Bay bay bay....
Tôi vẫn rơi, dù đã dùng hai chân đạp vào thân cây để giảm sóc. Tôi nằm bẹp trên mặt đất cả nửa ngày trời mới tỉnh.
Thật là hú hồn! Tốt nhất là sau này không "chơi" dại kiểu này nữa!
Áo quần rách tả tơi, xước sát khắp người, đây là tình trạng hiện tại của tôi. Lôi ra bọc đồ được giấu kỹ trước ngực, sẵn sàng cho cuộc hành trình. Giờ chỉ cần đi xuống dưới núi là có thể ra khỏi thành. Rồi sau đó thì đi theo người ta, như vậy là có thể đến được Ai Cập. Không biết lúc này Carol ra sao rồi?
Đi đi lại lại một hồi, một ý nghĩ chợt lóe lên, Izumin kia cực thông minh, chắc chắn sẽ đoán được con đường tôi định đi, có khi giờ này anh ta đang ở dưới chân núi đợi tôi cũng nên. Giờ thì tôi chỉ còn ba con đường để lựa chọn, à không, hai mới đúng. Bên trái và đằng sau.
Đằng sau là chân thành. Bên trái là nơi sinh sống của tầng lớp bình dân. Con đường dẫn vào trong thành thì không đi được rồi, mà đi đến chỗ chân thành kia cũng chỉ có nước chết. Nhưng nếu nhân lúc bị tên Hoàng tử kia đuổi theo, mà trà trộn vào đám đông thì cũng có thể thoát ra ngoài được.
Mây đen bay qua, che phủ mặt trăng. Xung quanh tối đen như mực. Tôi nhắm tịt mắt, chọn đi con đường bên phải. Mong sao không đυ.ng phải cái gì...
"Rầm" một cái, tôi va phải một thứ cứng rắn như một thân cây đại thụ. Óe, mà thân cây này ấm quá. Chết cha! Trực giác nhắc tôi, đây là người! Tôi xin lỗi rối rít theo phản xạ:
– Rất, rất xin lỗi... Ôi, đau... Cái mũi của tôi...
Xoa xoa cái mũi nhỏ đáng thương. Trước mắt tôi lúc này toàn một màu sáng bạc.
– Những vì sao... chợt lóe, chợt tắt...
Mới lầm bầm có vài câu, cả người tôi đã nghiêng ngả chực ngã.
– Cô... không sao chứ?
Ai đó đã đỡ được tôi trước khi tôi tiếp xúc "thân mật" với mẹ mặt đất. Tôi nghe thấy tiếng thở dài buồn bực của người đó. Dường như, tôi còn thấy được nụ cười dịu dàng, nhẹ nhõm của người đó nữa.
– Izumin!
Tôi giật mình hoảng sợ khi phát hiện ra người vừa đỡ tôi là Izumin. Định chạy đi, nhưng cả người tôi đều bị anh ta ôm chặt vào lòng, vô phương nhúc nhích.
Thôi thế là xong rồi! Tưởng anh ta đang đợi dưới chân núi, thế mà... sao lại có thể thông minh đến thế không biết! Tôi định nói vài lời với anh ta, nhưng lại bị anh ta ghì chặt lại.
– Về thôi.
Anh ta dịu dàng ôm chặt tôi, không để cho tôi có cơ hội phản đối.
...
Tôi được người ta giúp tắm rửa, và xử lí những chỗ bị thương. Rồi lại một lần nữa, "được" ngủ trong vòng tay ôm chặt của Izumin. Từ lúc mang tôi trở lại, Izumin chưa hề hé răng nói một lời. Thật là đáng sợ! Tuy rằng, bị anh ta ôm nhiều quá nên đã hơi quen. Nhưng mà, thế quái nào để tôi có thể ngủ được trong khi đang bị ôm chặt như thế này cơ chứ!!!
