Khoảng bốn giờ chiều, buổi quay MV kết thúc, Giang Phi thu dọn hành trang của Giản Húc ở hiện trường chuẩn bị rời đi cùng hắn, lúc này điện thoại di động của Giản Húc vang lên…Là người đại diện của Giản Húc gọi tới.
Giang Phi đứng ở một bên, không nghe được trong điện thoại nói cái gì, chỉ thấy Giản Húc sau khi tiếp điện thoại, cả người liền phấn chấn.
“Có thật không Bối Tả? Tôi thật sự có cơ hội sao…Thật tốt, bây giờ tôi liền qua đó!”
Sau khi lên xe, Giản Húc không kiềm chế nổi đắc ý, đem tin tức nghe được từ quản lý nói với đám người thợ trang điểm cùng Giang Phi.
Nguyên lai là có một bộ phim võ hiệp nổi tiếng được biên soạn lại chuẩn bị quay, trong đó nhân vật nam thứ hai bởi vì bất ngờ gặp scandal ở trên mạng, hình tượng liền xuống dốc không phanh, tổ phim quyết định bỏ cũ thay mới đổi hắn ta, chọn lại lần nữa.
Đây chính là bộ phim mới được công ty giải trí Huân Nguyên đầu tư khai máy, tất nhiên nghệ sĩ dưới cờ giải trí Huân Nguyên có cơ hội hơn, sau khi một đám nghệ sĩ nhao nhao muốn thử, phía trên quyết định đẩy tới trên người Giản Húc.
Giản Húc tuy là ca sĩ, nhưng hình tượng khí chất đều rất phù hợp yêu cầu, còn về khả năng diễn, sau này huấn luyện là được.
Giản Húc sở dĩ cao hứng, là bởi vì đây là bộ kiệt tác võ hiệp, nguyên tác được biên soạn lại trải qua hồi lâu độ kinh điển vẫn không thuyên giảm, lại tạo ra được những diễn viên phụ rất nổi danh trong nước, thời điểm truyền tin khởi quay mấy tháng trước, cả đám trong giới giải trí liền nghĩ cách tranh giành tham gia, đừng nói là nhân vật nam thứ hai, coi như là nam ba nam bốn, đối với một diễn viên trong giới giải trí mà nói, chính là miếng bánh ngọt thơm ngon.
Có thể là nam hai trong bộ phim này, không chỉ kiếm được sự chú ý lớn của quần chúng, nếu nhân vật được ưa chuộng thì một bước lên mây cũng không phải không có khả năng, quả thực khủng khϊếp, có thể bức ép ràng buộc độ nổi tiếng của nam chính, cũng có thể thuận thế leo lên.
“À đúng rồi, nam chính của bộ phim này là ai vậy, trước tôi có đọc ở trên mạng, lúc này không nhớ ra.” Phụ tá công việc của Giản Húc gãi đầu cố gắng nhớ.
“Là Diệp Phong Miên.” Giản Húc nói.
Giang Phi bên cạnh đang ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ, nghe được tên của Diệp Phong Miên, thân thể liền chấn động một cái, lúc này quay đầu nhìn về phía đám người Giản Húc.
“Đúng đúng, chính là Diệp Phong Miên.” Phụ tá công việc của Giản Húc tiếp tục nói: “Ánh mắt chọn kịch bản của Diệp Phong Miên rất độc, bộ phim nào trước kia hắn chọn đều không phải hot bình thường, lần này khẳng định cũng giống vậy, chúng ta nhất định phải lợi dụng thật tốt cơ hội này.”
“Cũng không biết tính cách của Diệp Phong Miên thế nào, nghe người trong nghề nói thì rất phong độ.” Thợ trang điểm của Giản Húc mở miệng nói.
“Bỏ đi.” Giản Húc cười lạnh một tiếng: “Phong độ của hắn cũng chỉ là trước ống kính mà thôi, ai biết được sau lưng là bộ dáng gì, loại cự tinh sống dai, kiếm đầy bồn đầy bát như này, cuộc sống riêng đều thối nát không chịu nổi, chẳng qua là giao tiếp tốt mới…”
“Diệp Phong Miên thật…thật sự tốt vô cùng.” Giang Phi không thể nhịn được nữa mở miệng nói.
Ánh mắt tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Giang Phi, Giản Húc cau mày, mặt đầy không vui: “Làm sao? Cậu biết Diệp Phong Miên?”
“Không…không tính là biết.” Giang Phi nhỏ giọng nói: “Chính là một lần làm việc ở cửa hàng, nhìn…nhìn từ xa một cái.”
“Vậy cậu nói làm cái rắm!” Giản Húc không nhịn được nói, hắn đưa tay chỉ vào Giang Phi, nghiêm giọng nói: “Sau này không cho phép ở trước mặt tôi nói thay Diệp Phong Miên, nói thêm câu nữa, lập tức cút đi!”
Giang Phi mím chặt miệng, ngoan ngoãn gật đầu một cái, nhưng trong lòng lại rối bời, nếu Giản Húc thật sự đóng chung phim với Diệp Phong Miên, chạm mặt với Diệp Phong Miên là chuyện sớm muộn.
Nếu quả thực gặp Diệp Phong Miên, cậu nên giải thích thế nào đây…
Giản Húc trở lại công ty, cùng người đại diện đi gặp đạo diễn, buổi tối, Giang Phi lại lần nữa từ đội công tác biết được, nam hai trong bộ phim kia, đã định là Giản Húc.
Gặp mặt với Diệp Phong Miên, khó tránh khỏi.
