Dưới Tán Cây Sồi

Chương 54: Đưa ta đến gần hơn (2)

Tiếng rêи ɾỉ của cả chàng và nàng tràn ngập khắp căn phòng. Đôi môi hai người đan vào nhau khi cơ thể họ lăn lộn trên giường trong một điệu nhảy thân mật. Với nàng, hơi thở của chàng có mùi như của mật hoa – khi chia sẻ cơ thể với nhau, hơi thở của họ cũng hòa quyện vào nhau, người này thở vào thì người kia lại thở ra.

Max có thể cảm nhận được một thứ gì đó ấm áp và choáng ngợp đang dần nảy sinh trong trái tim mình.

Khi nhìn vào ánh mắt nàng, chàng khẩn khoản, trong tiếng thì thầm tuyệt vọng, “Gọi tên ta.”

“R-Riftan…” nàng thở ra.

“Lại lần nữa..”

“R-Riftan…”

“Lần nữa. Gọi thêm lần nữa….”

Nàng cứ gọi tên chàng cho đến khi lạc cả giọng. Vào khoảnh khắc đó, nàng cảm giác như mình đang tồn tại để dập tắt cơn nóng ở bên trong, đáp ứng nhu cầu của cả chàng và nàng. Trong cơn tuyệt vọng, nàng quên đi những bài học về cách cư xử của một người phụ nữ đức hạnh. Max bám chặt lấy chàng như một con thú, móng tay nàng cào lên da chàng hết sức có thể.

Chàng tàn sát nàng, còn nàng lại vùng dậy hồi sinh. Cái vòng luẩn quẩn và ham muốn cực độ của chàng dành cho nàng khiến Max phát điên.

“R-Riftan…”

Max ngước đôi mắt trĩu nặng lên nhìn chàng. Nàng bí mật gọi tên chàng, như đang chìm trong cõi mơ, như tên chàng chính là thứ duy nhất còn tồn tại trong thế giới này.

***

Thật không may, cơn mưa đã ngớt dần từ xế chiếu và tạnh hẳn lúc rạng sáng. Max mở đôi mắt kèm nhèm của mình ra trước ánh nắng ban mai dịu nhẹ mà đã lâu, nàng chưa được nhìn thấy. Nàng muốn nhấc người dậy mà chân tay quá yếu ớt. Khi đang rên nhẹ trước cơn đau âm ỉ, một bàn tay đã vuốt ve, xoa dịu tấm lưng trần của nàng.

“Quay lại ngủ tiếp đi.”

Nàng trố mắt nhìn khuôn mặt chàng đang che cho nàng khỏi ánh nắng ban mai rực rỡ. Chàng đã dậy trước nàng từ lâu, đã ăn mặc chỉnh tề y phục và áo giáp. Tim nàng như chùng xuống khi nhìn thấy điều này.

“C-chàng hôm nay đ-đi rồi….”

“Ta sẽ rời đi vào buổi trưa. Chúng ta phải chuẩn bị tư trang và lương thực trước đã.”

Chàng chạm vào cằm, hôn lên đôi môi sưng tấy của nàng, rồi luồn tay mình vào một chiếc găng tay sắt màu trắng.

“Ta sẽ quay lại gặp nàng trước khi rời đi, vậy nên không cần thấy lo lắng mà cứ nằm ngủ tiếp đi nhé.” Chàng vừa nói vừa kéo một tấm áo giáp khác lên đến khuỷu tay mình rồi lấy thanh kiếm trước khi rời phòng. Max dõi theo chàng cho đến tận khi chàng biến mất sau cánh cửa. Bất giác, một cảm giác trống rỗng lướt qua trái tim nàng.

Cuối cùng nàng cũng đứng lên bằng đôi chân run rẩy của mình và gọi người hầu mang thùng tắm đến. Dù chàng đã bảo nàng hãy ngủ nhiều hơn, nhưng Max thấy mình không cần nghỉ ngơi thêm làm gì.

“Thưa phu nhân, thùng tắm của người đây ạ.”

