Bữa tiệc với một đám vũ nữ chỉ biết mỗi một điệu nhảy xoay tròn cuối cùng cũng kết thúc. Vừa mới thở phào nhẹ nhõm một chút, Izumin đã lôi tôi về phòng của anh ta. Anh ta vung mạnh tay, đẩy tôi ngã lên trên giường. Izumin dường như có chút say, anh ta nằm áp lên trên người tôi, phả ra hơi thở nóng bỏng:
– Ngươi và người con gái sông Nile trông thật giống... Khuôn mặt này, làn da này...
Giống là đương nhiên, tụi này chí ít cũng là chị em họ mà! Khóe miệng tôi hơi co giật, khoảng cách với anh ta như thế này thật nguy hiểm.
Izumin lười nhác nằm trên giường, phô bày cơ thể đầy quyến rũ. Anh ta giữ lầy cằm tôi, đôi mắt đang quan sát tôi của anh ta làm tôi có cảm tưởng anh ta đang cố gắng thông qua tôi để nhìn thấy cái người mà anh ta muốn thấy.
– Có lẽ ngươi không biết, cô ấy là một cô gái rất đặc biệt... Cô ấy có một trí tuệ tuyệt vời và một mái tóc vàng rực rỡ như ánh mặt trời. Cô ấy mạnh mẽ và cũng là cô gái duy nhất dám chống lại ta, không chịu khuất phục trước ta...
Izumin lẩm bẩm, anh ta đang chìm trong hồi ức của chính mình.
Đại ca à, anh hồi tưởng lại chuyện cũ thì kệ anh, cớ làm sao còn phải ôm lấy tôi mới chịu được hả? Chẳng lẽ anh không biêt một người từ nhỏ đến lớn chưa từng bị một tên con trai nào ôm (không tính ba ba) như tôi thì sẽ nguy hiểm sao hả? Không cẩn thận tôi "xơi" luôn anh bi giờ! (Khụ... mặc dù với cơ thể hiện tại của tôi thì khả năng thành công hơi bị thấp...)
May mà tôi đã từng đọc truyện Nữ hoàng Ai Cập, dù mấy chi tiết trong truyện đã quên gần hết, nên cũng biết sơ sơ là tụi con trai trong này có một tật xấu rất đặc trưng đó là rất khoái trêu đùa mấy cô gái, rồi thích thú chờ xem phản ứng của họ, ví dụ điển hình là Carol. Carol cứng đầu, bướng bỉnh khiến họ thích, ngược lại, cô gái nào mà ngoan ngoãn, nghe lời là bọn họ chán ngay. Cũng hên là hiện giờ tôi không có gì nổi bật cũng chẳng ham thu hút mấy tên kiểu kiểu đấy làm gì.
Tôi cắn răng, tựa đầu, vùi mặt vào trước ngực Izumin. Izumin không chịu để yên, kéo cằm tôi nên, nói:
– Làn da này mà chỉ nhìn thôi thì thật là lãng phí.
Nói rồi, anh ta hôn.... O__O
OK! Phải công nhận hành động này của anh ta làm tôi shock lắm rồi, làm tôi mất luôn cả khả năng suy nghĩ rồi. Izumin vốn rất thích Carol, giờ lại tự nhiên hôn tôi, thật chẳng hiểu mô tê nó ra làm sao nữa!? Đến lúc lấy lại tỉnh táo thì... Nụ hôn đầu của tôi!!!! Tiêu rồi...
Cảm giác như bị đá tảng nện vào đầu, cơ thể tôi run lên. Izumin không phát hiện ra sự bất thường của tôi, anh ta liếʍ môi, cười:
– Cảm giác không tệ.
Nói rồi, Izumin cúi xuống tạo ra nụ hôn thật sâu, thật sâu với miệng tôi.
Tôi hóa đã. Tôi nát vụn. Đầu óc tôi trống rỗng, cảm giác trên môi xuất hiện một vật thể lạ mang theo cái vị lạ đang tham lam dày xéo môi tôi, rồi vật lạ đó tiến vào miệng tôi, mυ'ŧ mát đầu lưỡi tôi...
