Ai Sợ Ai

Chương 58: Cuối

"My Precious"

Cuối tháng Tiêu Việt quyết định chủ mới, anh cùng thuộc công ty quản lý với Hoàng Uyển Thịnh. Một tuần sau anh kết thúc kỳ nghỉ, thu xếp đồ đạc vào tổ bắt đầu công việc.

Trong khoảng thời gian vừa qua người đại diện Tiểu Sơn phải ôm đồm mọi việc, đến lúc này mới thở phào một hơi. Mặc kệ thế nào, có công ty mới cũng xem như có hậu thuẫn. Vấn đề mấu chốt đã giải quyết, những chuyện khác cũng không cần quan ngại. Hiện giờ tinh thần Tiểu Sơn đã khá hơn nhiều, cậu ta tin tưởng tất cả sẽ đi vào quỹ đạo.

Thực tế cũng giống như cậu ta suy nghĩ. Đối với quần chúng ưa xem trò mà nói, lòng hiếu kỳ được thỏa mãn, ồn ào qua đi, bọn họ có thể tiếp tục theo đuổi chủ đề mới, ngành giải trí vĩnh viễn không thiếu chuyện thị phi. Nhưng fan hâm mộ lại khác, sau mưa gió, người còn ở lại vẫn giữ nguyên tình cảm đối với thần tượng của mình, quan tâm liệu anh ta có bị tổn thương hay không và cũng sẵn lòng điều chỉnh tâm tình tiếp tục ủng hộ.

Trên trang siêu thoại của Tiêu Việt có ghim quy tắc, ở những weibo liên quan fans tự giác giữ gìn trật tự, nhấn mạnh "tập trung vào tác phẩm". Rất nhiều fan lớn cũng kinh doanh như thường, nom tất thảy đều bình thường trở lại.

Suốt một khoảng thời gian sau đó gần như Tiêu Việt không xuất hiện trong các hoạt động thương mại, thêm nữa Weibo đã ngừng rất lâu trước đó, cho nên đối với fans nơi đó xem như trạng thái "nửa biến mất". Ngay cả ảnh chụp từ đoàn phim cũng cực kỳ nhỏ giọt. Điều này không khỏi khiến người ta suy nghĩ chuyện trước kia đã ảnh hưởng đến anh.

Bẵng đi mấy tháng, cho đến khi mùa hè trôi qua, một bộ phim truyền hình xếp kho đã lâu bỗng dưng phát sóng khiến cho Tiêu Việt nhận sự chú ý lần nữa, không riêng gì bản thân tác phẩm, mà cả cuộc sống cá nhân cũng không cách nào tránh khỏi, dù sao chuyện tình cảm của anh cũng từng rùm beng một trận.

Bỗng nhiên trên mạng có vài suy đoán, nói anh và Ân Dao trải qua áp lực trước đó nên đã chia tay, bởi vì từ đó về sau không còn thấy họ cùng chung một khung hình nữa. Đến việc chụp chân dung hợp tác với Yin Studio mà rất lâu trước đó đã lan truyền trên mạng cũng chẳng thấy đâu. Những chuyện tương tự như thế trong giới giải trí nhìn mãi cũng quen, "bị chia tay", "bị ly hôn" đều chẳng hiếm gặp.

Ít lâu sau vào đêm minh tinh từ thiện, sự vắng mặt của Ân Dao càng tăng sức thuyết phục cho suy đoán trên. Có người rà soát danh sách toàn bộ thành viên những năm trước mới phát hiện trước đây ba năm liền cô đều có mặt, thế mà năm nay không đến rất có thể là vì tránh xuất hiện cùng lúc với ai kia.

Có điều vì mức độ chú ý dành cho đêm hội từ thiện này luôn cực kỳ cao nên đêm hôm đó bảng hot search rất nhộn nhịp. Rất nhiều nghệ sĩ ngôi sao, tập thể lên bảng, còn đề tài ấy cũng chỉ là một trong số đó mà thôi. Những thứ cư dân mạng hứng thú quá nhiều, từ việc sắp xếp chỗ ngồi, lễ phục sao nữ đến phỏng vấn thảm đỏ, ai với ai nói nhiều hơn hai câu, ai với ai điệu bộ mờ ám...

