Sau khi Giang Phi vào phòng chợt nghe sau lưng truyền đến thanh âm khóa cửa, cậu vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy Phó Huân đã khóa trái cửa lại rồi.
Trán Giang Phi nhỏ mồ hôi lạnh, sống lưng như có từng cơn ớn lạnh lít nhít bò lên, cậu nhìn nụ cười quỷ dị của Phó Huân, khớp hàm trên dưới không khỏi va vào nhau: “Không phải chỉ…chỉ nói một chút thôi sao? Khóa…khóa cửa làm gì?”
Phó Huân cười tà, giãn gân cốt ở hai cánh tay, sau đó không nhanh không chậm đi về phía Giang Phi: “Đương nhiên là muốn, đi sâu trò chuyện.”
Bốn chữ cuối cùng, Phó Huân nói có thâm ý khác.
Giang Phi nhận thấy không ổn liền vòng qua ghế salon lui về phía sau, thận trọng nói: “Anh…Anh đã nói sẽ không động thủ.”
“Không động.” Nụ cười Phó Huân càng lúc càng lạnh lẽo: “Nhưng bởi vì cậu chạy trốn làm tôi bực mấy ngày mà không có tâm tình ăn mặn, vào lúc này…Cậu không phải nên bồi thường tôi?”
Giang Phi nghe không hiểu ý Phó Huân, nhưng cảm giác được tình thế không ổn, cậu nghĩ đến một cước đêm qua đạp Phó Huân kia, bỗng nhiên suy nghĩ lúc này Phó Huân có phải cũng định đạp lại không…Một cước kia của Phó Huân mà hạ xuống, cậu nhất định sẽ tàn phế.
“Liền…Liền khoảng cách này thôi.” Giang Phi chỉ vào Phó Huân đang không ngừng đi tới, mặt đầy bất an nói: “Nói…nói đi, Phó tổng nói, tôi…tôi nhất định sẽ nghiêm túc nghe.”
Phó Huân cởϊ áσ khoác tây trang màu đen sẫm được may thủ công trên người xuống, gấp vuông vức đặt ở trên bàn trà nhỏ sạch sẽ, sau đó nới lỏng cà vạt hai cái, xoay người tiếp tục đi về phía Giang Phi.
Giang Phi hoàn toàn hoảng sợ, cũng hối hận đã đi cùng Phó Huân tới cái phòng nghỉ vắng vẻ này, cậu liếc về phía cửa phòng, suy nghĩ vào lúc này chạy ra rồi chạy đến nơi nhiều người, Phó Huân hắn dầu gì cũng là quyền quý có mặt mũi trong thương giới, coi như xấu xa hèn hạ thế nào đi nữa, cũng không có khả năng ở trước mặt mọi người tự tổn hại đến hình tượng của mình.
Có người đi đường bảo vệ, cậu nhất định có thể bình an vô sự…
“Chờ đã.” Giang Phi bỗng nhiên run rẩy cười nói: “Tôi…tôi chợt nhớ tới có đồ phải giao cho Phó tổng.”
Phó Huân quả thật dừng chân lại: “Cái gì?”
“Một thứ vô…vô cùng quan trọng, đó là tôi đặc…đặc biệt chuẩn bị cho Phó tổng.” Giang Phi vừa nói, vừa dịch về phía cửa: “Tôi để ở một phòng nghỉ khác, tôi…đi lấy, thỉnh…thỉnh Phó tổng chờ ở đây một lát, tôi…tôi rất nhanh liền…liền trở lại.”
Vừa nói, Giang Phi vừa xoay người đi vặn chốt cửa, Phó Huân cách mấy thước mắt nhanh chân mau liền vươn mình nhảy qua ghế salon đến sau lưng Giang Phi.
Giang Phi nghe được động tĩnh sau lưng, theo bản năng quay đầu nhìn lại, ngay sau đó liền bị Phó Huân bấu vào eo mạnh mẽ đặt ở trên cửa, tay nắm chốt cửa thì bị Phó Huân bắt được chụp lêи đỉиɦ đầu.
