Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Chương 5: Đã lâu không gặp

Nhϊếp Viễn Vân bị đuổi việc đã đủ khó chịu rồi, không ngờ rằng mỗi ngày đi làm, Lục Kiều Vi đều sẽ đi đến chỗ cô ta để hỏi một lần:

"Này, Nhϊếp Viễn Vân, tại sao cô vẫn còn chưa rời đi? Không phải cô đã bị sa thải rồi sao?"

Trong lúc Nhϊếp Viễn Vân đang phẫn nộ ở bên cạnh, Lục Kiều Vi lại đi lật tờ lịch bàn:

"Thì ra hôm nay là ngày 29, còn hai ngày nữa thì cô mới có thể thu dọn đồ đạc rời đi."

"Lục Kiều Vi! Cô thật quá đáng? Cô sẽ bị báo ứng!" Nhϊếp Viễn Vân nắm chặt tay lại, bộ dáng giống như muốn đánh nhau cùng với cô.

Lục Kiều Vi vỗ vỗ vai của cô ta, rồi lại ghét bỏ lấy khăn giấy lau tay:

"Đúng vậy, tôi không phải đã bị báo ứng rồi sao? Giám đốc La đã chuyển hết công việc trong tay của cô qua cho tôi. Công việc cũng quá nhiều đi.......... Tôi còn phải làm thiết kế cho DMD, nào có thời gian rảnh rỗi. "

Lục Kiều Vi đem công việc gần như sắp hoàn thành của Nhϊếp Viễn Vân giao cho Thẩm Như Ý, nói:

" Như Ý, cô giúp tôi hoàn thành nốt phần cuối cùng, nhớ chuẩn bị tài liệu cho tốt a. "

Nhắc mới nhớ, phần lớn công việc lúc trước của Lục Kiều Vi  đều do Nhϊếp Viễn Vân đảm nhận. Tuy rằng năng lực nghiệp vụ của Nhϊếp Viễn Vân không mạnh, nhưng cô ta có cái lưỡi chó, liếʍ rất tuyệt, khách hàng đều bị cô ta liếʍ đến rất thoải mái. Lục Kiều Vi không cần phải bận tâm đi trao đổi với đối tác nữa, đến lúc đó chỉ cần đưa bảo thảo lên là được,

"Cảm ơn cô nha." Lục Kiều Vi rất thiệt tình, nói.

Nhϊếp Viễn Vân đã khóc suốt buổi sáng khiến mọi người trong văn phòng đều phiền, Lục Kiều Vi sớm đã chuẩn bị mang tai nghe, vui vẻ mà nghe vài bài nhạc.

Trong giờ nghỉ trưa, Lục Kiều Vi cùng Thẩm Như Ý ăn cơm quay trở lại, liền nhìn thấy Nhϊếp Viễn Vân đang nằm trên bàn làm việc khóc lóc, lôi kéo tay của Trịnh Tâm Ngữ:

"Tâm Ngữ, chị giúp em đi, chị đi nói với giám đốc La một tiếng, hãy sa thải đồng nghiệp có thành tích đứng thứ hai từ dưới đếm lên. Em vẫn chưa trả tiền thuê nhà, quan hệ của chúng ta tốt như vậy, chị đi tìm giám đốc La nói giúp em thử xem...... "

Trịnh Tâm Ngữ đứng ở bên cạnh, cau mày rất chặt. Cả nửa ngày cũng không đáp lời, cho đến khi Nhϊếp Viễn Vân khóc ra nước mắt nước mũi giàn giụa, nàng rút tay về, lạnh nhạt nói:

" Là do em không biết cố gắng."

Lục Kiều Vi quay đầu lại nói với Thẩm Như Ý ở bên cạnh: "Lát nữa cô đi báo tin với Cao Dĩnh Nhi, nói rằng Nhϊếp Viễn Vân đã nhờ Trịnh Tâm Ngữ nghĩ cách khai trừ cô ta. "

Cao Dĩnh Nhi chính là người lần trước phụ hoạ cùng với Nhϊếp Viễn Vân, nói Lục Kiều Vi không biết xấu hổ dùng lưỡi chó đi liếʍ người ta. Thẩm Như Ý khó hiểu hỏi:

"Tại sao cô lại muốn giúp cô ta vậy?"