Đảm bảo lúc này Izumin chưa có ngủ, anh ta vẫn còn đang tức điên cho mà xem. Sao giờ? Làm sao bây giờ? Mà, quên đi, "Quân đến tướng ngăn, nước đến đất chặn.", cứ nhắm mắt vờ ngủ thôi.
Trong trạng thái cảnh giác cao độ, tôi thấy mình đang ngồi trong nhà, ăn bánh ngọt với bà chị Carol... một giấc mơ mới đẹp làm sao. J)
-0-
Sắp tới giờ đi Phong Thần Điện, anh nhẹ tay lay cái người đang nằm cạnh bên kia. Nhưng, cái người kia vẫn còn ngủ rất say sưa, cũng tại đã mệt cả đêm rồi mà. (Mệt là do chạy cả đêm nhá, các bác chớ có nghĩ ... sai~~) Mái tóc dài vàng óng của cô gái tỏa sáng dưới ánh nắng, cơ thể nhỏ xinh hé mở... mập mờ... Izumin lại nằm lại, thì thầm:
– Dậy đi, muộn bây giờ... Shirley, nàng công chúa của ta.
– Ưm, năm phút nữa thôi mà.
Điệu bộ mơ ngủ đáng yêu của Shirley khiến Izumin không kìm được mình, anh vươn tay vuốt ve hai má cô. Một người hầu đứng gần đó thúc giục:
– Thưa Hoàng tử, sắp đến giờ rồi.
Những người hầu hạ trong Cung của Izumin, tuy không rõ vì sao Hoàng tử nhà mình lại say mê cô gái này như vậy, nhưng nếu Hoàng tử đã toàn tâm toàn ý yêu cô gái này đến thế, họ cũng sẽ dốc toàn lực để giúp đỡ chủ nhân. Để tránh việc Quốc Vương, và Hoàng Hậu lại sinh sự, họ đành phải phá vỡ bầu không khí êm ái hiện tại.
Izumin nói:
– Tiếc thật, ta còn muốn ngắm cô ấy thêm một lúc nữa. Lúc tỉnh táo, chỉ biết nghĩ đến chuyện chạy trốn. Chỉ có lúc ngủ, mới chịu ngoan.
Anh lay lay vai Shirley:
– Dậy nào.
Bị làm phiền, Shirley rốt cuộc cũng chịu mở cặp mắt ngái ngủ. Hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong mắt cô là gương mặt cười như không cười của Izumin. Cô kêu lên sợ hãi, líu ríu định nhảy khỏi giường, cuối cùng thì lại tự mình ngã nhào.
Izumin cười ha ha, rời khỏi giường, dặn dò người hầu:
– Ngươi hãy thay phục sức cho cô ấy, sao cho phù hợp với chuyến đi đến Phong Thần Điện.
Một tì nữ dẫn Shirley đi thay trang phục. Lần này, không phải cài cả đống trang sức nặng trịch trên đầu, nên Shirley cảm thấy vô cùng thoải mái. Sau đó, cô rất hợp tác đi theo Izumin đến Phong Thần Điện.
Trong truyện tranh, có đoạn Carol chạy thoát khỏi Hittite, nhờ có sự giúp sức của một người bên ngoài nào đó. Cho nên, Shirley quyết định "án binh bất động", chờ cơ hội gặp được cái người "định mệnh" kia. Nếu không được, thì cô cũng phải chờ Izumin lơi lỏng cảnh giác cái đã. Sau đó, cô mới nghĩ cách chuồn đi được.
Thần Điện của Hittite rộng lớn, trang nghiêm. Có khá nhiều người phục vụ gần đấy. Nhưng, những người được phép đi vào Thần Điện lại chỉ có Quốc Vương, Hoàng Hậu, và vị quan Tư Tế tên Mousand.
