Thi Đại Học Toàn Cầu

Chương 3: Bị giam

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

THI ĐẠI HỌC TOÀN CẦU

Quyển I: Bữa ăn tối cuối cùng

Chương 3: BỊ GIAM

Tác giả: Mộc Tô Lý

Edit: WONDERLAND (@ourcutehome) -  La vender

ϵ( "Θ" )϶

Theo vị trí đứng, người đàn ông đứng đầu là giám thị số 001.

Anh tựa như một vị khách vãng lai tìm nơi tránh tuyết, một bên xem xét nhà cửa, một bên tháo đôi găng tay da màu đen ra, cười nói: "Không tệ lắm, còn biết nhóm lửa. Ngoài trời tuyết bắt đầu nặng hạt, đi một chuyến tới đây lạnh thật."

Không một ai cười đáp lại anh.

Hơn phân nửa người trong phòng đều chợt rụt người.

Anh vờ như không thấy phản ứng này của họ, tự bước đến lò sưởi, đưa tay ra sưởi ấm. Ý cười vẫn yên vị trên khoé môi anh, mang theo một chút đùa cợt uể oải.

Tuyết vươn trên vai và đường viền cổ từ từ biến mất, chút nước thấm vải còn lưu lại cũng từ từ khô đi.

Mọi người nhìn anh chằm chằm, nhưng chẳng một ai dám cất lời.

Lon sắt ban nãy vừa ném ra cửa sổ đã thành cát bụi, nhưng ba người họ đi từ bên ngoài vào lại không hề tổn hại dù chỉ một sợi lông ngọn tóc nào cả.

Vu Văn run sợ đến trốn phía sau Du Hoặc, run đến độ kéo cả Du Hoặc cùng run theo.

Cái thằng nhóc không biết xấu hổ này còn thở gấp mà hỏi: "Bọn họ có còn là người không vậy anh?"

Giám thị 001 hình như nghe thấy, lập tức quay đầu nhìn thoáng qua Du Hoặc.

Đôi mắt anh đen láy ẩn hiện trong vùng ngược sáng của ánh đèn phòng, mỗi khi bất chợt có ánh đèn lóe qua đôi mắt, thoáng có cảm giác phóng túng buông thả từ mắt anh phản chiếu lại, nhưng nó vẫn chưa bằng gì với cảm giác bỡn cợt của anh ta.

Mặt Du Hoặc không biểu cảm nhìn anh, hắn ấn người thằng nhóc vẫn đang run bần bật sau lưng mình lại, bình tĩnh hỏi: "Có câm miệng lại không?"

Vu Văn không dám nhúc nhích.

.

Mãi đến khi vị giám thị 001 đã hơ tay xong, một lần nữa anh mang bao tay lên, những giám thị đứng bên cửa mới dùng giọng điệu công việc mà thuật lại: "Lần này chúng tôi đều là giám thị, tôi là giám thị số 154, vừa mới nhận được tin bên trong mọi người có hai người vi phạm quy chế thi."

Vu Dao vác bụng bầu sắc mặt trắng bệch, ban đầu đã đứng không vững, giờ gần như muốn ngất.

Cô tuôn nước mắt như mở van.

Đến nỗi mà lão trọc đang bị trói trên sofa.... không dám thở.

"Nhưng mà......."

Ai đó đột nhiên lên tiếng.

Giám thị số 154 dừng câu chuyện, quay sang nơi cất tiếng.

Vu Văn đứng phía sau Du Hoặc đột nhiên ló đầu lên.

Đáng ngạc nhiên, cái người không sợ chết dám hỏi chuyện lại chính là ông ma men cha cậu, ông Vu.

"Tất cả các quy chế thi đều đã được đề cập từ trước rồi."

"Nói hồi nào?"

Giám thị số 154 mặt không cảm xúc nhìn ông :"Tôi không phải thí sinh."

"Nhưng, nhưng bọn tôi thật sự không biết! Người không biết không có tội......." Ông Vu càng nói giọng càng nhỏ, đến cuối cùng thì bị cứng họng.