"Cô chờ xem rồi sẽ biết."

Thừa dịp lúc đến phòng trà để lấy cà phê, Thẩm Như Ý chỉ đơn giản nói với Cao Dĩnh Nhi về những cảnh tượng mà nàng đã nhìn thấy trong giờ nghỉ trưa, không có nói thêm bất kỳ điều gì khác, sau khi tường thuật xong liền rời đi.

Một giờ sau, Thẩm Như Ý nghe đồng nghiệp nói rằng Cao Dĩnh Nhi và Nhϊếp Viễn Vân đã đánh nhau trong phòng toilet, nàng nhìn quanh một vòng nhưng không thấy Lục Kiều Vi, nàng lại đi đến phòng toilet thì thấy Lục Kiều Vi đang đứng ở trước cửa toilet, có một chút vỗ tay nhẹ.

Mái tóc đen dài của cô được tết thành đuôi ngựa bằng một dây tóc buộc tóc màu hồng thắt nơ con bướm. Lục Kiều Vi đứng nghiêng người, nhướng mày cười rộ lên.

Cùng như khi đó, Thẩm Như Ý giúp đồng nghiệp xay cà phê, Nhϊếp Viễn Vân đứng xếp hàng phía sau có chút không kiên nhẫn đẩy nàng ra, nước nóng tưới đỏ cả mu bàn tay, nàng tránh né về phía sau, theo bản năng muốn nói một câu "Thật xin lỗi" ra khỏi miệng thì bị Lục Kiều Vi cắt ngang.

Lục Kiều Vi nắm lấy cổ tay của nàng đi về phía trước, đặt ly sứ của nàng lên bàn trà, nhướng mày nói với Nhϊếp Viễn Vân: "Cô bị mù à, mau xin lỗi cô ấy!"

Sau khi nàng có phản ứng lại, Lục Kiều Vi đã bước ra khỏi đám đông đang ăn dưa, khóe miệng nở nụ cười, không ngừng tấm tắc vài câu về chuyện không liên quan đến mình: "Hai người phụ nữ này cũng thật buồn cười quá đi."

Thẩm Như Ý ừ một tiếng, mặt hơi nóng lên một chút.

..........

Hợp đồng của DMD là do chính Lục Kiều Vi dành được bằng bản lĩnh của mình, sau khi báo cáo với công ty, công ty cảm thấy hình như họ đã ăn phải bánh nướng có nhân, ngay lập tức hứa hẹn sẽ cho Lục Kiều Vi đãi ngộ tốt nhất.

Lục Kiều Vi có một yêu cầu, cô muốn tự mình hoàn thành bản thiết kế và chuyện giao tiếp cùng với DMD, giám đốc La không được phép tham gia.

Gần đây việc giảm biên chế nhân viên phòng thiết kế đã gây ồn ào huyên náo, người ở cấp trên ít nhiều gì cũng đã nghe được mấy lời đàm tiếu, thêm vào đó Khúc Thanh Trúc đã báo cáo lên, công ty đối với hành động gần đây của giám đốc La rất không hài lòng, tự nhiên sẽ chấp thuận yêu cầu của cô.

Giám đốc La bị tát một cái rất nặng, cảm thấy rất khó chịu, nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Lục Kiều Vi, trong lòng hận không thể bóp chết cô. Đang buồn bực, hắn cũng chỉ có thể phát tiết lên người của Nhϊếp Viễn Vân bằng việc sa thải ra khỏi công ty.

.........

Thứ tư, Lục Kiều Vi xuất phát từ công ty đi đến DMD.