Một chàng trai có mái tóc dài màu bạc, làn da rám nắng, đôi mắt sâu thẳm như ẩn chứa cả vũ trụ bao la, nét mặt của anh ta làm người bên cạnh rất khó đoán được suy nghĩ của anh chàng. Chàng trai đó lúc này đang đứng bên cạnh Izumin, và điều đó thật sự đã gây "thương tích" trầm trọng cho cái tâm hồn "yêu jai đẹp" non nớt của Shirley. Nếu hai người này mà ở hiện đại ấy à, Shirley nhà ta đảm bảo sẽ có hàng trăm cô nữ sinh sẽ phải thét gào kêu tên hai người này. Và đặc biệt, chàng thanh niên mới xuất hiện này là vị quan Tư Tế, tên Mousand.
Lúc này, Shirley tự nhắc nhở chính mình "Đây chỉ là truyện tranh, hai anh chàng này không có thật!". Mà cho dù họ có thật đi nữa, cũng không liên quan gì đến cô. Cô quyết định cúi đầu, rồi đột nhiên phát hiện ra một chuyện rất kì lạ ở Thần Điện, nó làm cô phải giật mình, kêu "A!".
Phát hiện thấy Shirley có nét mặt sợ hãi, Izumin vội nắm chặt tay cô, lo lắng hỏi:
– Sao vậy?
– Có Kiến này!
Shirley thật thà trả lời. Izumin muốn hộc máu.
Quốc vương nói với Mousand:
– Tư Tế hãy xin ý chỉ của Phong Thần, để ngài xét xem liệu cô gái này có xứng đáng làm Vương phi của Hittite hay không?
Dùng đôi mắt bình thản nhìn Shirley, Mousand nói:
– Mời Công chúa sông Nile đi lên Thần Đài .
* bục đá cao thường dùng dể tiến hành tế lễ.
Thần Đài cũng không cao mấy, chỉ khoảng nửa thước. Izumin nói với giọng coi thường:
– Sao cũng được, đằng nào cũng vậy.
* nửa mét (chắc thế ~)
Với những công dân thời Cổ, các vị thần luôn được họ tôn thờ với các nghi lễ và cầu nguyện. Nếu một kẻ nào đó tiến vào Thần Điện thiêng liêng mà không có sự dẫn dắt của Thần quan, thì đó là một sự báng bổ kinh khủng dối với thần thánh của họ, nói chi đến việc có kẻ nào đó dám đứng trên Thần Đài. Mà với Shirley, Thần Đài chỉ là một tảng đá không hơn không kém, cô bắt đầu bước đến gần và chẳng có chút cảm giác sợ hãi.
Izumin mỉm cười, tự hào vì biểu hiện không chút run sợ của Shirley.
Quốc vương thì thấy tiếc, Shirley thật xinh làm sao, nhưng con trai lão lại quá để ý đến cô nàng.
Hoàng Hậu thì nghĩ, tuy cô ta là Công chúa sông Nile, nhưng ở trong Phong Thần Điện mà không có chút run sợ nào, kể cũng khá là gan lì.
Mousand thì cho rằng, Shirley là cô thiếu nữ có phong cách thật hút hồn, anh ta chưa từng gặp một ai có thể giữ được sự bình tĩnh như vậy khi đứng trong Thần Điện.
(Chú thích của bà tg: nhỏ này đến ghế của Hades còn ngồi rồi, nữa là... nhỏ lạnh nhạt chẳng qua là vì đã quá quen rồi thôi~)
Nửa tiếng đã trôi qua. Shirley vẫn đang phải đứng im trên Thần Đài. Mousand thì vẫn đang quan sát cô. Hàn lông mày của anh ta hơi nhíu lại. Hai chân Shirley đã bắt đầu tê mỏi, cô hơi ngọ nguậy. Izumin thì đã mất kiên nhẫn, anh ta hỏi:
– Mousand, còn chưa xong sao? Công chúa đã mệt rồi đấy.
Hoàng Hậu vặc lại:
– Mới đứng có một lát, sao mà mệt được?