Không biết phải mất bao lâu rồi tôi mới lấy lại được hô hấp. Đang cố gắng hít lấy hít để không khí thì có cảm giác trước ngực lành lạnh, vạt áo tôi không biết đã bị kéo lệch quá nửa khi nào, làm lộ ra cảnh xuân phơi phới. Mà cái vật nặng (Izumin) trên người tôi lúc này đang tham lam hôn gáy, điên cuồng liếʍ... môi tôi.
Muốn kêu Izumin " Dừng! Dừng ngay!" nhưng mà cổ họng đau quá, không phát ra được âm thanh nào hết. Đôi tay bị Izumin kéo quá đâu, khóa chặt, muốn nhúc nhích cũng không nổi. Cứ để thế này, tôi bị anh ta "xơi tái" là cái chắc! Không... không chịu đâu... tôi sẽ không làm một cô gái ngoan ngoãn nữa, không lo xa hoài nữa! Izumin kéo tuột dây thắt lưng áo tôi, anh ta bắt đầu luồn tay vào vùng "cấm địa". Tranh thủ lúc anh ta đang định "hành sự" lộ ra sơ hở, tôi lên gối, xoáy mạnh vào vùng "tử địa" của anh ta. Chiêu này ở trong thi đấu là một trong những chiêu bị cấm sử dụng bởi nó quá tàn nhẫn nhưng hiệu quả đem lại thì thật sự rất cao. Dù sao thì đây không phải là trong thi đấu nên tôi không do dự mà "thẳng gối" đánh ra.
Izumin nhẹ nhàng tránh cú "gối hiểm" vào vị trí "chết chóc" được tung ra từ tôi – một cô gái dễ thương, yếu đuối, vẫn còn đang bị ốm. Thực ra, nếu là một gã nào khác chắc chắn đã dính đòn cho dù tôi đang trong tình trạng "bết bát" như thế này, Izumin tránh được cũng tại anh ta vốn là một người quá mạnh mà thôi.
Cú tung gối "hạ cánh" trên vùng bụng mềm mại của Izumin, cũng tương đối đau. Anh ta giận giữ nhảy dựng lên, gầm gừ với tôi:
– Ngươi dám...
Tôi kéo lại quần áo, lăn xuống dưới, cách giường năm bước chân, rồi trưng ra bộ mặt căm tức ngó anh ta.
Cái ngài Izumin này đúng là vô lí ầm ầm, không làm vậy để ngài "xơi" luôn con gái nhà người ta à, lại còn hỏi "vì sao" như đúng rồi ấy!
Dù đây không phải là cơ thể "đích thự c" của tôi, nhưng tôi cũng không thích "lên giường" với một tên con trai mà tôi không thương. Tôi trợn trừng mắt lườm Izumin, may cho anh ta là hiện giờ tôi không có khả năng mắng chửi, nếu không đảm bảo anh ta sẽ tức đến ộc máu n lần mà die.
– Chỉ là một nô ɭệ mà dám chống đối ta, muốn chết sao!!
Anh ta lạnh giọng. Tôi hơi sợ.
– ...
Không gây ra một tiếng động nào, tôi cứ đứng như vậy "chiến" lại với anh ta. Có chết tôi cũng không lên giường với một kẻ ngạo mạn như anh ta.
Lòng tự tôn của Izumin đã bị đả kích nặng nề. Anh rút bảo kiếm treo trên tường, nghiến răng đi đến chỗ tôi đang đứng.
Đùa! Gϊếŧ thật à!? Thôi xong, chọc anh ta "điên" thật rồi. Tôi nhìn trái, nhìn phải tìm chỗ thoát. Đúng lúc này, có giọng nói vang lên bên ngoài phòng:
– Hoàng tử, có thư từ Ai Cập gửi đến, ngài có muốn...
