Giang Phi ban đầu còn tưởng rằng Phó Huân nói đùa, khi cậu định trêu đùa lừa gạt lại lại phát hiện ánh mắt chăm chú mà Phó Huân nhìn cậu cực kỳ thâm tình.
Giang Phi sững người, lại dần cảm giác được Phó Huân dựa vào quá gần.
Nửa người trên của Giang Phi không tự chủ rụt về phía sau, ánh mắt né tránh chuyển xuống, nâng khóe miệng cười nói: “Cái thích mà anh nói…là loại nào?”
Hỏi xong lời này Giang Phi liền hối hận…đây không phải khiến bầu không khí lúng túng hơn sao?
“Loại thích dành cho người quan trọng.” Gò má Phó Huân vẫn như cũ nhích gần vào Giang Phi, cho đến khi Giang Phi không thể lui được nữa, hắn mới dừng lại, nhẹ giọng nói: “Giang Phi, anh muốn nghe em gọi anh một tiếng ca, giống như lúc còn bé vậy…”
Giang Phi giờ đây mới chậm rãi ngước mắt, chớp chớp đôi mắt đen nhánh trong suốt như thủy tinh.
Phó Huân bị đôi mắt trong suốt của Giang Phi hấp dẫn, sau khi hoàn hồn liền lập tức né tránh chuyển tầm mắt xuống phía dưới, trong lúc kiềm chế nó lại rơi trên cánh môi đỏ như màu hoa tường vi kia.
Dựa vào quá gần, Phó Huân có thể thấy rõ cả vân môi của Giang Phi, trên môi, còn dính một hạt của quả thanh long, nhìn một chút, Phó Huân không tự chủ nâng tay lên, gạt hạt nhỏ trên khóe miệng Giang Phi xuống.
Ngẩng đầu một cái, Phó Huân liền đối diện với cặp mắt vô tội thất thố như nai con của Giang Phi…đầu óc Phó Huân trong nháy mắt liền hoảng hốt, mà sau khi hắn bình tĩnh lại định ngồi dậy lại bỗng nhiên nghe được Giang Phi rất yếu ớt kêu một tiếng: “Ca…”
Suy nghĩ giống như trong nháy mắt đó bị kéo về mười năm trước, tim Phó Huân hung hăng nhảy một cái, hắn kinh ngạc nhìn Giang Phi trước mắt, dường như là muốn ở trên gương mặt này nắm lấy chút ảo ảnh mà hắn mong đợi.
Kỳ thực, trên thân thể này vẫn còn cái cảm giác quen thuộc như vậy, lần đầu tiên trong buổi tiệc nhìn thấy Giang Phi, Phó Huân đã cảm nhận được.
Phó Nam có quan hệ anh em ruột thịt với Giang Phi, đều mang gien của Giang Hải Tông, chỉ cần đặc biệt thân thiết với hai người Phó Nam và Giang Phi, liền có thể nhìn ra trên bộ dáng của hai bọn họ, ít nhiều cũng có điểm giống nhau.
Đặc biệt dưới tình huống này tính cách còn giống nhau như thế…
“Kêu một tiếng nữa…” Phó Huân nhẹ giọng nói.
Giang Phi có chút xấu hổ, nhưng vẫn nhỏ giọng mở miệng nói: “Ca…”
Phó Huân đưa tay vuốt ve khuôn mặt Giang Phi, Giang Phi quẫn bách cúi đầu xuống, lúc này Phó Huân nghiêng người, nhắm lại tựa trán mình lên trán của Giang Phi, nhẹ giọng nói: “Em biết anh nhớ em nhiều thế nào không?”
Giang Phi cảm giác cơn sóng trong lòng dần trở nên cuồn cuộn, cậu không nhịn được mở miệng nói: “Kỳ thực…em cũng rất nhớ anh, đặc biệt là khi anh mới rời khỏi Giang gia…”
Giang Phi bỗng nhiên đưa tay ôm lấy Phó Huân, đem đầu đặt trên hõm vai của Phó Huân, động tác như vậy ngược lại làm cho Phó Huân đột nhiên thanh tỉnh lại.
Sắc mặt Phó Huân hơi trầm xuống, nhưng không lập tức đẩy Giang Phi ra, Giang Phi vừa mới tắm chưa được bao lâu, trên người mang mùi sữa tắm nhàn nhạt sâu kín tỏa ra xung quanh Phó Huân, Phó Huân dừng lại mấy giây, cúi đầu tựa lên vai Giang Phi nhắm mắt ngửi hơi thở này…
“Kỳ thực trước kia em cũng không phải cực kỳ ghét anh…em…em không cố ý nhắm vào anh.” Giang Phi thấp giọng nói: “Chỉ là bởi vì anh…nghĩ vậy, đều là chuyện đã qua rồi.”
Qua mấy giây, Phó Huân cũng giơ tay lên ôm lấy Giang Phi, bản thân mới cảm giác được thân thể gầy yếu cùng ôn nhuyễn của Giang Phi, khung xương không lớn, vừa vặn có thể ôm toàn bộ vào trong ngực.”
“Ca, chúng ta còn có thể làm người một nhà không…” Giang Phi thấp giọng nói: “Có thân nhân ở bên cạnh, cảm giác thật tốt.”
Áo ngủ Giang Phi mặc rất mỏng, trên người Phó Huân cũng chỉ một cái áo sơ mi, cách tấm vải hai thân thể dán vào nhau, Phó Huân thậm chí có thể cảm nhận được rõ rệt nhiệt độ thân thể của Giang Phi, cùng với làn da vì hô hấp mà hơi phập phồng của cậu.
