Quân Lâm Dưới Thành

Chương 31

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Vương Thuật Chi ngồi xuống một bên, kéo ống tay áo bắt đầu mài mực, lực đạo trong tay chậm rãi, trên mặt cũng không nhìn ra vẻ sầu lo gì, nâng mắt nhìn qua Tư Mã Vanh, lại cười nói: “Yến Thanh, từ đâu ngươi nhìn ra ta ủng hộ Tứ hoàng tử?” LQĐON

“Tứ hoàng tử và Thừa tướng xưa nay thân thiết, chẳng lẽ thuộc hạ đoán bừa rồi? Hơ nữa, Đại hoàng tử đã được phong vương rời xa kinh thành, Nhị hoàng tử thì thân ốm yếu, bây giờ trong cung ngoài Thái tử và Tứ hoàng tử, mấy vị Hoàng tử còn lại tuổi còn quá nhỏ….”

Vương Thuật Chi gật đầu, cười nói: “Đúng là như vậy, thân cận Tứ hoàng tử là quyết định của bá phụ, nhưng Lang Gia Vương thị ủng hộ hắn, không có nghĩa là ta cũng ủng hộ hắn.”

Tư Mã Vanh kinh ngạc: “Thừa tướng chính là có người hợp ý hơn?”

“Vậy thì không có.” Vương Thuật Chi đẩy nghiên mực trải giấy, “Ta chỉ là nghe theo ý của bá phụ thôi.”

Tư Mã Vanh giật mình, nhìn thẳng vào khuôn mặt cúi xuống của hắn, tâm tư nhanh chóng xoay chuyển một vòng, nhưng không đoán ra hắn đang nghĩ gì, liền hỏi: “Si thị dần suy yếu, Tứ hoàng tử lại cũng chả phải tài năng gì lắm, vì sao Thừa tướng không ủng hộ Tứ hoàng tử?”

“Một khi hắn không có tài năng gì nhiều, ta ủng hộ hắn làm gì?” Vương Thuật Chi ngước mắt nhìn y, trong ý cười thêm vài phần dò xét sắc bén, tựa như có thể lột hết từng lớp da mà người ta cố ngụy trang.

Tư Mã Vanh bị ánh mắt này của hắn nhìn tới quả thực muốn nhíu mày, nghiêng đầu qua một bên: “Nếu Tứ hoàng tử có thể thuận lợi lên ngôi, tương lai tất nhiên Thừa tướng nói gì nghe nấy, Thừa tướng và cả gia tộc không cần ngày ngày lo lắng ưu tâm, gia tộc Vương thị càng vững như núi Thái Sơn.”

Vừa nói xong, Tư Mã Vanh lại hối hận với lời mình vừa thốt ra.

Y nhớ rất rõ trận cung biến của kiếp trước, bởi vậy trong lòng cứ luôn để ý cho rằng Vương thị là phản tặc, cũng kiên trì tin tưởng từ đầu đến cuối, Vương thị ủng hộ Tứ hoàng tử là nhìn trúng hắn ta dễ khống chế, một khi Tứ hoàng tử đăng cơ, tương lai cả giang sơn hoàn toàn rơi vào trong tay Vương thị.

Nhưng những chuyện này kiếp này chưa xảy ra, y đột nhiên nói mấy lời này, lọt vào tai người tâm tư kín đáo như Vương Thuật Chi, khó đảm bảo đối phương không nghĩ ngợi nhiều.

Vương Thuật Chi nhìn y không chuyển mắt một hồi lâu, rũ mắt cười rộ lên, xách bút nhúng mực: “Bá phụ coi trọng đó là Tứ hoàng tử nhân hậu, ta thì lại coi trọng tài năng, bây giờ ngoài có cường địch ngấp nghé, trong có thế gia vọng tộc đấu đá lẫn nhau, đang thời buổi loạn lạc, ta giúp đỡ một ông vua vô năng làm gì?”

Tư Mã Vanh quan sát vẻ mặt hắn, nhưng không nhận ra trong lời nói có mấy phần thật giả.

Vương Thuật Chi nói tiếp: “Lại nói những hạng người không có năng lực, một khi trèo lên ngựa tòa sẽ không cam lòng bị người ta chế trụ. Nếu hắn biết can ngăn thì cũng thôi đi, nếu hắn dại dột không phân biệt rõ tình hình, chỉ sợ móng ngựa người Hồ chưa tới, tự chúng ta đã đấu nhau đầu rơi máu chảy trước rồi.”