Trên đường gặp phải kẹt xe, việc đầu tiên khi Lục Kiều Vi xuống xe là ôm máy tính chạy vào trong đại sảnh ngồi một lúc, sửa sang lại quần áo, tô lại son môi, trang sức kiểu dáng thời thượng. Phong cách thời trang của một nhà thiết kế là điều không thể thiếu.

Dạo này cô xem như rất xui xẻo, có rất nhiều việc cứ dậm chân tại chỗ, DMD chính là thời điểm để cô xoay chuyển số mệnh của mình.

Lục Kiều Vi đã gửi một email cho người phụ trách.

【Drill tiểu thư, tôi đã đến tổng bộ của DMD rồi. 】

Trong nháy mắt, một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai cô:

"Lục tiểu thư, đã lâu không gặp."

Phản ứng đầu tiên của Lục Kiều Vi là giọng nói này rất quen thuộc, sau đó ngẩng đầu lên liền bắt gặp một đôi đồng tử dị sắc, con ngươi màu lam giống như đại dương sâu thẳm, sắc bén như kim cương.

Chết tiệt, tiểu tam?

"Tại sao cô lại ở chỗ này?" Lục Kiều Vi khϊếp sợ nhìn Văn Cẩn Ngôn.

"Em làm việc ở đây." Văn Cẩn Ngôn cười nói.

"À......"

Mặc dù hai người đã không gặp nhau trong một đoạn thời gian, nhưng trong bản thảo thiết kế của Lục Kiều Vi trong hai ngày qua, cơ thể của Văn Cẩn Ngôn luôn hiện ra trong đầu của cô, khiến ánh mắt của cô vô thức nhìn vào nơi không nên nhìn.

Hôm nay Văn Cẩn Ngôn chỉnh tề hơn lần trước rất nhiều, trên người mặc một bộ tây trang thắt eo màu đen, cài cúc cao đến cổ, mái tóc ngắn ngang vai xõa xuống. Lúc sau nàng vén ra sau tai, nhìn rất nghiêm túc và đứng đắn.

Lục Kiều Vi đã nhìn thấy bộ dáng của nàng mặc chiếc váy hai dây gợi cảm, cho nên chỉ cảm thấy người này bên ngoài giả đứng đắn, bên trong lẳиɠ ɭơ.

Bên trong không phải là đai đeo gợi cảm, hình như là tiểu nội y màu đen được khắc rỗng. Cô liếc mắt xem xét thật kỹ, thấy được đường viền ren màu trắng lộ ra bên cổ áo.

Ôi, thật lẳиɠ ɭơ.

Lục Kiều Vi nghĩ đến cái gì thì nói cái đó: "Vừa nhìn là biết không phải công việc đứng đắn."

"À......" Văn Cẩn Ngôn cười khẽ một tiếng, nói ra lời đầy ẩn ý:

"Đúng vậy, em tới nơi này để kiêm chức."

*kiêm chức: đảm nhận hai hoặc nhiều công việc, chức vụ.

Lục Kiều Vi nhíu mày: "Cô cũng đừng dùng từ ngữ một cách tuỳ tiện."

Văn Cẩn Ngôn đột nhiên đến gần, một khuôn mặt phóng to xuất hiện ngay trước mắt Lục Kiều Vi, quá chói mắt, giống như một viên kim cương.

Nàng mỉm cười nói: "Lục tiểu thư, sao chị lại một bên nói chuyện, một bên trần trụi nhìn em như vậy?"

"Nhìn thì cứ nhìn đi, nhưng chị có thể đáp trả lại không ?" Lục Kiều Vi chột dạ quay đầu đi, Văn Cẩn Ngôn thong thả chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cô, nói:

"Em cũng không ngại khi chị cho em nhìn lại đâu."

"Nằm mơ đi."

Vừa nói xong, Lục Kiều Vi luôn cảm thấy mọi người trong đại sảnh đều đang nhìn cô.

Rất không được tự nhiên.

Lục Kiều Vi cúi đầu gửi tin nhắn cho Drill, cô muốn rời khỏi đây sớm một chút.

