Hệ Thống Thác Loạn: Hãy Thỏa Mãn Ta

Chương 23: Món đồ chơi (5)

Mạc Lâm ngừng lại động tác đánh, vứt roi ra xuống đất. Như Nguyệt đau muốn ngất đi, qùy bò dưới đất không chút sức lực, bàn tay cô bấu chặt lấy nhau, móng tay cắm vào da thịt trắng nõn đến rỉ máu.

Mạc Lâm nhìn vào âʍ ɦộ vẫn đang nghếch lên trên của cô, yết hầu khẽ động. Nhưng hắn vẫn cố kìm nén, hắn không muốn làʍ t̠ìиɦ cùng cô.

Hắn mở tủ lạnh trong phòng, lấy ra vài viên đá nhỏ, nhếch miệng cười.

Bờ mông của Như Nguyệt đều nóng ran vì trận roi đánh vừa nãy, lúc này bỗng truyền đến cảm giác lạnh buốt khiến cô phải run rẩy.

Mạc Lâm dùng đá nhỏ mơn trớn trên mông cô, sau đó cọ xát với âm đế.

Như Nguyệt thật sự muốn chết đi, sự hành hạ biếи ŧɦái của hắn khiến cô không chịu nổi. Cái lạnh từ âm đế di chuyển đến cửa huyệt, rồi trực tiếp xâm nhập vào bên trong.

Cô đau đớn muốn khép mông lại, lại bị hắn mạnh mẽ tách ra. Hạ thể theo bản năng càng ưỡn lên cao, viên đá dễ dàng đi vào.

Mạc Lâm nhét vào một viên, lại hai viên, cho đến khi cửa huyệt không thể đóng lại.

Cái lạnh chạm đến tận tử ©υиɠ, len lỏi trong từng lớp thịt, cả người Như Nguyệt đều run rẩy, bờ môi tím tái, ánh mắt tan rã, nhưng vì quá đau mà không thể thϊếp đi.

Đá nhỏ bị cái nóng trong âʍ ɦộ cô làm tan chảy, từng giọt nước len lỏi chảy ra ngoài, hòa cùng dâʍ ɖị©ɧ nhớp nháp.

Như Nguyệt không trụ được nữa, cả cơ thể đổ xuống đất, ngực phập phồng kịch liệt, khóe miệng run rẩy, ngón chân co quắp. Cái cảm giác lạnh buốt hòa cùng với dục hỏa mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô đến tê dại. Chất lỏng tan chảy trong âʍ ɦộ, trêu đùa từng mị thịt non mềm khiến đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng. Bụng dưới xao động, cô phóng thích ra lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ, ngực ưỡn lên, trong miệng phát ra tiếng rên ngắt quãng.

Mạc Lâm nhìn dòng nước trong tiểu huyệt của cô không ngừng chảy ra, tưới ướt sàn nhà, không nhịn được lôi cậu nhỏ ra tự mình an ủi.

Nhìn đến lúc Như Nguyệt cao trào, đá nhỏ trong hang động chật hẹp cũng tan hết, Như Nguyệt ngất lịm đi, hắn cũng đã muốn xuất tinh.

Mạc Lâm thở dốc nặng nề nhắm vào tiểu huyệt cô, cách không khí bắn thật mạnh, dính đầy lên huyệt đạo cùng hai đùi non, vương vãi trên mặt đất.

Âʍ ɦộ cảm nhận được tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng, khẽ co rút, như muốn hút lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong. Hạ thân cô bị hắn đánh đến đỏ ửng, lúc này còn dính đầy chất dịch của hắn, màu đỏ hòa cùng màu trắng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến dục hỏa sôi trào.

Mạc Lâm bỏ lại cô như món đồ chơi thê thảm bị vứt trên sàn nhà, bước ra ngoài. Hắn cần bình tĩnh lại.

Mạc Lâm ngồi trước cửa hút hết hai điếu thuốc mới lấy lại được bình tĩnh, vào phòng giúp cô thu dọn.

Cô gái nhỏ nằm dưới đất, chân tay đều bị khóa chặt, cả người đầy vết roi da, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt, dưới hạ thân còn dính đầy dịch nhầy nhớp nháp, âm đế cũng mệt mỏi không còn động tĩnh.

Hắn giúp cô cởi còng tay, bàn tay cô đã bị chính cô bấm đến chảy máu, cổ tay ma sát với còng sắt mà đỏ ửng, cả cổ chân cũng vậy. Đai bịt miệng bị lấy ra, cô gái nhỏ lập tức bật ra tiếng khóc ấm ức nức nở, cả người đều sợ hãi run rẩy. Hắn nhìn đến có chút đau lòng.

Hắn giúp cô lau sạch người, nhẹ nhàng bế cô lên giường. Hắn biết mình có lỗi với cô, nhưng hắn không muốn cô phát hiện ra sự thật.

— — — — — —

Như Nguyệt nhấc nhấc mí mắt nặng nề, hạ thân đau đớn ê ẩm, cô cắn chặt môi kìm nén cơn đau. Như Nguyệt nhìn xung quanh, Mạc Lâm không còn ở đây, trên bàn có đặt hai phần đồ ăn, có lẽ cô đã ngủ qua thời gian hai bữa cơm. Cô nhớ lại chuyện hôm qua, không khỏi sợ hãi. Đây là việc cả đời cô không bao giờ nghĩ tới, Mạc Lâm kia chính là không cả bằng cầm thú. Bất quá cô cũng không quan tâm quá nhiều, sẽ không đến mức vì phải chịu hành hạ mà trầm cảm. Dù sao xong nhiệm vụ cô cũng sẽ rời khỏi đây, không còn liên quan gì đến thân thể này nữa.

Đã vậy cô phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Câu dẫn nam nhân, có lẽ cũng không quá khó đi.

Điều không ngờ đến là hơn hai tuần Mạc Lâm không hề đặt chân đến đây lần nào nữa, việc đưa cơm cũng được giao cho người hầu.

Sau hôm cô lẻn ra ngoài, cửa phòng luôn bị khóa chặt. Như Nguyệt rảnh rỗi cũng chỉ biết tĩnh dưỡng cái mông cho khỏi hẳn, thi thoảng lấy việc chửi nhau với hệ thống là niềm vui.