Giám thị số 154 nói: "Việc này không liên quan đến chúng tôi."

154 không quan tâm, tiếp tục với giọng công việc mà tiếp lời: "Chúng tôi chỉ xử phạt những người vi phạm quy định, những người khác tiếp tục làm bài."

Nói xong, cậu ta lấy ra một mẩu giấy trắng, thuật lại thông tin đấy.

"Theo báo cáo, người phạm quy là một người trung niên và một bé gái----"

Cậu ta quay đầu liếc nhìn giám thị số 001, lại nhìn tờ giấy, ngừng vài giây, rồi cậu căng mặt lặp lại câu nói ban nãy: "Người đàn ông trung niên và cô gái kia. Hai người đã vi phạm phiền theo chúng tôi một chuyến."

Dứt khoát không nhiều lời, vị giám thị số 922 đã xách người đàn ông đầu hói trên ghế sofa xuống và kéo lão ta đến cửa không khác gì đang lôi xác của một con chó chết nào đấy.

Cửa nhà mở toang ra, gió lạnh ùa vào trong không ngớt.

Tuyết đổ ập vào khe cửa, những người trong phòng la hét chạy đến lò sưởi, như thể chỉ cần bị một hạt tuyết chạm vào sẽ làm họ thành bụi bay khói tàn mất

Mọi người bất động nhìn giám thị số 922 mang theo lão trọc bước khỏi cửa, rồi dần biến mất trong một trời đầy tuyết.

Chỉ còn lại một vệt nước dài lúc lão trọc đang la hét hoảng sợ để lại.

Giám thị số 154 vẫn giữ mặt như xác chết, nói: "Còn một bé, à ừm, là cô gái......"

Cậu ta ngước lên, cau mày nhìn quét một vòng trong phòng.

Ông Vu thấy vậy liền cùng hai bà lão tốt bụng che chắn Vu Dao đứng phía sau, nhưng cả bốn người đều run rẩy không thôi.

Tầm mắt giám thị số 154 vừa dừng lại ở chỗ ông Vu, giám thị số 001 đã nâng cằm Du Hoặc lên: "Người này này, mang đi."

"Ai cơ?"

Giám thị 154 cúi đầu nhìn tờ giấy.

Trên mặt giấy viết dòng chữ qua loa... là một bé gái mà.

Giám thị 154 trơ mặt nhìn Du Hoặc.

Du Hoặc nhíu mày nhìn giám thị 001 chằm chằm, khuôn mặt lãnh khốc.

Số 154 không chút nghi ngờ, nếu anh chàng đẹp trai mặt lạnh này mà cầm dao trong tay, đầu của boss họ có lẽ đã bị chặt rồi.

"Này..."

Hắn vừa định mở miệng bảo thì quý ngài 001 đã xắn cổ áo khoác lên, trở người đi thẳng vào gió tuyết.

........

"Đệt! Anh ơi!!"

"Khốn nạn!!! Sao mấy người không nói lý lẽ gì cả vậy!!" Ông Vu nhảy cẩn lên.

"Không phải anh ấy! Là tôi mà! Không phải anh...." Vu Dao bối rối vài giây, vội dùng sức nhanh chóng đẩy người chắn trước chạy ra.

Kết quả trông thấy cửa nhà mở tan hoang, những hạt tuyết bị gió cuốn tung bay, thốc vào từng hồi.

Nhưng cạnh cửa đã còn bóng người nào nữa đâu.

Ba vị giám thị mang lão trọc và Du Hoặc, sớm đã không nói mà đi từ lâu rồi.

"Đừng gọi nữa! Bọn chúng đã biến mất rồi, cô không có khả năng đuổi theo đâu!" Gã xăm trổ khạc nhổ, bước lại cánh cửa rồi gõ nhẹ lên và treo thêm hai ổ khoá.