Trong khoảnh khắc đó, cô nghe thấy âm thanh leng keng.

Lục Kiều Vi lướt qua email của mình, không nhận được hồi âm, nhưng Văn Cẩn Ngôn ở bên cạnh đang nhìn vào điện thoại, giao diện dừng lại ở trên hộp thư.

Khi hai ánh mắt chạm vào nhau, Lục Kiều Vi hỏi: "Cô đang làm gì vậy?"

"... Đối tác của em đã gửi cho em một tin nhắn."

Đối tác?

Còn không phải là tình nhân sao? Tại sao cái nghề này lại mang tính thương mại hoá như vậy?

Lục Kiều Vi ừ một tiếng, tiếp tục đánh chữ vang lên lách cách, sau đó biểu lộ cố ý khoe ra, nói:

"Tôi đang gửi tin nhắn cho đối tác, cũng chính là giám đốc điều hành của DMD, MissDrill. Cô ấy là sếp của cô đi ?" "

"Xem như là vậy." Văn Cẩn Ngôn ngữ khí nhàn nhạt.

Lục Kiều Vi liền có chút khó chịu, nàng nghiêm túc cố ý khoe ra, nhưng người này lại có thái độ như vậy:

"Cô có biết Drill lợi hại như thế nào không?"

Ánh mắt của cô ở trên người Văn Cẩn Ngôn nhìn quét qua một vòng:

"Chỉ cần cô có một nửa nỗ lực của người ta, cũng không đến mức trở thành như bây giờ ."

"...... Chị đang quan tâm em sao?"

Quên đi, tại sao cô lại muốn quan tâm một tiểu tam?

Công việc của người ta vốn rất rộng mở và phức tạp, cho nên cô không cần phải quan tâm đến nàng.

Có tin nhắn được gửi đến.

Drill: 【 Phòng họp ở lầu bảy, đi lên đây. 】

Lục Kiều Vi: 【 Được, tôi rất mong cùng cô gặp mặt. 】

Drill trả lời lại một gương mặt tươi cười.

Vừa lúc thang máy đi xuống, Lục Kiều Vi ôm máy tính bước vào. Thời điểm cửa thang máy sắp đóng lại, một chân dài của Văn Cẩn Ngôn tiến vào, nàng nói:

"Em trở về văn phòng làm việc."

Lục Kiều Vi lãnh đạm mà ừ một tiếng.

Văn Cẩn Ngôn bước đến bên cạnh cô, đồng thời mang theo một mùi nước hoa độc đáo, nhẹ nhàng nhợt nhạt như hương bạc hà, nhưng cũng rất giống hương của ớt tiêu xanh, thật là kí©ɧ ŧɧí©ɧ người ta.

Năm sáu người bên ngoài bước vào cùng một lúc, ép họ vào tận cùng bên trong. Lục Kiều Vi buộc phải thu tay chân lại, thu mình lại trong góc.

Xem ra tiếng tăm của tiểu tam này rất xấu, mọi người ai cũng ngại đến gần nàng, không thích nàng cho lắm. Lục Kiều Vi lùi lại về phía sau, không biết đã giẫm phải chân của ai, rất nhanh rút lại, thân thể cô đột nhiên lảo đảo lùi về phía sau, cũng may có Văn Cẩn Ngôn đỡ cô một phen, không cho cô va vào tường.

Hai người dựa vào thật sự rất gần, mặt gần như dán mặt vào nhau.

Hương thơm nhẹ nhàng nhợt nhạt của nước hoa trở nên nồng đậm.

"Cách xa tôi một chút, chúng ta không thân." Lục Kiều Vi nhíu mày nói, nhưng thân thể nóng lên từng trận, đặc biệt là đôi môi có chút ngứa ngứa

Người phụ nữ này xịt nước hoa lên người, tại sao lại giống như xịt xuân dược lên người vậy.

"Chị thật lạnh nhạt, em có chút thương tâm." Văn Cẩn Ngôn thấp giọng nói nhỏ, thanh âm nhỏ đến mức như xoa lỗ tai của cô.

