Lần này Giang Phi quả thực không dám động.
Mặc dù Phó Huân cam kết tối nay sẽ không làm gì nhưng cái cam kết khốn kiếp từ trước đến nay đều không thể tin được huống chi là thời điểm du͙© vọиɠ đã lên thế này.
Cảm giác được thân thể trong ngực run rẩy, Phó Huân cười khẽ: “Yên tâm, để cho tôi ôm một đêm là được, tôi nhất định sẽ không làm gì cả.”
“Anh…”
“Đừng nói chuyện, nếu lúc này cậu văng ra câu nào chọc tức tôi, tôi có lẽ sẽ thật sự không nhịn được.”
Giang Phi không dám lộn xộn, nhưng bị Phó Huân ôm như vậy, tim quả thực lên tới cổ họng mà.
Mặc dù thái độ của Phó Huân không giống lúc trước nhưng Giang Phi vẫn cảm thấy chán ghét như cũ, bởi vì chán ghét Phó Huân cho nên đối với tất cả hành động của Phó Huân đều cực kỳ bài xích.
Phó Huân cọ cổ Giang Phi một hồi, thân thể mới chậm rãi hạ xuống, rồi lại dùng răng cắn cởi hai cúc áo ngủ trước ngực Giang Phi ra.
Một đêm này, Phó Huân đúng là không làm gì cả, nhưng cũng vẫn chiếm hết tiện nghị cần phải chiếm, thần kinh Giang Phi luôn trong trạng thái căng thẳng cực độ, sau khi Phó Huân ngủ rồi, Giang Phi lại thử tránh thoát hai cánh tay của Phó Huân nhưng lại không thành công, cho đến năm giờ sáng, khi trời ngoài cửa sổ đã tờ mờ sáng, Giang Phi mới không chịu nổi mà mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, trong mơ hồ Giang Phi cảm giác có thứ gì đó mềm mại đang ma sát môi mình, cậu cau mày hơi nghiêng đầu, mơ mơ màng màng nói: “Đi xuống Đại Quất…Đừng quấy rầy ba…”
Xúc cảm** trên môi ngày càng rõ rệt, Giang Phi liền chậm rãi mở mắt ra, trong miệng còn thấp giọng lẩm bẩm: “Đại Quất đừng làm rộn…’
Chợt thấy rõ khuôn mặt anh tuấn cười khanh khánh trước mắt, Giang Phi liền bị dọa giật mình tỉnh lại, thân thể vùa định dịch về phía sau lại bị Phó Huân trước một bước đưa tay giữ eo lại.
Mới vừa tỉnh lại, đầu Giang Phi có phần trống rỗng, giờ phút này mở to hai mắt hoảng sợ nhìn Phó Huân gần trong gang tấc.
“Con mèo mập kia cũng thích chiếm tiện nghi của cậu như vậy?” Phó Huân cười, hắn nhìn đôi môi yêu kiều của Giang Phi, sáng bóng trong suốt giống như cánh hoa điểm những giọt sương, du͙© vọиɠ dùng cả đêm mới biến mất lại đột nhiên nổi lên ở bụng dưới.
Nỗi khϊếp sợ rút đi, Giang Phi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, sắc mặt thanh lãnh nói: “Trời đã sáng rồi, anh còn chưa cút…đi sao?”
“Chờ cậu tỉnh lại, lại tiếp tục nói chuyện với cậu.” Phó Huân buông eo Giang Phi ra, hắn lo lắng nếu cứ tiếp tục ôm Giang Phi sẽ thật sự không kiềm chế được.
Phó Huân đứng dậy xuống giường, vừa mặc quần áo, vừa tiếp tục nói: “Chúng ta có thể thử qua lại một thời gian, nếu cảm thấy thích hợp, tôi liền chuyển cậu thành chính thức, bên phía Phó Nam tôi sẽ tự mình bàn giao, tóm lại tuyệt không ủy khuất cậu, thế nào?”
Giang Phi từ trên giường ngồi dậy, cười lạnh nói: “Thử qua lại? Là một mặt cưỡng bách đi.”
“Đây cũng là điểm chính tôi muốn nói với cậu.” Mặc áo sơ mi vào rồi, Phó Huân liền ngồi ở mép giường, cười híp mắt nhìn Giang Phi nói: “Trong quá trình này, tôi tuyệt không ép buộc cậu, nhưng cậu cũng không thể cự tuyệt tôi ở mấy chuyện nhỏ, tỷ như bồi tôi ăn cơm nói chuyện phiếm, ngủ, nhiều lắm cũng chỉ như tối qua…”
Giang Phi không chút lưu tình nói: “Đối với người căn bản không thích làʍ t̠ìиɦ nhân của Phó Huân anh như tôi, lời của anh căn bản chẳng có chút hấp dẫn nào, tôi dựa vào cái gì mà đáp ứng anh?”
“Tôi có thể giúp mẹ cậu tìm chuyên gia chữa bệnh thuộc lĩnh vực ** tốt nhất thế giới, giúp mẹ cậu thuận lợi hoàn thành giải phẫu, tôi biết cậu không thiếu tiền, nhưng thúc đẩy vài chuyện cần không chỉ có tiền, mà còn phải có địa vị, mạng lưới xã hội, quyền thế…”
Phó Huân sớm đã cho người điều tra bệnh tình của mẹ Giang Phi, cũng biết loại bệnh này của mẹ Giang Phi, nguy hiểm trong lúc giải phẫu cực kỳ cao, hắn tin Giang Phi luôn nóng lòng giải phẫu cho mẹ mình cũng biết chuyện này.
Vẻ mặt Giang Phi hơi ngớ ra, tựa hồ do dự.