Trong phòng nhất thời an tĩnh, ông Vu mắt đỏ ngầu, giận dữ vỗ đùi, ngồi lặng trên mặt đất.

Vu Dao ngã lên ghế dựa, khóc càng ngày càng lớn.

Cô đã khóc suốt không dứt kể từ lúc mới bước vào nhà, lúc này cũng đã dồn hết nước mắt cả đời để khóc.

Vu Văn mặt trắng bệch đứng thẳng ở cửa đã được một lúc lâu, quay đầu lại với ba mình, cau mày thì thầm: "Anh có để lại lời nhắn cho con."

"Cái gì cơ?" Ông Vu kinh hãi.

Những giám thị kia đến nhanh đi cũng nhanh, Du Hoặc còn có thời gian để lại lời nhắn?

"Anh bảo con tìm một con dao." Vu Văn nói.

"Dao gì???"

Vu Văn chậm rãi gật đầu, không trả lời, nhưng lại quay đầu nhìn về phía bức tường bài làm.

Ông Vu đi theo qua xem.

Ban đầu cậu chỉ đi qua đi lại trong vô thức, cuối cùng tầm mắt cậu lại đột nhiên dừng ở một chỗ.

Đó là vài nét dao tinh tế.

"Ai đã làm cái này?" Ông Vu có chút sửng sốt.

Vu Văn: "Có từ trước, trước khi đề bài xuất hiện thì con đã thấy nó rồi."

Cậu ngẫm lại lần nữa và cuối cùng cũng hiểu ra hành động của anh mình trước đó.

"Con hiểu rồi."

Ông Vu ngu ngơ hỏi: "Mày lại biết được cái gì?"

"Không phải ban đầu anh luôn đi tìm bút sao, nhưng lại cầm trong tay một cây rìu." Vu Văn nhìn về phía bức tường có những nét rạch tinh tế, nói "Vừa rồi mấy tên giám thị đó cũng đã nói, tất cả các quy định đều được nhắc nhở trước, chính là những dấu dao này."

Mực thì không để lại dấu vết, nhưng dao thì có thể.

Cho nên đây chính là quy định về bút viết.

Ông Vu mắt sáng lên, lẩm bẩm một câu: "Đúng là hay thật mà."

Vu Văn: "Hả?"

"Vậy chúng ta mau đi tìm dao đi! Gọi mọi người cùng góp sức."

Ông Vu vừa định quay lại thông báo tin này cho mọi người, thì đột nhiên lại bị Vu Văn hung hăng chặn miệng lại.

"Đừng, đừng, đừng nói!"

Vu Văn vờ như đang trấn an ông Vu, đánh vào lưng ông Vu và nói:" Yên tâm yên tâm, anh nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!"

Ông Vu bị đánh đến muốn trào máu họng.

Cậu lại dùng âm lượng thật nhỏ để nói: "Anh nói dao đã bị giấu rồi."

.

Tuyết ngày càng nhiều.

Gió thổi không ngừng nghỉ, bốn phương tám hướng đều có. Nơi nơi đều là sương mù dày đặc, không thấy rõ bóng dáng của cây cối, nhưng nơi xa xăm lại có ánh đèn.

Du Hoặc đi bộ trong trời đầy tuyết lạnh.

Ngay khi hắn bị lôi ra khỏi cửa, ngôi nhà đằng sau đã mất hút, hắn có muốn quay về cũng không được nữa.

Nhưng chắc chắn có một sự thật rằng,.... chỉ cần đi cùng giám thị, bọn họ sẽ không bị tan xương nát thịt dưới cơn bão tuyết này.

Nhưng so với tuyết, mấy tên giám thị này càng làm hắn thấy sốt ruột hơn.

Lão trọc này đến giờ vẫn còn đang khóc tang, làm hắn đi cạnh cứ như đang cùng đi đưa tang không bằng. May mắn thay, đoạn đường không dài lắm. Trước khi bị đóng băng chết, cuối cùng hắn cũng thấy có một ngôi nhà ngay trong tầm mắ

Đó là một lâu đài cổ Châu Âu đơn độc nằm giữa rừng cây bạt ngàn.