Izumin hơi ngẩn người, sau đó nói:
– Đưa vào đây.
Roddy đi vào, mắt không chớp giao thư cho Izumin. Izumin mở thư, sau đó cười lớn. Anh ta vứt kiếm sang một bên, miệng lẩm bẩm:
– Cuối cùng ta cũng có được Carol. Ruka sắp đưa cô ấy đến ốc đảo. Thật tốt quá, cuối cùng thì....
Môi tôi giật giật. Đêm đầu tiên của Carol thuộc về Menfuisu, cứ yên tâm anh không chiếm được đâu.
– Ta không cần cô gái này nữa, ban cho ngươi Roddy... Mang cô ta ra ngoài đi.
Izumin đang chìm đắm trong niềm vui sắp có được Carol, anh ta chỉ coi tôi như một món đồ chơi, chán thì vứt.
Roddy hơi do dự. Sau đó, anh ta kéo tôi vẫn còn đang căm tức ra khỏi phòng.
Roddy cũng có phòng riêng. Đó là một căn phòng nhỏ, vật dụng hầu như đều không có, là một kiểu phòng hạng bét điển hình. Anh ta đặt tôi lên giường, sau đó đi đóng cửa phòng.
Bộ dạng Roddy trông thật hung dữ, giống như một con sói. Thật khóc không ra nước mắt.
Hai tay ôm trước ngực, tôi lùi sâu vào góc giường, ý tứ là " anh đừng có mà qua đây!"
Rodđy nhìn tôi, rồi đột ngột túm chặt cổ tay tôi. Anh ta hung dữ nói:
– Sao cô lại ra tay với Hoàng tử? Cô có biết ngài ấy là một người cao ngạo như thế nào không? Cô có biết có bao nhiêu phụ nữ mơ ước được "ngủ" với ngài ấy không? Nếu bây giờ cô hối hận thì tôi sẽ đến cầu xin Hoàng tử giúp cô, như vậy cô có thể thoát khỏi kiếp nô ɭệ và được hầu hạ bên cạnh ngài ấy.
Tôi... đúng là đang hối hận đây này. Nếu biết sớm Izumin là kẻ coi mạng người như cỏ rác, còn dám coi tôi là đồ chơi rồi ném cho tên đàn ông khác, tôi đã dồn sức đá nhiệt tình vào "thứ quan trọng" của anh ta. Tôi cúi đầu, nắm chặt tay, nghiến răng trèo trẹo.
– Biết ngay cô sẽ hối hận mà. Được rồi, lời của tôi dù sao cũng có chút trọng lượng với Hoàng tử, tôi sẽ thưa lại với ngài ấy. Màu da của cô và con gái sông Nile khá giống nhau. Cô gái sông Nile cũng sắp đến đây rồi, cô được hầu hạ cho cô ấy là một vinh dự lớn đấy.
Nói xong, Roddy định rời khỏi phòng.
Roddy mà làm như vậy,không phải tôi sẽ phải tiếp tục nọ kia với Izumin sao?! Tôi dùng tốc độ nhanh nhất lao đến túm chặt áo anh ta, giống như một con cún con, tôi dùng đôi mắt mờ hơi sương ngước nhìn anh ta. Đây là lần thứ hai trong ngày tôi dùng chiêu này, chỉ đành tự trách bản thân vô dụng.
Roddy hơi đỏ mặt, trông không rõ lắm do màu da sẫm.
– Được rồi, giờ cô cứ ở đây, chờ khi nào Hoàng tử hết giận thì tính sau.
Tôi gật đầu, xem ra Roddy là người tốt. Tôi cười tươi – đây là lần đầu tiên kể từ khi lạc đến cô đại này tôi mới có thể yên tâm cười như vậy.
Toàn thân Roddy cũng bắt đầu đỏ lên, anh ta nói lắp bắp:
– Cô... Có vẻ cô cũng mệt rồi, mau nghỉ đi! Tôi... tôi... đi tìm thầy thuốc xin ít thuốc rồi sẽ mang... cho cô...