Mousand nói với giọng lãnh đạm:
– Ta không thể thấy được ý chỉ của Phong Thần khi chưa có dấu hiệu của người. Có một bức màn đang bao bọc xung quanh Công chúa, bức màn đó giống như mặt nước tĩnh lặng.
– Ý ngươi là gì?
Quốc Vương hỏi lại.
– Có một thứ sức mạnh nào đó đang ngăn cản ta và Phong Thần nhìn vào tương lai của Công chúa sông Nile, một thứ sức mạnh cường đại.
– Vậy phải làm sao bây giờ?
– Giờ chỉ có thể mượn sức mạnh của thế lực bóng tối để tiếp tục nghi thức.
– Mousand, khoan đã. Công chúa có bị ảnh hưởng gì nếu dùng thứ sức mạnh bóng tối đó không?
Izumin lo lắng hỏi.
– Sẽ không, nếu trên người cô ấy có sức mạnh của thần thì bóng tối sẽ né tránh. Còn nếu không phải, có lẽ cô ấy sẽ bị bóng tối nuốt chửng.
Mousand cúi đầu kính cẩn trả lời.
Izumin lo lắng khi nghe thấy hai từ " nuốt chửng", anh vội nói:
– Dừng...
– Hoàng tử à, nếu trên người cô gái này thực sự có sức mạnh của thần thánh, vậy thì việc cô ấy trở thành Vương phi của Hittite ta là lẽ đương nhiên. Còn nếu không phải, lấy cô ấy về có thể mang đến bất hạnh cho Vương quốc của chúng ta. Tốt nhất là con nên để cho ngài Mousand đây kiểm tra.
Hoàng Hậu vốn đã không ưa gì Shirley. Nếu Shirley chết, đây sẽ là một cơ hội tuyệt vời cho bà ta. Cái người đã trưởng thành bên cạnh bà kia, mới xứng làm Vương phi.
Quốc vương cũng tán thành, lão nói:
– Vậy ngài Tư Tế hãy tiến hành đi.
Lấy ra từ ngực áo một cái lọ nhỏ, Mousand bảo:
– Xin ba ngài hãy lùi lại năm bước.
Dự cảm sẽ có điều gì đó không hay xảy đến, Izumin tiến lên, nhưng ngay lập tức bị lão Quốc Vương chặn lại:
– Việc này liên quan đến tương lai của Hittite, con nên nhẫn nại. Hơn nữa Mousand không phải là người tùy tiện gây thương tích cho người khác, điều này con không phải là người rõ nhất hay sao?
Thần quan – quan Tư Tế là người truyền đạt lại ý chỉ của Phong Thần. Từ nhỏ đến lớn, Mousand chưa từng rời khỏi Thần Điện, cũng chưa từng làm hại ai. Có thể nói, anh ta là người thuần khiết nhất Vương quốc Hittite này, mọi người dân trong Vương quốc cũng đều nghĩ như vậy.
– Cô sợ sao?
Shirley nắm chặt tay vào nhau, cô đang sợ hãi. Cô không biết trong chiếc lọ nhỏ đó chứa cái gì.
– Độc dược? Hóa Thủy Cốt? Hay là cái gì khác nữa?
Mousand giật mình khi nghe thấy từ miệng cô gái nhỏ "phun" ra những cái tên đáng sợ đó. Độc dược sao? Hóa Thủy Cốt ư?... Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng anh ta.
– Là Ma Ảnh, thuộc Ma Giới, chúng bị ta bắt khi đang làm loạn Thần Điện.
Ma Giới? Từ này gợi cảm giác không tốt cho Shirley. Đang lúc cô vẫn còn lo lắng thì Mousand lại bảo:
– Cô đừng lo. Nếu cô chỉ là một cô gái bình thường, ta sẽ thu hồi lại chúng nó, sẽ không để cô bị thương tổn.
Được đảm bảo, Shirley thấy yên tâm. Cô gật đầu, nói "được".
