thiếu lòng tu sỉ, lãnh khốc vô tình, cho nên đối với thống khổ của người khác chẳng hề động lòng, không thông nhân tình, cực đoạn tự tư, tự coi mình là trung tâm."
Kỳ thật, Dương Thu Trì đối với tâm lý tội phạm không hề nghiên cứu gì nhiều, lúc học đại học do nó là môn học bắt buộc nên phải học cho qua. Tuy nhiên, tâm lý tội phạm thuộc loại "nhân cách phản xã hội" khá thường thấy trong xã hội hiện đại, cho nên hắn cũng biết sơ qua.
Những lời vừa rồi của hắn khiến cho Tống Vân Nhi cảm thấy ớn lạnh: "Thê thϊếp hay mẫu thân của y đối xử với y như vậy, nhưng y không thể nào vì lý do đó mà đối phó lại với những nữ nhân khác, những nữ nhân khác đâu có đắc tội với y đâu!"
Dương Thu Trì nói: "Trong tâm lý của loại hung thủ này đã không còn điều khác biệt đó nữa, y báo thù lên một loại đối tượng nào đó do y tuyển chọn, và bất quản loại đối tượng này có hay không có quan hệ cá nhân với y, hay là có thù có oán với y hay không. Trong án mạng này, đối tượng báo thù của hung thủ xem ra là nữ nhân, có thế là không phải báo thù lên mọi loại nữ nhân, mà là chỉ chọn loại người có đặc điểm gần giống với thê thϊếp hay mẫu thân của y. Cũng có thể, nhân vì là có một loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì đó quá mãnh liệt dẫn phát đến hành vi báo phục của y. Hiện giờ manh mối còn ít quá, không thể xác định chính xác được."
Dương Thu Trì ngừng lại một chút, rồi trầm giọng nói: "Trong án mạng này, thủ pháp phạm tội của hung thủ rất thành thạo, gây án rất trầm ôn, nhất định có tiền án.... Tiền án có nghĩa là hung thủ trước đây nhất định đã thực thi qua loại án mạng như thế này rồi, hơn nữa, khẳng định sẽ còn tiếp tục gây án!"
Tống Vân Nhi và Liễu Nhược Băng đưa mắt nhìn nhau, Tống Vân Nhi hỏi: "Làm sao đoán được?"
Dương Thu Trì chỉ chỉ vào âʍ ɦộ của tử thi, nơi có chòm lông bị vặt sạch, đáp: "Nếu như ta suy đoán không sai, thì cái này là do hung thủ ra tay nhổ đấy."
Tống Vân Nhi liếc về phía đó một cái, mặt ửng đỏ, hậm hực bảo: "Hung thủ này thật là..."
"Thật là biếи ŧɦái!" Dương Thu Trì nói thay lời nàng: "Về mặt này chứng minh tâm lý của hung thủ đã méo mó, đồng thời cũng dự đoán là hung thủ chẳng lâu sau sẽ tiếp tục hạ thủ gϊếŧ người!"
Hai thầy trò Tống Vân Nhi nghe mà không hiểu, nghi hoặc nhìn Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì giải thích: "Hung thủ vặt một nhúm âm mao, là dùng để làm bằng chân cho việc đã gϊếŧ được một nữ nhân mà y cừu hận. Y sẽ đem giấu kỹ thứ này đi, lúc rành rỗi sẽ lấy ra thưởng thức tưởng nhớ lại. Nhưng mà, kɧoáı ©ảʍ mang tới từ thứ tưởng nhớ này sẽ dần dần giảm bớt theo thời gian, điều đó sẽ khiến cho du͙© vọиɠ sát nhân của y từ từ tăng cường. Một khi thứ dư vị này không đủ làm y cảm thụ được kɧoáı ©ảʍ vừa ý nữa, đó chính là lúc y tiếp tục gϊếŧ người để tìm lại cảm giác. Hơn nữa, khoảng thời gian này sẽ dần dần rút ngắn trở lại, lần sau mau hơn lần trước!"
Tống Vân Nhi nhíu mày nói: "Huynh nói giống như là thật ấy, sợ chết người ta luôn rồi!"
"Đúng a, sau khi trở về, ta sẽ phái người đi điều tra thử, xem coi ở các châu huyện phụ cận có án gϊếŧ người phân thây có thủ pháp tương tự như vậy không. Thứ người như vậy rất khó đối phó, đối với xã hội thì độ nguy hại lớn phi thường, hi vọng chúng ta lần này sẽ nhanh chóng bắt được y," Ngẫm nghĩ một chút, Dương Thu Trì thở dài: "Chỉ hi vọng là suy đoán của ta sai."
Tống Vân Nhi hỏi: "Vậy, lỡ khi sự suy đoán của huynh là đúng thì sao?"
"Thì lần này chúng ta sẽ gặp phải một hung thủ tàn nhẫn dị thường, hơn nữa tư duy rất bình tĩnh giảo hoạt lại là một đối thủ chân chính có võ công không tệ!"