“Tin tôi, lần này tôi nhất định sẽ không tổn thương cậu, tôi thật lòng muốn đối xử tốt với cậu.” Phó Huân thừa thắng truy kích: “Được rồi, tôi thừa nhận, tôi chính là thích cậu, Giang Phi, hiện tại tôi mới thấy rõ tình cảm của mình, tôi muốn cậu…”
Giang Phi mặt đầy kinh ngạc nhìn Phó Huân, cậu không dám tin Phó Huân lại có thể nói ra lời như vậy.
“Tôi hiện tại chỉ muốn chắc chắn tình cảm mình dành cho cậu có phải là yêu hay không, cho nên mới muốn cậu cho tôi cơ hội và thời gian sống chung, chúng ta…”
“Không.” Giang Phi gằn mạnh ngắt lời, ánh mắt kiên quyết nói: “Tôi không hợp với anh, anh chỉ là chưa chơi đủ tôi cho nên không cam lòng mà thôi, trong lòng anh đã sớm nhận định Phó Nam là người sẽ ở bên anh cả đời, hiện tại chỉ là đơn thuần muốn hưởng thụ tìиɧ ɖu͙© ở chỗ tôi, hoặc là đang lạc lối trong kɧoáı ©ảʍ mà thôi, mở miệng liền hứa hẹn, cho dù cuối cùng không thực hiện được cũng sẽ không có bất kỳ tổn thất gì, trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi đã sớm nhìn thấu anh, anh lừa dối tôi, đùa bỡn, tổn thương tôi, anh hẳn đã quên, từ trước tới giờ anh chưa từng coi tôi ra cái gì…”
Phó Huân hơi nhướng mày, có phần giật mình Giang Phi lại có thể nói, tinh chuẩn như vậy!
Trước mắt Phó Huân đúng là hứng thú say mê với Giang Phi, hắn cũng rất bất ngờ khi hứng thú của mình đối với Giang Phi lại có thể duy trì lâu như vậy, trước khi Phó Nam trở lại, Phó Huân thỉnh thoảng đã suy tính đến hình thức sống chung giữa hắn và Giang Phi thậm chí là tương lai, mặc dù chưa từng trù tính rõ ràng cái gì nhưng chưa từng nghĩ sẽ qua loa lấy lệ với Giang Phi, nhưng hiện tại hắn có Phó Nam rồi, đối với Giang Phi tất nhiên cũng chỉ là ôm tâm tính vui đùa một chút, nhưng cái ‘chơi’ cũng là nghiêm túc, ít nhất trừ không để cho Phó Nam phát hiện quan hệ này ra thì hắn sẽ không bạc đãi Giang Phi ở bất kỳ phương diện nào.
Phó Huân rất không ưa Giang Phi nói tình nghĩa đạo đức gì với hắn, cũng ghét nghe những thứ liên quan tới chân lý ái tình, muốn phê phán tam quan Phó Huân hắn thì phải chờ khi đứng ngang hàng với địa vị hắn rồi nói sau…
Trong lòng Phó Huân rõ ràng cái phân lượng giữa tình nhân và người yêu, Phó Nam là tất cả của hắn, là sự tồn tại mà cả đời hắn phải bảo vệ, chỉ cần tồn tại là khiến hắn an tâm, mà Giang Phi…Sống chung với cậu là khoái hoạt thật sự, giá trị của cậu tất nhiên không cần nói cũng biết.
“Nếu cậu không tin tôi, vậy trước tiên cho tôi một khoảng thời gian, để tôi biểu hiện cho cậu thấy…” Phó Huân cười nói.
Dây dài mới có thể câu cá lớn…
Giang Phi không biết Phó Huân định làm gì, chỉ hung ác nói: “Đường lúc trước, cho dù tôi chết cũng sẽ không đi lại lần thứ hai, anh đừng mong uy hϊếp tôi, càng đừng mong khống chế tôi nữa.”
“Bình tĩnh một chút, tôi nói sẽ không làm tổn thương cậu là sẽ không.” Phó Huân cười vô hại: “Ngẫm lại tối qua, nếu là lúc trước, tôi có thể bỏ qua cho cậu sao?”
Giang Phi không nói gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Phó Huân.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Phó Huân liền đứng dậy đi đến phòng vệ sinh rửa mặt, phát hiện nhiều ngày hắn không đến, rửa mặt của hắn bên trong phòng vệ sinh đồ đã hoàn toàn không thấy đâu…Xem ra là bị Giang Phi ném đi hết rồi.
Cả căn phòng trọ, tựa hồ không thấy được bất kỳ cái gì của Phó Huân hắn.
Kỳ thực nói ra cũng tốt, Phó Huân nghĩ thầm, ít nhất khi hắn mang Phó Nam tới, Phó Nam sẽ không nhìn ra được bất kỳ cái gì ở trong phòng trọ này.
Trước khi Phó Huân rời phòng trọ có nói với Giang Phi, ước chừng buổi sáng ngày mai hắn sẽ mang Phó Nam tới.
“Anh em đoàn tụ, biểu hiện hơi tích cực vui mừng một chút, đừng để Tiểu Nam đau lòng.” Phó Huân nói.
Cái bộ dáng vừa muốn làm gái điếm vừa muốn lập đền thờ này của Phó Huân khiến Giang Phi buồn nôn, Giang Phi cười lạnh một tiếng, có thâm ý khác nói: “Được thôi, tôi không chỉ biết tiếp đãi cậu ta rất nhiệt tình, sau này cũng sẽ thường xuyên liên lạc với cậu ta, bên tôi một khi có tình huống gì ngoài ý muốn, cũng sẽ nói với Phó Nam trước tiên.”