Mousand có vẻ ngơ ngẩn trước nụ cười của Shirley. Nụ cười đó mới thật đẹp làm sao. Nhưng, anh ta cần phải bình tĩnh lại thôi. Anh ta mở nắp lọ, ba bóng đen bay vụt ra.
– Âm binh?
Mấy thứ này lúc còn dưới Địa Ngục cô gặp suốt rồi. Mousand kinh ngạc. Anh ta lắp bắp hỏi lại.
– Cô có thể thấy rõ chúng sao?
– Ô! Anh không nhìn thấy bọn nó à? Không thấy được thì anh dùng cách gì bắt được bọn nó vậy?
Shirley thấy hối hận vì đã đặt sự an toàn của cô vào tay anh ta.
– Ta cảm giác được chúng.
– Thế à...
Shirley không biết lúc này mình nên cười hay nên khóc đây. Anh chàng Tư Tế trước mặt cô bắt bằng cảm giác sao? Nếu bọn nó hứng lên mà quậy tưng Vương quốc này thì tính sao? Đang trong lúc miên man suy tư thì ba tên Âm binh lướt tới phía cô từ ba hướng khác nhau.
Giời ạ! Cô sẽ bị ăn sao? Cô không thích, không cần bị mấy cái thứ tạp nham này ăn mà.
– Tránh xa tao ra!
Tiếng gió rít gào xé rách sự tĩnh lặng của không gian. Ba tên Âm binh bị gió quất qua, văng ra xa, có vẻ như đã dính đòn rất nặng. Ba tên Âm binh cuộn lại thành những làn khói đen, chui trở về cái lọ nhỏ. Mousand đang đứng cạnh Shirley cũng chịu chung số phận với tụi Âm binh. Anh ta bị cơn gió mạnh hất văng đến ba mét, cơ thể đập mạnh vào một trong mấy cái cột trụ. Sự việc diễn biến quá nhanh làm Shirley không khỏi sợ hãi. Sau mấy giây trấn tĩnh, cô mới nhớ ra cô có quyền năng với những cơn gió mà cô đã được Ngôn linh thần tặng. Nhưng rõ ràng, sức mạnh này của cô đã bị khóa rồi cơ mà. Lạ thật đấy!
Một vòng tay mạnh mẽ ôm chầm lấy thân mình sắp ngã gục của Shirley. Người đó lo lắng gọi cô:
– Shirley! Shirley! Em không sao chứ?
Muốn nói một câu gì đó với Izumin nhựng sức lực đã rời bỏ cơ thể cô. Izumin giận dữ quát to:
– Mousand! Ngươi đã làm gì với cô ấy?
Mousand vất vả đứng lên. Sự bàng hoàng, kinh ngạc chất đầy trong đôi mắt anh ta. Quỳ trước Izumin, anh ta nói:
– Hoàng tử, Công chúa, Mousand xin lấy thân phận quan Tư Tế của Phong Thần Điện chúc phúc cho hôn sự của hai người.
Lão Quốc vương nhíu mày, hỏi:
– Sao ngươi lại nói vậy. Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Mousand trả lời câu hỏi của lão:
– Phong Thần đã bảo vệ Công chúa sông Nile. Ngài còn trừng phạt Mousand vì đã đem nguy hiểm đến cho Công chúa. Xin Quốc Vương hãy đồng ý để Công chúa trở thành Vương Phi của Vương quốc của chúng ta.
Lão Quốc Vương nhìn Hoàng Hậu, rồi gật đầu. Vì đây là ý chỉ của thần thánh nên lão không dám trái ý.
Tuy chẳng rõ đầu cua tai nheo ra làm sao, nhưng hôn sự của anh và Shirley đã được chấp thuận, đã khiến anh rất rất là vui rồi. Izumin mỉm cười, nói với cô gái nhỏ anh đang ôm trong lòng:
– Cuối cùng em đã là của ta, là nàng Công chúa của ta.
Shirley mở miệng định phản bác lại câu nói kia. Nhưng, cô lại bị ngất do kiệt sức.