Tư Mã Vanh lẳng lặng nghe, trong lòng hơi chấn động, vốn cho rằng Vương Thuật Chi chỉ là một quyền thần có dã tâm, bây giờ xem ra thật sự dường như không hề giống những gì mình dự đoán.

Kiếp trước kết cục Vương thị tạo phản thế nào y không có cơ hội chứng kiến, nhưng dựa vào tình hình lúc đó có thể phán đoán Vương thị không chiếm được chỗ tốt.

Vì tất cả đại gia tộc đều có tư binh, binh lực của triều đình cũng không ở hết trong tay Vương thị, Vương thị làm phản, mặc dù chiếm giữc được kinh thành thì cũng là danh bất chính ngôn bất thuận, nhất định sẽ khiến mấy gia tộc khác ghen ghét, nương nhờ vào có thể sẽ trở mặt, đối nghịch lại muốn liên hiệp nhau, đến cuối cùng chỉ sợ là loạn thành một nùi, về phần loạn thành dạng gì, Tư Mã Vanh không dám tưởng tượng.

Vương Dự không thấy rõ tình thế, Vương Thuật Chi lại tựa hồ thấy cực kỳ rõ ràng, chính kiến của hai thúc cháu bọn họ sợ là cũng không hoàn toàn thống nhất, Tư Mã Vanh không thể không suy nghĩ một lần nữa, rốt cuộc Thừa tướng người này sẽ trở thành gian thần hay trung thần.

Sau một lúc lâu Vương Thuật Chi không nghe tiếng đáp lại, nâng mắt nhìn về phía y, thấy ánh mắt y đăm đăm nhìn mình, không khỏi nhíu mày cười, nhấc bút nghiêng người đi qua, ấn nhẹ lên mi tâm y.

Tư Mã Vanh lập tức lấy lại tinh thần, gân xanh nổi lên.

“Ai ai! Đừng lộn xộn!” Vương Thuật Chi thấy y giơ tay muốn lau đi, vội vàng cầm lấy tay y, chống lại hai con ngươi gần như phóng hỏa của y, không nhịn được cười to: “Lau lung tung sẽ biến thành diễn viên hí khúc mất, không lau còn được xem là mỹ nhân, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ mới được, ha ha ha ha!”

Tư Mã Vanh thấy hắn cười như đòi mạng vậy, nghiến chặt răng, hít sâu một hơi, cũng cười theo hắn, nhưng nụ cười này lại có vẻ lạnh ngắt, sau đó thừa dịp bất ngờ, kéo ống tay rộng thùng thình của hắn ấn vào mi tâm một cái.

“Á….” Vương Thuật Chi không ngờ tính tình y lại theo khuôn phép cũ trước sau như một, cũng không ngờ tới một chiêu phản kích như vậy, không khỏi hơi sững sờ.

Tư Mã Vanh thừa dịp hắn đang ngây người, đưa tay cầm ống tay áo của hắn, đổi sang chỗ sạch sẽ, lần nữa đè lên mi tâm, liên tiếp thay đổi mấy lần như vậy, mãi đến khi màu mực càng lúc càng mờ nhạt, lúc này mới dừng tay, cuối cùng ném ống tay áo trả về cho hắn, tâm tình thoải mái nói: “Thừa tướng trêu chọc thuộc hạ như vậy, chắc là rảnh rỗi đến chết, không ngại đi múc ít nước đến lau mặt giúp thuộc hạ.”

Mặc dù mở miệng ngậm miệng tự xưng là thuộc hạ, nhưng giọng điệu càng lúc càng thiếu sự tôn kính.

Vương Thuật Chi không chỉ không thèm để ý chút nào mà trong lòng còn mừng thầm, thấy mi tâm y chỉ còn dấu mực mờ, cười to không ngừng: “Haizzz…. Đáng tiếc một mỹ nhân như vậy….”

Sắc mặt Tư Mã Vanh lạnh nhạt: “Thừa tướng không nhìn ống tay áo mình một cái sao?”

“Hả?” Vương Thuật Chi nhíu mày, cúi đầu kéo ống tay áo rộng thùng thình lên xem, vẻ mặt đầy ngạc nhiên, không thể tưởng tượng được chỉ mấy vết mực lớn nhỏ khác nhau, tụ cùng một chỗ lại nhìn ngang nhìn dọc gì cũng giống y như còn rùa ngàn năm.