(*)Tòa lâu đài cổ Châu Âu trong đây là một kiến trúc lâu đài dạng nhỏ chứ không lớn lắm đâu. (Hình minh hoạ)

Nói chung thì, bọn coi phim ma rất thích nhìn thấy những lâu đài dạng như vậy.

"Đến nơi rồi." Giám thị số 154 đẩy Du Hoặc vào trong căn phòng.

Ánh đèn chiếu từ trên xuống, khuôn mặt ưa nhìn của Du Hoặc chắc đã bị đông cứng mất rồi, đôi môi mỏng mím chặt, làn da trắng bệch lạnh lẽo, trên mặt chỉ còn lại xúc cảm tàn nhẫn vô tình mà thôi.

Chẳng biết bậc quỷ thần nào trang hoàng cái tòa lâu đài này, mỗi tầng đều đầy là những bích họa và tượng điêu khắc, lớn bé khác nhau có đủ mà lắp đầy từng ngóc ngách, chỉ cần quay đầu đại đi hướng nào cũng sẽ có mấy khuôn mặt trắng dã cứng đờ đập vào mặt.

Lão trọc vừa vào cửa liền ngồi bệt lên mặt đất.

Mắt thấy lão trọc định làm thêm một vũng nước thánh nữa, số 922 không chút do dự kéo lão vào hành lang.

Tiếng khóc  của lão trọc còn vang vọng đến đây: "Làm gì vậy? Tao sai rồi, tao sai rồi mà... tao không dám làm gì sai nữa đâu! Mày định làm gì vậy?"

"Sợ sao?"

Một âm thanh trầm ấm đột nhiên vang lên bên tai.

Giám thị số 001 đứng cạnh Du Hoặc tháo bao tay, không mấy quan tâm hỏi một câu.

Giám thị số 154 thoáng nhìn qua Du Hoặc rồi lại thoáng nhìn qua số 001.

"Nhìn tôi làm gì?" Giám thị số 001 vừa nhấc cằm đi đến hành lang, lười biếng nói: "Nhanh lên, có người không thể đợi được nữa."

.

Toà lâu đài nhìn qua không lớn, nhưng hành lang lại rất dài.

Dài đến nổi mà ngay cả bản thân ta cũng phải hoài nghi có phải mình bị ma dẫn đường không mà đi mãi cũng chẳng tới vậy.

Cũng may không phải không có điểm dừng.

Vài phút sau, 922 ở phía trước dừng bước, mở một cánh cửa, ném lão trọc vào trong, sau đó khoá lại.

Du Hoặc rốt cuộc cũng đã lạnh mặt mở miệng, hỏi: "Xử phạt như thế nào?"

Giám thị số 154 có chút sửng sốt nói: "Giam lại."

Du Hoặc: "..........."

Hắn cảm thấy nhóm người này có khả năng bị nghiện cosplay gia đình.

Hắn liếc nhìn giám thị 154 một cái.

Số 154: "Không lừa cậu làm gì, phải giam lại thật mà."

Không biết tại sao, cậu ta là một tên giám thị, nhưng khi nói lên câu này giọng cậu ta có chút thay đổi, có vẻ như hơi căng thẳng.

"Cậu đang sợ." Du Hoặc nói: "Cậu từng bị giam rồi?"

Giám thị số 154 cau mày: "Tôi thì sợ cái gì chứ, cậu mới là người nên sợ đấy."

Vừa nói xong, cậu ta có cảm giác dưới chân mình có cái gì là lạ, đế giày có chút gì đó không bình thường, hình như đã trở nên........ nhớp nháp.

Ngay sau đó, cậu ta nghe thấy có tiếng rỉ nước nho nhỏ.

Vừa cúi đầu cậu ta liền thấy một mảng nước đặc sệt từ phía dưới cánh cửa chảy ra.

Cánh cửa mà lão trọc bước vào đã đóng lại.

