Anh nhéo mặt rồi đắp chăn kĩ càng cho cô, Lâm Tây Tây rón rén đi tới, sợ quấy rầy Tần Tình, thấp giọng nói
"Bên ngoài có đại mỹ nữ chờ anh, có phải vợ đến bắt gian? Tôi nói cho biết, nếu như cô ta muốn đánh Tần Tình thì đừng trách tôi không khách sáo."
Từ Khải Sinh mơ hồ ra khỏi phòng bệnh thấy Trương Huệ Nhiên đứng đưa lưng về phía anh, khóe miệng giương lên nụ cười khinh miệt.
"Hơn nửa đêm vội vàng chạy ra ngoài, hóa ra là để chăm cô tình nhân nhỏ bé."
Từ Khải Sinh không nghĩ tới Trương Huệ Nhiên sẽ đi theo anh: "Cô muốn gì?"
Bị cô phát hiện đương nhiên vợ anh cũng sẽ biết, sau khi nói ra những lời này, anh phiền muộn lắc đầu.
"Cùng cô ấy ly hôn." Trương Huệ Nhiên thu lại dáng vẻ tươi cười, nhàn nhạt nhìn anh, khi cô rời đi, nhìn xem cô ấy đã tìm một người đàn ông ăn vụng không chịu lau miệng thế này.
"Tôi muốn biết lí do tại sao cô muốn tôi cùng cô ấy ly hôn? Bởi vì tôi nɠɵạı ŧìиɧ?" Từ Khải Sinh nói
Trương Huệ Nhiên khinh thường nhìn anh:
"Ngày mai Phương Nhiên sẽ nói cho anh biết."
Bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.
Từ Khải Sinh đứng tại chỗ sắc mặt âm trầm
Rạng sáng, Tần Tình tỉnh dậy, nước thuốc đã truyền hết. Cô muốn gọi Lâm Tây Tây dậy tắt bộ truyền, cổ họng lại nói không ra tiếng như bị mắc nghẹn
Bàn tay to lớn của người đàn ông vươn ra tắt, cô quay đầu lại ánh mắt sáng lên
"Muốn uống nước sao?" Từ Khải Sinh sờ trán cô, thấy nhiệt độ đã khôi phục bình thường. Anh nhấn chuông gọi y tá rút kim ra.
Lâm Tây Tây chợt giật mình dậy, lau nước bọt quanh miệng. May là có hai người, nếu không cô ngủ không biết đến khi nào mới tỉnh
Tần Tình lắc đầu, giọng nói khàn khàn hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Lâm Tây Tây dùng khăn ấm lau mặt cho cô, nhìn đồng hồ: "Bốn giờ hơn rồi, đói bụng sao? Cậu ngủ tiếp đi, chờ đến 6 giờ mới có người bán thức ăn, tớ sẽ đi mua cháo cho cậu."
Từ Khải Sinh xoa mắt, chua xót sờ đầu cô: "Anh về trước, giữa trưa sẽ lại đây thăm em."
Anh còn có việc phải xử lí, ví như cùng Phương Nhiên nói chuyện rõ ràng.
Tần Tình khéo léo gật đầu: "Ừm."
Chờ Từ Khải Sinh đi, Lâm Tây Tây véo lỗ tai cô hỏi: " Đồ ngốc, cậu có chịu nói cho tớ nghe chuyện của cậu và anh ta không hả?"
"Đau chết mất, mau buông ra, tớ là bệnh nhân đó."
Tần Tình ủy khuất nhìn Lâm Tây Tây, cô không thể chịu được cặp mắt đó nhìn mình chỉ có thể buông ra,
"Nể tình cậu đang bệnh nên tớ tha."
Tần Tình hài lòng ngáp một cái, nghiêng đầu ngủ lại.
Về đến nhà, Phương Nhiên đã thức dậy làm bữa sáng
"Phương Nhiên... anh...." Anh mở miệng, lời còn chưa nói ra đã bị cô cắt đứt
"Huệ Nhiên đã nói với em." Cô mỉm cười
"Như vậy, nếu như em đi cũng không quá áy náy."
"Phương Nhiên em thiếu anh một lời giải thích."
Từ Khải Sinh kết hôn với cô lâu như thế cũng không xảy ra cãi vã, cô là một người vợ dịu dàng rất nhiều người hâm mộ anh đã lấy được vợ tốt.
"Giải thích cái gì? Nếu như em nói bởi vì anh nɠɵạı ŧìиɧ, anh sẽ hồi tâm chuyển ý trở về gia đình sao?"
Anh muốn nói gì đó, nhưng khuôn mặt của Tần Tình hiện lên trong tâm trí anh, lời nói nghẹn lại trong cổ họng
"Khải Sinh, anh cưới em vì anh đang thiếu một người vợ mà em cũng đến tuổi kết hôn. Thế nhưng hiện tại em không muốn sống như vậy nữa." Tay cô đưa ra sau lưng cởi tạp dề.
"Một nửa cuộc đời, em đã sống quá mệt mỏi, sau này em muốn cùng người mình thích sống chung một chỗ."
"Người mình thích?" Từ Khải Sinh bất ngờ nhìn cô, chưa bao giờ anh nghĩ đến điều này.
"Là tôi." Trương Huệ Nhiên xách vali đi từ phòng ra, thoa son đỏ thẫm, đeo kính râm lớn che nửa khuôn mặt, lạnh lùng quý phái.
Trong một lúc không biết phải nói gì, vợ anh vì một người phụ nữ mà li dị anh.
"Muốn khi nào làm thủ tục?" Từ Khải Sinh nhìn Trương Huệ Nhiên đứng bên cạnh bảo vệ cô, trong mắt Phương Nhiên là sự ỷ lại không thể phá hủy.
Cô chưa bao giờ nhìn anh bằng ánh mắt như vậy.
Trong lòng đắng chát nhìn cô một cái, bị Trương Huệ Nhiên cười nhạo nói,
"Ngay hôm nay, càng nhanh càng tốt."
Xử lí thủ tục ở cục dân chính xong xuôi, anh về căn nhà trống rỗng. Tới giờ cơm, sát vách truyền đến mùi cơm, tiếng trẻ con vui đùa, dường như anh càng thêm cô độc. Trong căn phòng lớn như vậy chỉ còn lại mình anh, lúc này anh mới ý thức được mình đã thành người cô đơn.
Hai tay che mắt, tiếng chuông điện thoại vang lên không đúng lúc. Vốn định không nhận nhưng thấy tên hiển thị anh thở dài nghe máy.