Tư Mã Vanh mỉm cười: “Thừa tướng cảm thấy thế nào?”

Vương Thuật Chi không nhịn được nữa lại cười to, đưa tay chỉa y: “Ngươi đây chính là chửi xiên chửi xỏ ta?”

“Thuộc hạ không dám.” Vẻ mặt Tư Mã Vanh vô tội.

Vương Thuật Chi cười phất tay áo đứng dậy, đi tới cửa phân phó một câu, rất nhanh có người hầu mang nước vào, tròng mắt người nọ tò mò nhìn dạo quanh một vòng bên trong, thấy vẻ mặt Vương Thuật Chi thảnh thơi đi tới, tầm nhìn vô ý rơi vào trên ống tay áo đong đưa, lập tức lộ vẻ tò mò.

Vương Thuật Chi không thèm để ý xíu nào, vén tay áo lên kéo khăn qua nhúng vào trong chậu.

Ánh mắt người hầu rất sắc bén, liếc một cái là nhận ra hình vẽ trên ống tay áo của hắn, vội xoay người nín cười đi ra ngoài.

Vương Thuật Chi lau sạch mực trên mi tâm của Tư Mã Vanh, thấy sắc trời đã tối liền dùng cơm cùng y, xong lại ngồi trước bàn, xách một lần nữa.

Tư Mã Vanh nhìn sang hắn, mặt lộ vẻ nghi ngờ: “Thừa tướng đây là muốn viết gì?”

Vương Thuật Chi trầm giọng nói: “Ta muốn tố cáo Thái tử!”

Chuyện Thái tử phái người hành thích họ, họ rất khó nắm được sơ hở, cho dù bên chỗ Hạ Vĩnh Tư thì lúc trước cũng là mưu đồ bí mật làm việc, xong việc nhất định sẽ không để lại bất cứ vật chứng nào, chỉ dựa vào một phong thư đã muốn buộc tội Thái tử trước mặt Hoàng đế là chuyện tuyệt đối không thể thực hiện được, huống chi Hoàng đế vốn có lòng thiên vị.

Tư Mã Vanh vừa nghe liền hiểu, chỉ sợ Vương Thuật Chi cố ý trêu chọc Thái tử, khiến hắn ta gấp đến độ lửa cháy trong lòng, không khỏi cười nói: “Nếu Thừa tướng chỉ đùa cho Thái tử xem thì cần gì phải phí nhiều công sức viết tấu chương?”

“Hả?” Vương Thuật Chi ngẩng đầu nhìn y, cười cười, “Ngươi có ý gì tốt? Cần phải viết một bài thơ đưa cho hắn?”

“Cần gì phiền toái như vậy, Thừa Tướng dựa theo ống tay áo ‘y dạng họa hồ lô’ (đồ lên vật có sẵn để vẽ ra hình) là được."

Vương Thuật Chi cúi đầu nhìn ống tay áo của mình, cười ha ha: “Yến Thanh, ta thật đúng là coi thường ngươi mà! Nhìn ngày thường ngươi ung dung thản thiên, không thể tưởng tượng được lại sẽ cắn người!” Nói xong dứt khoát làm như y nói, vẽ một vòng y đúc chú rùa, sau đó lại vẽ thêm đồng cỏ và nguồn nước hai bên, coi như là một bức tranh có thể lọt vào mắt.

Dọn dẹp một hồi, Vương Thuật Chi cũng không rời đi mà là chơi xấu nằm trên giường Tư Mã Vanh, tay Tư Mã Vanh không tiện, từ chối không được đành phải xem như hắn không tồn tại, lại không nghĩ rằng hắn vừa ngả lưng là ngủ ngay, mà còn ngủ rất say, chắc hai ngày vừa rồi không ngủ yên giấc.

Trong lòng Tư Mã Vanh cảm thán một tiếng, hơi chống người dậy nương theo bóng đêm nhìn thoáng qua hắn, nhớ lúc trước hắn từng nói - Lại nói những hạng người không có năng lực, một khi trèo lên ngựa tòa đều sẽ không cam lòng bị người ta chế trụ.

Ngoài cửa sổ tuyết bay lả tả, Tư Mã Vanh yên tĩnh tập trung lắng nghe tiếng rì rào, đôi mắt thâm trầm, thầm nghĩ: Nếu đổi thành ta….. Cũng sẽ không cam lòng.