Lục Kiều Vi lùi lại về sau không chút dấu vết, cùng nàng kéo ra khoảng cách, cô cố ý biểu lộ ra:

"Yên tâm đi, tôi không có hứng thú với cô, chuyện của cô, tôi sẽ không nói ra ngoài."

Lại lạnh giọng bỏ thêm một câu: "Cô đừng quấn lấy tôi."

Văn Cẩn Ngôn trong mắt hiện lên ý cười: " Có phải chị hiểu lầm gì về em không? "

Lục Kiều Vi hạ giọng nói:" Cô không phải làm sắc tình chủ bá sao? Có cái gì mà hiểu lầm? Cô được đến đây làm không phải là có chút mấy cái kia sao? "

*sắc tình chủ bá: livestream khiêu da^ʍ

Nghĩ đến việc bị chiếm tiện nghi ngày đó, Lục Kiều Vi càng thêm tức giận, nói chuyện đều mang theo khắc nghiệt:

" Tuổi còn trẻ không có chuyện gì tốt để làm sao? "

Cũng may sau vài giây thang máy liền dừng lại, ngay khi người trước mặt bước đi, Lục Kiều Vi đã đẩy cánh tay nàng ra, đứng thẳng lưng ôm túi máy tính bước nhanh ra ngoài.

Văn Cẩn Ngôn ở phía sau cô nhẹ nhàng nói: " Phòng họp ở bên phải, đến ngã tư phía trước rẽ qua."

Lục Kiều Vi liền không nghe nàng, đi thẳng một đường, vài phút sau đυ.ng phải con đường cụt, khi cô quay lại thiếu chút nữa đã đến trễ.

Trong phòng họp ngồi đầy người, Lục Kiều Vi trong lòng cảm thấy áy náy. Nhìn thấy Văn Cẩn Ngôn đứng ở cửa, Văn Cẩn Ngôn như là đang cười, giống như tiểu hồ ly xuống núi để câu dẫn các tiểu thư sinh.

Lục Kiều Vi ôm máy tính lên khán đài, giới thiệu bản thân.

Vì buổi ra mắt hôm nay, cô đặc biệt mặc một chiếc váy màu đỏ dài đến đầu gối, vai trần, xương quai xanh hơi lồi ra và một chiếc vòng cổ màu bạc, trông rất hấp dẫn người nhìn.

Ánh mắt của mọi người đều đổ vào cô, hiệu quả rất tốt.

Giám đốc tiến lại gần cô cười nói: "Nhà thiết kế Lục, vui lòng đợi một lát, giám đốc điều hành của chúng tôi vẫn chưa đến."

Vừa nói xong, cửa bị đẩy ra, người phụ nữ vừa đứng ở cửa "Ôm khách" khoan thai đến muộn, đơn giản cùng người trên khán đài liếc nhìn nhau một cái.

Lục Kiều Vi dừng ngón tay lại, con trỏ laser đánh lệch ra.

Mẹ nó, nhất định là cô bị mù.

Nếu không, làm sao cô có thể nhìn thấy Văn Cẩn Ngôn đang ngồi trên ghế chủ thượng, đối diện với mình?

Vài người bên cạnh đều đứng lên, cung kính mà gọi một tiếng Văn tổng.

Văn tổng, Văn tổng......

Đây là một bên làm sắc tình chủ bá, một bên kiêm chức đảm nhiệm giám đốc điều hành sao?

Lục Kiều Vi ở ánh đèn hạ điên cuồng hỗn độn.

Văn Cẩn Ngôn nhướng mắt với đôi lông mày dài hẹp và đôi môi đỏ tươi. Cô có cảm giác như bị trêu chọc nhẹ, một cảm giác nóng rực ập đến.

Cực kỳ giống hồ ly tinh tu luyện ngàn năm.

Nàng cong môi mỉm cười nói: " Nhà thiết kế Lục, nghe danh đã lâu, rất vui gặp được cô."