Phó Huân cảm giác có lẽ mình đã nghe quen tiếng nũng nịu của mấy nữ nhân nên mấy câu nói buồn khổ của Giang Phi hiện tại, nghe cũng không khác tiếng nũng nịu ủy khuất là mấy, quả thực, khiến lòng người ngứa ngáy.
“Giang Phi, anh thật cao hứng em có thể nghĩ như vậy.” Phó Huân nói:
“Vậy nên sau này, anh là người quan trọng nhất của em, phải không?”
Giang Phi dùng sức, cao hứng gật đầu.
Tối hôm đó, có lẽ vì rất vui, Giang Phi nằm ở trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được, nửa đêm sau khi rời giường đi đến phòng vệ sinh, không nhịn được nhìn Phó Huân nằm trên ghế salon một cái.
Phó Huân đang ngủ say, Giang Phi không nhịn được rón rén đi tới, sau đó mượn ánh đèn phát ra từ bên trong phòng ngủ quan sát Phó Huân.
Thật là đẹp mắt a…trong lòng Giang Phi suy nghĩ.
Ngũ quan giống như được dùng dao khắc lên, bởi vì sự an bình lúc nửa đêm này mà càng tỏ ra hấp dẫn mê người, phảng phất so với lúc thanh tỉnh càng ôn nhu dễ gần hơn.
Giang Phi cảm giác nội tâm chưa bao giờ ấm áp cùng thoải mái như thế, nghĩ đến mình có một chỗ ngồi trong lòng người đàn ông này, liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc, vô cùng kiên định.
Buổi sáng, Giang Phi cài đồng hồ báo thức nên thức dậy rất sớm, sau khi rửa mặt xong liền tháo bọc đồ rửa mặt mới ra, đặt chúng lên nhà vệ sinh, rồi bận bịu làm điểm tâm ở phòng bếp.
Sau khi Phó Huân thức dậy, trước tới phòng bếp nhìn một cái, nhìn Giang Phi trước mắt đeo tạp dề, thông thạo sử dụng đồ làm bếp, Phó Huân chỉ cảm thấy tất cả những thứ này cực kỳ không chân thật.
“Rửa mặt đi đã.” Giang Phi quay đầu nhìn hắn cười nói: “Lập tức xong ngay đây.”
Đối diện với mặt mày vui vẻ của Giang Phi, Phó Huân cảm giác ngực rung lên, sau đó xoay người đi rửa mặt.
Thời điểm ăn điểm tâm, Phó Huân thuận mồm khen đôi câu tài nấu nướng của Giang Phi, Giang Phi thấy tâm tình Phó Huân rất tốt, liền nói: “Nếu như anh có chuyện phiền lòng gì, có thể nói một chút với em, đừng ở giấu ở trong lòng.”
Phó Huân khẽ cười nói: “Anh hy vọng em có thể mãi mãi sống thoải mái.”
Giang Phi thật lòng muốn giúp Phó Huân, cái khác thì cậu không được, nhưng về phương diện an ủi vẫn là có thể.
Ăn điểm tâm xong, Phó Huân chuẩn bị phải đến công ty, Giang Phi cầm áo khoác cùng cà vạt trên ghế salon tới cho hắn.
Phó Huân thấy Giang Phi ân cần với mình như vậy, khóe miệng không khỏi nâng lên một chút.
Phó Huân luôn cảm giác, ở phương diện khác, Giang Phi thể hiện còn ân cần hơn cả tình nhân trước kia của ăn, trừ việc không ở trên giường phục vụ hắn ra, trình độ ‘câu dẫn’ của Giang Phi ở những phương diện khác không thua bất kỳ ai.
Loại phục vụ này tuy rằng thấp kém, nhưng cũng may bề ngoài coi như miễn cưỡng làm hài lòng hắn, nếu là nữ…trong đầu Phó Huân nghĩ, có lẽ mình đã làm cậu ta rồi.
Sau khi mặc âu phục, Phó Huân không lấy cà vạt Giang Phi cầm trong tay, mà hơi ngửa cằm, cười nói: “Giúp anh đeo.”
Giang Phi chỉ bất đắc dĩ cười một tiếng: “Được thôi.”
Giang Phi vòng cà vạt qua cổ Phó Huân, nghiêm túc buộc lại, trong lúc dựa quá gần, ánh mắt Phó Huân không thể nào rời khỏi khuôn mặt hơi bụ bẫm của Giang Phi, thậm chí ngay cả từng sợi lông tơ nhỏ bé của cậu cũng có thể thấy rõ ràng.
Phó Huân khó hiểu đưa tay ôm eo Giang Phi, Giang Phi hơi kinh ngạc, ngẩng đầu lên không hiểu nhìn Phó Huân, lại thêm ánh mắt mông lung cùng vô hại, Phó Huân nhìn yên lặng hít một hơi.
Phó Huân thả lỏng tay ra, nghiêm túc nói: “Quá gầy phải ăn nhiều vào.”
Giang Phi cười ra tiếng, sau khi cậu cài chắc cà vạt liền vuốt lại cổ áo Phó Huân, sau đó mỉm cười nói: “Ca, trên đường cẩn thận.”
Phó Huân nhìn chằm chằm Giang Phi hồi lâu cũng không biết suy nghĩ cái gì, cặp mắt đen láy kia sâu không thấy đáy, một lúc lâu sau mới nói tạm biệt