Buổi tối Giang Phi trở lại phòng trọ, sau khi cho Đại Quất ăn vẫn luôn suy nghĩ về việc sau này đối mặt với Diệp Phong Miên thế nào.
Giải thích nhất định là không giải thích được, lúc nào cũng nói dối cũng không phải là biện pháp, sau cùng, Giang Phi quyết định gọi điện thoại cho Phó Huân.
Trong khoảng thời gian hai tháng hiệp nghị với Phó Huân, tuyệt đối không thể gặp bất kỳ bất trắc nào, cậu không thể mạo hiểm làm chuyện gì có thể chạm đến ranh giới cuối cùng của Phó Huân, chút sai sót thôi cũng có thể khiến cậu không sống nổi hết hai tháng sau.
Không có năng lực để thay đổi cục diện, chỉ có thể chọn lựa một con đường an toàn nhất để đi, đó chính là đàng hoàng chờ đợi hai tháng trôi qua.
“Tôi không thể tiếp tục làm phụ tá cho Giản Húc.” Trong điện thoại, Giang Phi nhẹ giọng nói, cậu lo lắng Phó Huân hiểu lầm nghĩ cậu không vâng lời cái gì vì vậy liền nhanh chóng giải thích: “Giản Húc mới nhận làm nam hai cho một bộ phim, trong bộ phim này Diệp Phong Miên đóng nam chính, nếu như tôi tiếp tục ở bên người Giản Húc, nhất định sẽ chạm mặt với Diệp Phong Miên, tôi biết anh không thích Diệp Phong Miên, cho nên mới…mới muốn đề nghị anh cho tôi rời khỏi Giản Húc.”
Giang Phi thấy, chủ động thẳng thắn với Phó Huân, là có thể nắm mọi quyền chủ động trong tay mình, thậm chí có thể từ thẳng thắn mà thu được hảo cảm của Phó Huân, càng thể hiện được sự khuất phục cùng ngoan thuận của mình.
Phó Huân rất bất ngờ, cũng rất hài lòng khi Giang Phi nói những lời này với hắn, cũng bắt đầu tin tưởng giữa Giang Phi cùng Diệp Phong Miên thật sự không có loại tình cảm như hắn nghĩ, nếu không Giang Phi hoàn toàn có thể lợi dụng chức vụ tiếp cận Diệp Phong Miên,
dẫu sao công việc này là do Phó Huân hắn an bài, sau chuyện này cũng không truy cứu kĩ cái gì nữa.
“Cậu có muốn gặp mặt với Diệp Phong Miên không?” Phó Huân thâm ý hỏi.
“Không có gì là có muốn hay không.” Giang Phi bình tĩnh nói: “Tôi là tôi, anh ấy là anh ấy, gặp mặt có lẽ sẽ chào hỏi như người quen, nhưng cũng không có gì để nói.”
Phó Huân khẽ cười một tiếng, nhàn nhạt nói: “Nếu cậu thản nhiên như vậy, tôi cần gì phải phí công vô ích.”
“Một mực ngăn cản cậu gặp mặt với hắn, chẳng phải tỏ ra tôi bị đánh trúng tim đen sao?”Phó Huân cười nói, tựa hồ tâm tình rất tốt: “Chút tâm tư đó của cậu đối với tôi, tôi còn nhìn ra được, Diệp Phong Miên hắn hiện tại tính là cái gì.”
“…”
Giang Phi hoàn toàn không hiểu não Phó Huân nhảy như thế nào.
“Được rồi, còn chuyện gì khác không?”Phó Huân hứng thú hỏi: “Tôi nghĩ cậu hẳn không chỉ là muốn cùng tôi nói chuyện của Diệp Phong Miên đi.”
“…” Giang Phi mờ mịt, căn bản không biết mình nên nói cái gì.
“Sao vậy?” Thanh âm Phó Huân dần dần âm lãnh: “Nói chuyện đi?”
Giang Phi vắt hết óc ở trong đầu tìm kiếm chủ đề Phó Huân muốn nghe, tắc nghẽn nửa ngày mới tựa như tiếng côn trùng nhỏ giọng nói: “Ca, uống rượu ít thôi, ngủ sớm một chút.”
Bên đầu điện thoại kia đột nhiên trầm mặc, một lúc lâu sau mới truyền tới thanh âm trầm thấp của Phó Huân ‘Ừ’, ngay sau đó Phó Huân liền cúp máy.
Giang Phi càng thêm mờ mịt, đây là…hài lòng hay là tức giận?
Tên khốn kiếp này sao lại khó phục vụ như vậy!!
===========================
Phó Huân ở bên đầu điện thoại kia, sau khi cúp điện thoại, ánh mắt phức tạp nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ khách sạn, tiếng kêu gào yếu ớt vang vọng bên tai kia, khiến ngực hắn dâng lên một trận đau nhói, tâm tư bị hồi ức giằng xé, khiến hắn thật lâu không thể hoàn hồn…
Phó Huân chợt phát hiện, Giang Phi mặc dù không xứng làm vật thay thế cho Phó Nam, nhưng lại có thể làm liều thuốc tinh thần cho hắn.
Giống như con mèo nhỏ hắn nuôi năm đó vậy.
(Huynh: Phó Huân đi công tác trở về, chính là thời điểm kết thúc quyển 1, ngoài ra vẫn luôn có muội muội hỏi khi nào Phi Phi không luôn khóc trước mặt Phó Huân nữa, câu trả lời cũng là khi kết thúc quyển 1 này, mấy ngày thôi, mọi người kiên nhẫn chút nhé~~~)