Sửng sốt vài giây, cậu ta mới phản ứng lại, đó là...máu.

Chưa quá mấy giây, tiếng hét của lão trọc từ bên trong vọng ra. Bởi vì căn phòng có cách âm tốt, chỉ nghe được vang vọng xa xăm. Nhưng dù có như vậy, vẫn có tiếng thê lương ghê rợn lọt vào tai họ.

"Yên tâm, không chết được." Số 154 nói, mở ra một cánh cửa khác ở phía đối diện, thừa dịp Du Hoặc đang xuất thần, cậu đẩy mạnh hắn vào trong cửa: "Tranh thủ."

Nói xong, cậu ta nhanh chóng đóng cửa lại, bên ngoài vang lên tiếng răng rắc khoá cửa.

Du Hoặc nghe thấy giọng cậu ta mơ hồ từ ngoài cửa truyền vào: "Lấy sai dụng cụ mà thôi, cũng không tàn nhẫn đến vậy. Phòng giam chỉ lặp đi lặp lại những trải nghiệm khủng khϊếp nhất trong cuộc đời mình. Tôi sẽ đến đón cậu sau ba tiếng nữa."

.

Trong một căn phòng trên tầng hai của toà lâu đài, giám thị số 001 ngồi trên một cái ghế tay vịn, đưa tay chống cằm.

Trên bàn đặt một khung chim bằng kim loại, đứng chễm chệ trên khung là một con chim khoác lên mình bộ lông đen nhánh.

Ánh mắt anh dừng ở khu rừng đầy tuyết ngoài cửa sổ, ngón tay cái vuốt ve đầu chim, khuôn mặt không tí cảm xúc, chỉ có cái vẻ buồn chán muốn chết.

Giám thị số 922 đang điên cuồng phàn nàn: "Mẹ nó, dọc đường tè những bốn lần. Tôi nói một câu ông ta liền làm một bãi, nói thêm câu nữa lại làm thêm một bãi nữa!"

Giám thị số 154 tiến vào, cầm tờ giấy trong tay run cầm cập: "Bé gái luôn đấy! Chính anh là người đã viết một bé gái đấy!"

Đến bây giờ thì cậu ta cũng không thể nào căng cái mặt xác chết này thêm được nữa. Nếu cho cậu ta một trăm cái gan, cậu ta sẽ dằn cái tờ giấy viết chữ bé gái này vào mặt anh ngay.

Đáng tiếc cậu ta làm quái gì dám.

Bất quá hai người họ mắng trong chốc lát thì phát hiện, người ngồi trên ghế không hề đáp lại, ánh mắt vẫn nặng nề dừng ngoài khung cửa sổ.

"Boss? Boss ơi?" 922 thử kêu vài tiếng, không thấy hồi âm nên tăng âm lượng: "Tần Cứu!"

Vị giám thị số 001 rốt cuộc cũng hoàn hồn.

922 kéo 154 tiến về phía trước, tự mình giữ khoảng cách đến tám trượng.

Số 154: "......"

Trời đất ơi.

Tần Cứu dùng ánh mắt quét qua hai người một vòng: "Đang thất thần không nghe rõ, mắng lại lần nữa đi?"

Giám thị 154 nói: "Quên đi quên đi."

922 ngượng ngùng tiến lên: "Boss..... anh đang làm gì vậy?"

Tần Cứu nhướng mày nói: "Cậu nói không đầu không đuôi như vậy là có ý gì đây?"

"Không........ tôi chỉ là có cảm giác thấy tâm tình anh có chút không tốt." số 922 nói.

"Có sao?"

"Có....... một chút." 922 xem xét nói: "Có phải là vì bị tóm ở lại đây làm giám thị không?"

"Không phải."

"Vậy ý anh là thế nào........." Số 154 lẩm bẩm một câu.

"Đang nói sao tự nhiên hạ thấp giọng vậy? Tôi không nghe rõ." Tần Cứu liếc mắt nhìn cậu ta.