“Anh…anh muốn làm gì?” Giang Phi hoảng sợ nói: “Bên ngoài…bên ngoài có người đó, tôi…tôi chỉ cần vừa kêu, bọn họ liền…liền tiến vào, anh nhất…tốt nhất không nên làm bậy, anh…”
Phó Huân cúi đầu, cười giảo hoạt nhìn khuôn mặt kinh hoảng thất thố của Giang Phi, thật ra thì hắn căn bản không nghe rõ Giang Phi đang lắp ba lắp bắp nói cái gì, chỉ nhìn hai mảnh môi tường vi đang không ngừng khép mở…
“Cậu yên tâm, tôi cũng quan tâm đến hình tượng.” Phó Huân đột nhiên thấp giọng cười âm hiểm nói: “Ở loại địa phương này, tôi nhiều nhất chỉ làm một lần, còn dư lại thì trở về hung hăng làm tiếp.”
“Anh…Anh ý gì…Ngô!”
Giang Phi còn chưa nói xong, Phó Huân đã cúi đầu ngậm lấy môi của cậu.
Ý thức được Phó Huân sẽ làm gì với mình, Giang Phi gần như phát điên giãy giụa, nhưng ở bên cạnh khí lực đáng sợ của Phó Huân, tất cả giãy giụa của cậu đều là phí công.
Phó Huân thô bạo giày xéo đôi môi của Giang Phi, một tay nắm lấy hai cổ tay của cậu chụp lêи đỉиɦ đầu, tay kia thì đưa về phía dưới, nhanh chóng cởi đai lưng của Giang Phi ra.
Để phòng Giang Phi gọi người, toàn bộ quá trình Phó Huân đều dùng miệng chặn lấy miệng Giang Phi, Giang Phi khóc không thành tiếng, run như cầy sấy.
Phó Huân ngẩng đầu, nhưng ngay sau đó liền lấy tay bịt kín miệng Giang Phi, hắn nhìn Giang Phi đẫm lệ, ánh mắt điềm đạm đáng yêu, bụng dưới căng đau không dứt.
Hắn chưa từng có du͙© vọиɠ mãnh liệt như vậy, không muốn do dự cũng không muốn khắc chế, chỉ muốn thống khoái bóp nát cục mềm mại yếu ớt này.
“Môi mềm như vậy…” Phó Huân âm hiểm cười nói: “Trời sanh chính là để phục vụ nam nhân…”
Giang Phi ra sức lắc đầu, thật vất vả mới tránh thoát được một ít, ngay sau đó liền cắn ngón tay Phó Huân, Phó Huân theo bản năng rụt tay về, Giang Phi lập tức quát to lên: “Cứu mạng!! Gϊếŧ người rồi!! Cứu…Ngô!”
Phó Huân dưới cơn tức giận liền lật người Giang Phi lại, một tay tiếp tục che miệng Giang Phi, một tay cởϊ qυầи Giang Phi…
“Nếu cậu đàng hoàng, cậu thoải mái tôi cũng thoải mái…” Phó Huân ở bên tai thấp giọng nói: “Nếu cậu không phối hợp, chịu giày vò cũng chỉ có mình cậu.”
Khi Giang Phi nghe được sau lưng truyền tới tiếng khóa kim loại bị kéo xuống, cả người gần như sụp đổ.
Phong ca…Phong ca…
Cứu mạng…
Sâu trong nội tâm Giang Phi tuyệt vọng kêu gào.
Cảm giác Giang Phi không giãy giụa kịch liệt nữa, Phó Huân mới chậm rãi buông miệng Giang Phi ra, hắn hôn lên làn da nhẵn nhụi sau tai của Giang Phi, thân thể của Giang Phi liền nhạy cảm run rẩy.
