Người quen bên cạnh Giang Phi mà Phó Huân hiểu rõ nhất chính là Diệp Phong Miên, đối với sự tồn tại không có chút uy hϊếp nào hắn căn bản sẽ không cho quá nhiều ánh mắt.
Nhưng cái Dịch Thần này, chỉ dựa vào vài câu đối thoại liền khiến Phó Huân cảm giác được một cỗ uy hϊếp mãnh liệt tựa như lãnh thổ sắp bị xâm lấn.
Muốn Giang Phi đến sân bay đón hắn, lại còn giả bộ tình nhân với Giang Phi…Đây dù vẫn chưa trở thành tình nhân với Giang Phi nhưng đã bắt đầu tính toán thẳng tiến bằng cách này.
“Giang Phi đang tắm, sợ rằng cả đêm cũng không có thời gian nói câu nào với cậu đâu.” Phó Huân không nhanh không chậm nói.
Dịch Thần bên đầu điện thoại kia sửng sốt hai giây mới ý thức được thâm ý ẩn chứa trong lời nói của Phó Huân, nhất thời lửa giận bốc lên ba trượng: “Lão tử hay nói chuyện phiếm với Giang Phi, sao lại không biết cậu ấy còn có một tên bạn trai ngu đần chứ! Ngươi mẹ nó rốt cuộc là cái thá gì! Có bản lãnh thì báo họ tên!”
Phó Huân từng gặp vô số người, cảm giác được đối phương là một tên không có não nói năng tùy tiện lỗ mãng, phòng bị một khắc trước nhất thời biến mất không ít.
“Ngày mai Giang Phi không đón cậu đâu, em ấy có bạn trai rồi tất nhiên sẽ không cần một bạn trai giả mạo.” Phó Huân dửng dưng bình tĩnh: “Được rồi, tôi đã thay Giang Phi đáp lại toàn bộ, cậu còn lời gì không?”
“Đáp lại cái mẹ ngươi! Lão tử có rắm mà nói với ngươi.” Dịch Thần buộc miệng mắng: “Ta muốn tìm Giang Phi, không phải tên ngu đần như ngươi, ngươi mẹ nó…”
Dịch Thần còn chưa nói xong, Phó Huân đã cúp điện thoại…Nói nhảm câu nào với loại người này đều là lãng phí thời gian.
Phó Huân cúp điện thoại chưa được mấy giây, Dịch Thần liền gọi điện lại, nhưng lại bị Phó Huân cúp lần nữa.
Phó Huân kéo số Dịch Thần vào sổ đen nhưng lại không thể nào mở khóa trên màn hình điện thoại Giang Phi, Dịch Thần hiển nhiên cũng ý thức được gọi điện thoại sẽ bị cúp trực tiếp nên liền bắt đầu điên cuồng nhắn tin!
Nhìn khung tin nhắn liên tiếp nhảy trên màn ảnh di động, mặt Phó Huân liền đen lại.
“Cúp điện thoại của tiểu gia thì đúng là sợ cái trò uy hϊếp này rồi, không phải tự xưng là bạn trai Giang Phi sao, chột dạ cái gì?”
“Ta thấy ngươi chính là kẻ gian trộm điện thoại của Giang Phi!”
“Đừng để lão tử tìm được ngươi, nếu không nhất định sẽ đấm rơi răng các ngươi!”
“…”
Khí thế đối phương hung hăng, một bộ kích động như muốn truy cứu tới cùng, Phó Huân trái lại cũng lười cho cái ánh mắt gì, nhưng lại lo lắng nam nhân tên Dịch Thần sẽ dây dưa với Giang Phi.
Quyết không thể xuất hiện Diệp Phong Miên thứ hai!
Vừa rồi có thể thấy rõ ràng người này hiện tại không ở thành phố Trung Nam, phải ngồi máy bay mới có thể đến nơi này đã nói rõ cách thành phố Trung Nam khá xa…Cho nên cũng không phải chuyện hết sức khẩn cấp gì, còn thời gian để bóp chết mầm mống vạn ác ở trong nôi!
Phó Huân đi tới cửa phòng tắm, định vặn chốt cửa nhưng phát hiện cửa đã bị khóa trái từ bên trong, định dùng lực đập cửa nhưng sau mấy giây do dự lại biến thành nhẹ nhàng gõ cửa.
Nếu đã công tâm, chi tiết tất nhiên phải chu toàn mọi mặt!
“Làm gì?” Giang Phi bên trong rất phòng bị mà cao giọng nói.
“Điện thoại của anh xảy ra chút vấn đề, nhưng hiện tại anh cần gọi điện
cho thuộc hạ của anh.” Phó Huân nói: “Em mở máy điện thoại của em ra, anh dùng điện thoại của em gọi điện.”
“Vậy hiện tại anh không trực tiếp trở về à?”
Phó Huân lại gõ cửa hai cái: “Một cú điện thoại là giải quyết thì trở về làm gì, được rồi em mau mở cửa ra, anh đưa điện thoại cho em, không là anh sẽ xô cửa.”
Hiện tại Giang Phi đang không mảnh vải che thân, tất nhiên không thể để Phó Huân mở cửa, nhưng lại thật sự sợ Phó Huân sẽ xô cửa cho nên sau mấy giây do dự liền trực tiếp nói mật khẩu để mở màn hình cho Phó Huân.
Đổi điện thoại chưa được bao lâu, bên trong cũng không có gì không dám để Phó Huân biết cho nên Giang Phi trái lại cũng không băn khoăn gì.
Phó Huân bấm mật khẩu Giang Phi nói, thành công mở khóa ra, chuyện thứ nhất chính là chặn số điện thoại của Dịch Thần, cũng xóa toàn bộ tin nhắn qua lại với Dịch Thần đi.
