Hệ Thống Thác Loạn: Hãy Thỏa Mãn Ta

Chương 3: Thiên kim gả cưới (3)

Hạ thân Như Nguyệt ngứa ngáy, mong muốn hắn động một chút, nhưng là hắn vẫn giữ nguyên. Hai tay của cô đã sớm bị hắn chế ngự ra đằng sau khiến cô không thể phản kháng.

Điều này càng khiến cô đắm chìm vào du͙© vọиɠ. Cô khó chịu vặn vẹo thân dưới, khiến ngón tay hắn ma sát với bên trong.

Khi cô bé của cô đã được thỏa mãn, ý thức thanh tỉnh lại, cô khổ sợ rơi nước mắt. Tại sao hắn lại bức cô nhục nhã như vậy. Khiến cô bị nhục nhã trước mặt người khác, lại khiến cô tự mình phơi bày sự khao khát của mình.

Tống Minh rút tay khỏi hạ thân vô, cẩn thận đưa lên miệng mυ'ŧ lấy. Hắn buông tay cô ra, cô vội vàng kéo quần vén váy, sợ hãi cách xa hắn.

Tống Minh bật cười:

"Làm bộ làm tịch gì chứ, em vốn là con đĩ dâʍ đãиɠ."

Xe dừng trước cửa ngôi biệt thự to lớn. Hắn ôm eo cô bước xuống xe, ép cô vào lòng hắn.

Như Nguyệt khó khăn ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Thẩm Giai Kỳ ở phía trước. Cô ta quay lại nhìn cô, ngạc nhiên hỏi người bên cạnh cái gì đó. Người bên cạnh vừa gật đầu một cái, ánh mắt Thẩm Giai Kỳ ngay lập tức tràn đày tức giận và không cam lòng.

Cô biết cô ta đã phát hiện ra sự thật về người đàn ông mà cô ta trêu chọc. Chỉ lát nữa thôi, cô ta sẽ tìm cách hãm hại cô. Cô chưa bao giờ tiếp xúc với loại mưu kế này, làm sao mới có thể ứng phó chứ.

Ký ức của nguyên chủ cũng không đề cập đến chi tiết vụ việc, khiến cô không có cách phòng tránh.

[Ký chủ, có tôi ở đây. Tôi sẽ hết lòng trợ giúp cô.] Âm thanh điện tử lại vang lên lanh lảnh trong đầu cô. Cô nghĩ đến việc mọi việc mình từng làm đều bị nó trứng kiến thì không khỏi tủi hổ.

Cô đi cùng Tống Minh đến giữa bữa tiệc thì hắn tách cô ra, nói rằng đi gặp đối tác, có chuyện gì cứ gọi cho hắn.

Lúc này, người phục vụ bưng ra một ly nước ép cam, lễ phép mời cô dùng. Như Nguyệt nhận lấy, gật đầu cảm ơn, uống một hơi hết nửa ly nước. Kỳ thật từ sáng đến giờ cô chưa được uống nước.

Ai ngờ, năm phút sau cơ thể cô bắt đầu nóng lên, hạ thân nóng bỏng vì dục hỏa thiêu đốt, hơi thở trở nên dồn dập, gấp gáp, trán lấm tấm mồ hôi.

Cô bị hạ thuốc rồi. Chính là ở ly nước kia.

"Tiểu Dục Tử, tại sao ngươi không nhắc nhở ta."

[Ký chủ này, chúng tôi là hệ thống tɧác ɭoạи, tìиɧ ɖu͙© là thứ tất yếu, cho nên việc cô trúng xuân dược không nằm trong phạm vi giúp đỡ. Quan trọng chính là đối tượng quan hệ mà thôi.]

Cô phải làm thế nào bây giờ, thuốc đang phát tác dụng, toàn thân cô đều run rẩy.

[Ký chủ, cô không mau đi thì lát nữa sẽ có người đến tìm cô cưỡng bức nha.]

Cô hoảng sợ lê bước chân về hướng phòng vệ sinh. Cô sẽ cố chịu đựng đến khi thuốc hết tác dụng.

[Ai, ký chủ này, ta nghĩ cô không chịu nổi đâu. Ta khuyên cô nên đi tìm Tống Minh, dù sao hai người cũng là vợ chồng, làm chút chuyện cũng đâu có vấn đề gì.]