Cứ mỗi khi đôi mắt đen hút ấy nhìn chằm chằm vào người khác, anh đều luôn mang lại cho họ một cảm giác bất an kỳ lạ, mặc dù 154 và 922 theo anh thoắt cũng đã ba năm rồi, nhưng thể nào thì vẫn chẳng quen được.

154 lại lùi nửa bước, giọng trở nên cao hơn, nói: "Ý tôi là....... tâm tình boss vẫn rất tốt, thế thì còn lôi cái người không phạm quy kia lại đây làm gì. Này là sai quy định đấy!"

Tần Cứu nói: "Tôi vẫn đang tuân thủ quy định, cậu không thấy trên tay cậu ta cũng có dính mực sao?"

Số 154 có chút sững sốt: "Ơ, tôi không để ý kĩ........"

Tần Cứu chọc vào đầu con quạ đen, nói: "Huống hồ......"

Số 922 và 154 cùng dỏng tai nghe.

Nhưng cái chữ huống hồ này của boss bọn họ thiếu điều cũng đã hơn mười phút rồi, cũng chẳng có gì thêm.

Lại qua nửa ngày, anh mới lên tiếng: "Quên đi, cũng không có gì đâu."

".........."

Hai vị cấp dưới muốn thở cũng không xong, càng không dám tạo phản, mặt xám xịt rời đi.

.

Lầu ba của toà lâu đài này là một cái gác mái nhỏ, bên trong có một cái màn hình treo tường màu trắng, mỗi khung hình tương ứng với một phòng tạm giam.

Người trong phòng tạm giam gặp cảnh tượng gì đều sẽ chiếu lên cái màn hình đó, nói một cách khác, nơi này có thể thấy được bí mật của rất nhiều người.

Nhưng lúc này, căn phòng đã bị khoá bởi một ổ khoá cứng, nên không ai có thể lén đến nhìn được.

Hiện tại có hai cái màn hình đang phát sáng, một cái là phòng của lão trọc kia, cái còn lại là của Du Hoặc.

Trên màn hình của lão trọc, khung cảnh nhuộm máu đỏ thẫm mơ hồ, cách tầng màu đó ấy, thoáng có thể thấy một bóng người vắt vai với khuôn mặt trắng nhách.

Còn bên màn hình của Du Hoặc lại trống không.

Trên màn hình chính là cảnh tượng nguyên xi của căn phòng tạm giam, có ba tấm kính, một cái đồng hồ treo tường, một cái bàn gỗ và một cái ghế gỗ, hết rồi.

Ba giờ sau, giám thị số 154 mang theo hai chìa khoá đến xóa bỏ lệnh cấm "bế môn tỏa cảng".

Cậu ta đã sẵn sàng để có thể chứng kiến cảnh tượng tay chân bay tới, vừa rút chìa khoá ra, cậu ta nhất thời ngây ngẩn cả người.

Bởi vì trong phòng tạm giam cái gì cũng không có, mà anh chàng đẹp trai có gương mặt lạnh lùng kia bị nhốt trong đây còn đang nằm trên bàn ngủ ngon lành.

Hắn lấy khuỷu tay đỡ mặt, nhìn như một cậu học sinh đang ngủ gật trong lớp vậy.

Tiếng mở cửa của giám thị 154 đánh thức hắn dậy.

Hắn vừa cau mày mở nửa mắt nhìn thấy 154 liền nhắm mắt lần nữa, lát sau hắn mang khuôn mặt còn mớ ngủ không kiên nhẫn ngồi trong một chốc mới chịu ngồi dậy ngã lưng vào ghế, hỏi: "Xong rồi?"

154: "................................"

Nếu không thì tôi mời anh ngủ thêm xíu nữa đi ha???

Edit by La vender

Đã sửa 25/4/2021

Vote, comment và cũng đừng quên follow để nhà edit vui vẻ còn làm truyện đúng giờ cho các bạn nheee. Thank u, next. (Ý là next qua chương sau ó :3)