Bình minh vừa ló dạng, tuyết rơi đã ngừng, đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài, trước mắt là một màu trắng xóa, chỉ có mấy cành mai tô điểm chút đỏ tươi đứng thẳng đón gió lạnh.

Trước khi trèo lên xe đi, Vương Thuật Chi phủ thêm cho Tư Mã Vanh một chiếc áo khoác lông chồn trắng, cũng không quản gì tới sắc mặt có chút ngượng ngùng của y, chỉ lo che kín mít cho y, sợ y bị lạnh, tất cả đều thỏa đáng mới gọi Bùi Lượng tới, đưa cho hắn ta một phong thư đã chuẩn bị sẵn: “Phái người mang tới kinh thành, cần phải tiết lộ tin tức cho Thái tử.” Nói xong lại dặn dò một phen.

Thời gian này, Thái tử trong Đông cũng cũng không nhận được tin tức tốt nào, sớm gấp đến độ đi lung tung xung quanh, cuối cùng có người bẩm báo, nói hành thích thất bại, để Vương Thuật Chi chạy thoát, lập tức tức giận không kiềm chế được, ném một cái chén nhỏ qua, mắng: “Cơ hội tốt trời ban như vậy lại có thể thất bại! Quả là đồ ăn hại!”

Thân tín bị nện vốn chỉ phụ trách truyền lời, nghĩ việc này cũng không phải lỗi của mình, không khỏi cảm thấy oan ức, nhưng không dám nói thêm một chữ, chỉ có thể liên tục xin lỗi.

Thái tử bình tĩnh: “Thừa tướng đã điều tra ra chưa? Hạ Vĩnh Tư còn sống không?”

“Thừa tướng chưa điều tra ra, sau khi tĩnh dưỡng hai ngày thì vừa lên đường, Hạ Vĩnh Tư còn sống, sống rất tốt, nghe nói bị thúc phụ của hắn ta đưa tới chùa niệm kinh rồi.”

“Cái gì?” Thái tử nghe xong không hiểu ra sao, “Đang yên đang lành chạy đi niệm kinh làm cái gì?”

“Tiểu nhân không biết, trong phủ Hạ Thái thú hình như cũng ra nghiêm lệnh, cực kỳ kín miệng, ngược lại hỏi được tin tức rõ ràng trong chùa, nói là hắn ta tới thú tội.”

Thái tử nhíu mày, đột nhiên có chút ngồi khó có thể bình an, cuối cùng lấy lại bình tĩnh: “Chưa lòi đuôi đúng là vô cùng may mắn, sau này lại bàn bạc kỹ hơn.” Nói xong phái người đi tiếp tục tìm hiểu tin tức.

Cứ như thế qua một thời gian không lâu, tựa như cũng không xảy ra bất kỳ sóng gió nào, bên Vương Thuật Chi cũng sắp về tới Hội Kê, Thái tử vốn cho rằng chuyện đến đây là kết thúc, không nghĩ tới lại có người hầu bẩm báo: “Bẩm Điện hạ, Thừa tướng phái người vào kinh rồi!”

“Chuyện gì?” Sắc mắt Thái tử căng cứng, lập tức ngồi thẳng người.

“Hạ Vĩnh Tư khai hết mọi chuyện từ đầu tới cuối, Thừa tướng đã biết chuyện này là do Điện hạ gây nên, cũng viết một phong thư, chuẩn bị trình lên cho Hoàng thượng, nói là…. Nói là muốn tố cáo Thái tử hành thích trung thần.”

Thái tử vừa nghe sắc mặt thay đổi, vội vàng đứng dậy: “Chuyện đó có thật không?”

“Trăm triệu lần chính xác!”

Thái tử cau mày đi qua đi lại, càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, tuy nói phụ hoàng cũng áp chế Vương thị, nhưng dù sao Vương Thuật Chi cũng là thần tử của phụ hoàng, còn mình lại là một nhi tử, đi hành thích thần tử của ngài, chuyện này dù không đến mức định tội, nhưng bất kể thế nào cũng làm phụ hoàng không vui.

Nghĩ một lúc, Thái tử gọi tâm phúc Ngô tằng tới, sau khi bàn bạc lập tức hạ lệnh: “Cần phải chặn thư của hắn lại cho ta!”

“Dạ.”

“Mặt khác phái người tới quận Nghĩa Hưng, bịt miệng đám người Hạ Vĩnh Tư lại.”