Rudis và ba người hầu khác đem đến một cái bồn chứa đầy nước ấm. Nàng yếu ớt bước xuống nước với sự giúp đỡ của những người hầu. Rudis nhanh chóng gội đầu và tắm cho nàng bằng một miếng bọt biển mềm mại. Ngay cả khi nàng đang thấy vô cùng xấu hổ, nàng cũng chẳng còn sức lực nào để tự làm sạch bản thân mình. Max vui lòng nhận sự giúp đỡ của Rudis và ngồi yên trong nước.

“Xin thứ lỗi cho tôi một chút, thưa phu nhân? Tôi sẽ ra ngoài chuẩn bị một chiếc váy cổ cao.”

Sau khi Max bước ra khỏi bồn tắm, một người hầu lau sạch hơi ẩm trên cơ thể nàng đã ân cần hỏi nàng như thế. Max ngay lập tức đỏ ửng lên khi nhận ra những mảng màu đỏ lấm tấm trên cơ thể mình.

“Được, làm ơn.”

Khi cô hầu rời đi, Max thận trọng đứng trước gương, cởi chiếc khăn tắm ra. Có vết hằn trên xương quai xanh, và bộ ngực của nàng thì lớn hơn bình thường …cũng hơi nhuộm hồng. Nàng run rẩy chạm lên ngực mình, nhận thấy cách chạm vào của Riftan rõ ràng khác với nàng.

Chàng chạm vào như thể chàng là một nhà điêu khắc, còn nàng chính là miếng đất sét đang được nhào nặn.

Nàng tự hỏi người phụ nữ trong gương, trên da vương vãi những vết thương và đôi mắt thì đang sáng lên ấy, liệu có phải là người nàng đã quen nhìn thấy hay không; một cô gái xanh xao, chán nản với đôi vai rũ xuống, lưng còng. Max từ từ trượt tay xuống vòng eo thon thả, vùng bụng phẳng lì và cuối cùng là giữa hai đùi mình. Làn da nàng cảm nhận sự ấm áp, mềm mại và mịn màng.

Cảm giác như thể đó không phải nơi riêng tư của nàng.

“Thưa phu nhân, váy của người đây ạ.”

Max kinh ngạc bỏ tay ra khỏi người. Mặc dù họ vẫn đứng sau cánh cửa, chờ đợi nàng cho phép mới được vào, nhưng nàng vẫn đỏ bừng lên như bị bắt quả tang. Max bối rối lắp bắp.

“V-v-vào đi.”

Người hầu bước vào phòng và thuần thục mặc quần áo cho nàng. Nàng mặc một chiếc váy lạ mắt với những đường viền màu vàng và màu xanh lá cây cùng với một chiếc thắt lưng vàng vòng quanh eo. Sau đó, nàng bước nhanh ra khỏi cửa với mái tóc vẫn còn ướt, được buộc vội bằng ruy băng.

Qua khung cửa sổ đang mở, ánh nắng trong lành nhẹ nhàng thơm lên mặt nàng. Nàng vẫn ngửi thấy chút ẩm mốc từ cơn mưa khi vội vã bước xuống cầu thang. Chàng hứa sẽ đến tìm nàng trước khi rời đi, nhưng nàng vẫn lo chàng đã quên và đi mất rồi.

“Chào buổi sáng, phu nhân.”

Nàng bước vào một sảnh lớn nơi những người hầu đang quét dọn các tầng với cửa sổ mở toang, đón không khí trong lành. Đang giám sát họ bằng ánh mắt sắc bén, Rodrigo liền kính cẩn cúi đầu khi trông thấy Max.

“Bữa sáng đã sẵn sàng. Người có muốn dùng bữa trong phòng ăn không ạ?”

“K-không, tr-trước đó, tôi – tôi muốn đi gặp R-Riftan trước, ý tôi là L-lãnh chúa Calypse…”

“Lãnh chúa Calypse đang ở ngoài vườn cùng với các hiệp sĩ, thua phu nhân.”

Nàng định đi qua cửa thì dừng lại. Nàng định làm gì đây? Nàng tự hỏi liệu mình có gây trở ngại cho chàng không. Khi nàng còn đang lưỡng lự trước cánh cửa, Rodrigo đã cẩn thận hé môi.