No! No! Roddy mà đi thì cái tên Hoàng tử biếи ŧɦái kia tới thì tôi phải làm sao? Tôi giữ chặt anh ta, không cho đi. Roddy nghĩ anh biết tôi đang lo lắng điều gì, anh nói:
– Nghỉ.. nghỉ đi. Cô ngủ trên giường, tôi ngủ dưới đất...
Không động đến chăn, Roddy ngả lưng luôn xuống đất.
Nằm vậy ngủ được sao? Nhiệt độ trên sa mạc khá cao, nhưng nằm đất vẫn rất lạnh. Tôi nhìn quanh giường, giật mình phát hiện chỉ có vỏn vẹn một cái chăn, có đưa nó cho Roddy cũng không ngăn được khí lạnh cho anh ta. Nhìn lung tung khắp phòng, tôi phát hiện có một đống dây thừng bị vứt chỗ góc tường.
Vỗ tay cái nào! Tôi có một ý tưởng. Tôi chọn hai đoạn dây dài nhất làm trụ, rồi gỡ những sợi dây ngắn hơn, bắt đầu đan đan kết kết. Roddy thấy tôi chưa ngủ thì ngồi dậy hỏi:
– Cô định làm gì vậy?
Tôi cười với Roddy, tiếp tục đan. Dây thừng này có vẻ được làm từ cây cần sa (loại cây cho vỏ làm sợi), đan nó hơi bị đau tay. Mới được một đoạn, tay tôi đã bắt đầu xuất hiện tơ máu.
– Cô... Bỏ đấy, để tôi giúp. Muốn làm thế nào?
Tôi xua tay, tỏ ý không sao. Tôi chỉ tay vào hai đầu của dây thừng, rồi chỉ vào hai cột trụ song song trong phòng, rồi giơ tay cao lên.
Roddy hiểu, làm theo hướng dẫn đó. Roddy chưa bao giờ thấy cái gì như vậy, mặc dù cách làm thứ này khá là đơn giản. Roddy vui sợ lẫn lỗn. Nằm trên võng, Roddy có cảm giác rất thoải mái.
– Cái này nằm rất thoải mái, cám ơn cô.
Nằm trên giường, kéo chăn ngang ngực. Cả ngày hôm nay mệt mỏi, tôi tiến vào giác ngủ giấc rất nhanh. Trước khi thϊếp đi hẳn, trong đầu tôi luôn lởn vởn suy nghĩ, chờ Carol đến, tôi sẽ cứu chị ấy.
•••••
Đã quá nửa đêm, Izumin vẫn chưa ngủ, một phần là vì Carol sắp đến, một phần là vì cú đã của nữ nô ɭệ lúc chiều. Ra đòn dứt khoát, đôi mắt căm phẫn. Cô ta chỉ là một nô ɭệ, Izumin lại là một Hoàng tử cao quý, anh ta không hiểu tại sao cô nô ɭệ đó lại giẫn dữ như thế. Một hoàng tử như Izumin chẳng lẽ lại không xứng với một người như cô ta sao?
Càng nghĩ, Izumin càng cảm thấy tức giận, càng cảm thấy không cam lòng.
Đôi môi ngọt ngào, làn da mềm mại. Bộ ngực dù không lớn nhưng lại mê hoặc lòng người. Chiếc áo trong kỳ quặc cực kỳ gợi cảm. Cơ thể tản mát ra hương cỏ xanh thơm mát, ngòn ngọt. Carol tựa như một bông hoa sen thuần khiết, còn cô gái đó lại tựa như một hũ mật ong thơm ngọt.
Izumin hơi hối hận vì đã lỡ ban cô nô ɭệ đó cho Roddy. Rồi Izumin lại cười lạnh. Có lẽ lúc này cô ta đang hoan ái dưới thân Roddy. Bị vậy là do cô ta tự tìm!
Izumin nhắm mắt, hô hấp sâu, đôi tay bất giác nắm chặt.