“Ngoan…” Phó Huân thấp giọng nói: “Tôi biết cậu cũng thích…Đừng chọc tôi tức giận…”
Giang Phi thấp giọng khóc nức nở, cũng dần dần ý thức được mình không có sức xoay ngược tình thế,
khi động tác Phó Huân dần dần ôn nhu, cậu khóc nói: “Van cầu anh…tôi…tôi dùng tay được không? Nơi này vạn…vạn nhất bị phát hiện, đối với anh cũng…cũng không tốt.”
Một tay Phó Huân đã lần mò bên trong vạt áo của Giang Phi, hắn cười nhẹ một tiếng: “Cậu biết không?”
“Tôi…tôi biết.”
Phó Huân không nhịn được cười ra tiếng, ngay sau đó cố ý trầm giọng nói: “Tôi muốn cậu dùng miệng.”
Thân thể Giang Phi chấn động một cái, sợ đến thiếu chút nữa khóc lớn lên: “Cầu…cầu anh, xem…xem trước kia chúng ta từng là anh…anh em, van cầu anh…”
Lời của Giang Phi khiến Phó Huân ngẩn ra, hắn hơi cau mày, nhìn thân thể run rẩy trong ngực, ngừng mấy giây liền trở người Giang Phi lại quay về phía mình.
“Được.” Phó Huân nheo cặp mặt lại nói: “Nhưng trên dưới đều cần.”
Vừa nói, Phó Huân vừa chỉ chỉ môi mình.
Giang Phi nhanh chóng gật đầu.
Phó Huân buông tay Giang Phi ra, Giang Phi trước lau nước mắt, sau đó khóc thút thít nhìn thân thể cường tráng trước mặt.
Biết chạy không khỏi, sau khi yên lặng mấy giây, Giang Phi thận trọng kiễng chân lên, nhắm mắt lại hôn lên môi Phó Huân, động tác cậu cực kỳ vụng về, tựa như chuồn chuồn lướt nước không ngừng chạm lên môi Phó Huân.
Phó Huân chỉ cảm thấy * càng tăng lên.
“Đưa đầu lưỡi.” Phó Huân thấp giọng mắng.
Thân thể Giang Phi bị dọa chấn động một cái, vừa rơi nước mắt, vừa hơi mở miệng vươn đầu lưỡi ra, khẽ liếʍ lên đôi môi mỏng hơi lạnh của Phó Huân.
Phó Huân ngược lại hít một hơi…Con mẹ nó đây căn bản là câu dẫn!
Tên ngu ngốc này nhất định là cố tình làm vậy!
Phó Huân bắt lấy một cái tay Giang Phi, trực tiếp cho vào kẽ hở của quần mình, chạm lên vật nóng bỏng dữ tợn nào đó, Giang Phi không khống chế được khóc thành tiếng, kết quả vừa mới thốt ra liền bị một tiếng quát lạnh của Phó Huân dọa run run nuốt lại.
Phó Huân đúng là hưởng thụ, tuy nói kỹ thuật Giang Phi kém xa với tình nhân trước kia của hắn, nhưng ngoài cái sảng khoái sinh lý này ra thì ở trong lòng cũng thu được cảm giác thỏa mãn mãnh liệt, hiếm có.
Phó Huân cuối cùng cũng không tuân thủ cảm kết, bởi vì hắn quả thực không nhịn được, lần đầu tiên trong đời hắn không cách nào kiềm chế được ham muốn sinh lý của bản thân, hắn cũng không muốn kiềm chế.
Mượn *dịch của mình làm bôi trơn, Phó Huân đặt Giang Phi ở trên tường chân chính thống thống khoái khoái thỏa thích một phen.
Cuối cùng khi Giang Phi cảm giác sắp bị hắn làm cho mất thần trí thì bên ngoài tựa hồ đã kết thúc, tiếng người tiếng động ngày càng lớn, Phó Huân lúc này mới kết thúc.