Trong chốc lát Dịch Thần lại nhắn tin vào phần mềm nhắn tin của Giang Phi, Phó Huân định trực tiếp chặn rồi xóa đi nhưng suy nghĩ kĩ lại cảm thấy nếu đối phương có ý, có lẽ sẽ thay số khác rồi tiếp tục nhắn tiếp hoặc là lại gọi điện thoại tới, mà hắn cũng không thể canh giữ bên cạnh Giang Phi hai mươi bốn giờ rồi dán mắt vào điện thoại của Giang Phi được…
Nhìn tin nhắn Dịch Thần gửi tới, Phó Huân trầm tư chốc lát, bắt đầu bắt chước giọng Giang Phi trả lời.
“Xin lỗi nhé, tôi mới vừa tắm xong, bạn trai tôi nói với tôi rồi, tính khí của hắn vậy đấy, anh đừng nóng giận.”
Phó Huân gửi tin nhắn này đi, đợi gần ba phút đối phương mới trả lời.
“Cậu mẹ nó đúng là có bạn trai thật, cậu đang lừa tôi đúng không? Nếu cậu không muốn giúp thì cứ việc nói thẳng, ông đây cũng không phải không có cậu liền không có khả năng!”
Phó Huân cầm điện thoại gõ chữ thật nhanh: “Không thể tiếp tục trò chuyện được nữa, tôi phải bồi bạn trai tôi, anh ấy rời nhà rất lâu, tối nay mới trở về, mấy ngày sau tôi cũng phải bồi anh ấy nữa, chuyện của cậu có lẽ tôi không giúp được gì rồi.”
“Họ Giang! Cậu dám đùa lão tử?!”
“Bạn trai tôi biết chuyện tôi đáp ứng cậu thì đã rất tức giận!” Phó Huân bấm luôn tay, khóe miệng gian tà nhếch lên, hắn có thể tưởng tượng ra được bộ dáng giậm chân giận dữ của người bên đầu điện thoại kia: “Vì anh mà chọc bạn trai tôi không vui, không đáng.”
“Được! Cậu lợi hại!” Ngón tay Dịch Thần gần như muốn bấm vỡ cả màn hình: “Lão tử có cậu hay không có cậu đều giống nhau, cậu đi mà bồi cái tên bạn trai ngu đần của cậu đi, tạm biệt!”
Phó Huân còn định thêm bước nữa trực tiếp kí©ɧ ŧɧí©ɧ Dịch Thần tuyệt giao với Giang Phi nhưng kết quả sau khi gửi đoạn văn được gõ xong lại phát hiện mình đã bị Dịch Thần chặn rồi.
Phó Huân khẽ cười một tiếng…Cái chương trình tuyệt giao này trái lại nhanh hơn hắn tưởng tượng rất nhiều a!
Phó Huân vì không để Giang Phi nhìn ra khác thường liền xóa đoạn ghi chép cuộc trò chuyện giữa hắn và Dịch Thần đi, cũng giải phóng dãy số Dịch Thần ra khỏi sổ đen, cuối cùng gọi một cuộc điện thoại cho thuộc hạ, chỉ giao phó chút chuyện vặn để lưu lại nhật ký nói chuyện trong điện thoại Giang Phi để chứng mình hắn dùng điện thoại Giang Phi đích thực chỉ là để gọi điện cho thuộc hạ.
Kết thúc một hồi làm việc, Phó Huân đặt điện thoại Giang Phi lên trên bàn để đèn đầu giường, sau mấy giây thoải mãn, Phó Huân lại đột nhiên cảm thấy có phần là lạ ở đâu đó…Hắn đường đường là tổng tài tập đoàn Huân Nguyên, lúc này lại thành người lén lén lút lút như vậy!
Một phen hành động vừa rồi, quả thực thấp kém!
Ngay khi Phó Huân đang cảm thấy không giải thích được cái biến hóa ấu trĩ này của mình thì Giang Phi tắm xong liền đi ra, mặc bộ đồ ngủ liền được cài cúc từ cổ đến tít dưới, mái tóc đen nhánh mới vừa sấy khô mang đến loại cảm giác rối tung mềm mại, gò má trắng nõn bị hơi nóng làm cho ửng đỏ khiến cả khuôn mặt nhìn vừa thanh tú lại vừa nhu hòa…
Giang Phi đi tới mép giường, dùng loại ánh mắt tựa như bị nợ mấy trăm triệu nhìn chằm chằm Phó Huân, không nóng không lạnh nói: “Anh nói có tin tức tốt muốn nói với tôi, nói đi.”
Ánh mắt vừa chạm phải bóng người Giang Phi, tất cả suy nghĩ trước đó của Phó Huân liền lập tức bị tẩy trắng không còn chút gì, hắn nở nụ cười ấm áp, vỗ bên cạnh giường: “Đi lên trò chuyện, yên tâm, anh thật sự không làm gì cả.”
Giang Phi cau mày, vừa định mở miệng nói gì nữa thì Phó Huân lại nhẹ giọng nói: “Là có liên quan đến mẹ em.”
Mặt Giang Phi tràn đầy vẻ kinh ngạc, cậu nhìn khuôn mặt ôn hòa của Phó Huân, sau mấy giây do dự liền lên giường tựa vào đầu giường.
Phó Huân trực tiếp nằm ngang xuống, đầu tựa lên trên đùi Giang Phi, nhắm mắt lại tràn đầy hưởng thụ.
Giang Phi cố nén cơn tức giận, cúi đầu nhìn chằm chằm Phó Huân, thấp giọng lạnh nhạt nói: “Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”