Như Nguyệt kiên quyết hướng về phòng vệ sinh. Chỉ là không ngờ dọc đường đυ.ng phải Tống Minh. Cô vội vàng tránh khỏi hắn. Tống Minh kéo tay cô lại, quan sát cô từ trên xuống dưới.

"Bị hạ thuốc?"

Giọng nói hắn mang theo vài phần tức giận. Cô vội rút tay lại, sợ mình không kiềm chế được mà phát sinh du͙© vọиɠ với hắn.

"Anh buông ra, tôi muốn vào nhà vệ sinh."

Hắn bỗng bật cười:

"A, em muốn làm trong nhà vệ sinh sao? Ý kiến không tệ."

Cô hoảng sợ vùng vẫy. Vừa định hét lên, hắn đã đặt một ngón trỏ trước miệng cô, làm một động tác im lặng:

"Suỵt, em muốn thu hút sự chú ý của người khác sao?"

Cô liếc mắt nhìn xung quanh, sợ người khác nhìn thấy bộ dạng đáng xấu hổ của mình nên không dám manh động. Hắn cưỡng ép kéo cô về nhà vệ sinh nam, chọn một căn phòng trống, khóa cửa lại.

"Được rồi, tôi sẽ thỏa mãn em."

Cô vùng vẫy khỏi bàn tay hắn:

"Anh điên rồi, buông tôi ra."

"Đây là phòng vệ sinh nam, nếu em muốn mọi người biết trong đây có một người con gái đang làm chuyện đáng xấu hổ thì cứ việc hét lên."

Ánh mắt cô tràn ngập sợ hãi. Tên này quá gian xảo, cô không thể phản kháng.

Hắn kéo mạnh bộ lễ phục cúp ngực xuống, để lộ ra đôi bồng đào ẩn hiện dưới lớp vải mỏng manh. Cô vội vàng giữ chặt bộ lễ phục. Nhưng sức mạnh của hắn cô không địch nổi, bộ lễ phục bị hắn cửi hẳn ra, trên người chỉ còn bộ đồ lót hở hang. Cô đỏ mặt che những bộ phận quan trọng lại.

Đôi môi hắn áp sát, liếʍ mυ'ŧ đôi môi cô. Cô há miệng hít thở, hắn nhân cơ hội này đẩy chiếc lưỡi điêu luyện vào trong, cuốn lấy chiếc lưỡi của cô, bàn tay không yên phận lần mò cởi luôn chiếc áo ngực đang bị cô giữ chặt.

Đến khi cô thiếu dưỡng khí hắn mới lưu luyến rời bờ môi xuống cần cổ trắng nõn, cắn lấy nó, tạo nên dấu vết ái muội. Hắn ngậm lấy xương quai xanh của cô, rồi hôn xuống bầu ngực đẫy đà. Nhũ hoa đã sớm vươn cao vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Bờ môi hắn ngậm lấy nhũ hoa, liếʍ mυ'ŧ nó. Một tay không ngừng nhào nặn ngực cô thành đủ hình dạng. Người cô nóng như lửa đốt. Hơn nữa cô còn trúng thuốc, lý trí đã hoàn toàn bị đánh mất. Cô ôm chặt lấy hắn, tham lam hưởng thụ kí©ɧ ŧɧí©ɧ cuồng nhiệt.

Thuốc phát tác dụng khiến cô thèm muốn người trước mặt, tiểu huyệt đã sớm ướt đẫm. Hắn xoay người cô lại, đẩy cô lên cánh cửa lạnh buốt.

Chân trái bị hắn nhấc lên, đặt lên vòng eo săn chắc của hắn. Để khiến mình không bị ngã, cô bắt buộc phải chống đỡ lấy cánh cửa. Hai núʍ ѵú đỏ ửng ma sát với cánh cửa, tạo nên khoái lạc sung sướиɠ.

"Ân...A..."

Cô thỏa mãn rêи ɾỉ.

Hắn lúc này cũng đã sớm trần chuồng. Đầu gối hắn nhấc lên, ma sát với âʍ ɦộ dâʍ đãиɠ.

Như Nguyệt run rẩy, uốn éo bờ mông mời gọi.