Mà Hoàng Uyển Thịnh và người hợp tác trước đây - Lăng Phàm ngồi kế nhau nhưng suốt buổi không giao lưu nên cũng bị đem ra bàn tán rôm rả. Từ lúc quen nhau cho đến khi chia tay họ không hề công khai, chỉ có một bộ phận người trong giới biết được. Dù gì cũng từng là cặp đôi màn ảnh hot nhất một thời bây giờ như người dưng qua đường không khỏi làm cho người ta ngạc nhiên. Bởi vì dựa vào mức độ được quan tâm của hai người họ nên khi đêm tiệc kết thúc, chủ đề này đã dậy sóng xếp thứ nhất trên hot search.

Sau khi tan cuộc trở về nhà, Hoàng Uyển Thịnh than thở với người hiện nay đang ở Quảng Châu là Ân Dao: "Mình đánh giá cao bản thân rồi, lẽ ra nên cầm bảng tên đi đổi chỗ ngồi với người khác."

Ân Dao hỏi ngược lại: "Cậu thấy ai dám đổi với cậu?"

Ai nấy đều biết trường hợp như thế, chỗ ngồi cũng đâu phải ngồi bừa, bất cẩn một chút sẽ nhận gạch đá từ dân mạng.

"Ừm..." Hoàng Uyển Thịnh vừa tẩy trang vừa nhìn màn hình điện thoại: "Cậu nói xem Tiêu Việt có thể nể mặt cậu mà đồng ý giúp mình không?"

Ân Dao đang ăn chè, cô ăn một ngụm nhỏ rồi đáp: "Nếu thời gian quay ngược lại, mình sẽ hỏi anh ấy giúp cậu." Cô ngẩng đầu: "Hai người không nói câu nào thật hả? Mình nói cậu và Lăng Phàm ấy."

Hoàng Uyển Thịnh: "Gật đầu chào rồi thôi, còn gì để nói đâu, đúng không?"

Ân Dao: "Ừm."

"Vậy cậu có cách gì không? Nếu vì chuyện này mà anh cậu giận, mình nên làm thế nào mới phải?"

"Hoá ra cậu đang lo cái này?" Ân Dao nói: "Không để ý tới anh ấy là được rồi, anh ấy sẽ tự tìm bậc thang. Đàn ông không thể nuông chiều."

Hoàng Uyển Thịnh bật cười: "Đó là kinh nghiệm yêu đương của cậu hả?"

"Cũng không hẳn, Tiêu Việt đáng yêu hơn anh ấy nhiều. "

Hoàng Uyển Thịnh: "... Tạm biệt."

Ân Dao phá lên cười, nhưng mà vui quá hóa buồn, suýt nữa thì sặc. Hoàng Uyển Thịnh nhìn mà buồn cười: "Thôi cậu từ từ ăn đi, mình đi tắm."

Kết thúc cuộc trò chuyện video, Ân Dao ăn tiếp nửa chén chè còn lại, nhân lúc này cô lên Weibo. Trong nửa năm qua, app này trong điện thoại cô bị đưa vào trạng thái tạm dừng sử dụng. Mọi người đều có điều muốn chia sẻ hay theo dõi, nhưng về mặt này nhu cầu của Ân Dao khá thấp. Có điều bắt đầu từ tháng trước Weibo cá nhân của cô đã đăng bài trở lại, nội dung vẫn nhạt nhẽo y như lúc trước, chỉ đăng vài tác phẩm lúc rảnh rỗi. Không ngờ sau đó trong hai mươi ngàn fans tự nhiên xuất hiện không ít người rất hoạt bát. Ngoại trừ like và comment còn hỏi cô vài vấn đề về nhϊếp ảnh. Dạo này cô thường tranh thủ đăng nhập, trả lời vài bình luận.

Thoát khỏi phần comment, Ân Dao xem bảng hot search mà đêm nay đã đổi mấy vòng. Không ngoài dự đoán trông thấy tên ai kia giữa một dãy tên nghệ sĩ, tên cùng với từ khóa có phong cách khác người—— "Tiêu Việt yêu tinh sữa bò".

Nhấn vào liền có thể xem được đoạn clip được nhiều tài khoản chia sẻ lại, bắt nguồn từ hiện trường đêm tiệc hôm nay. Có nghệ sĩ tiền bối đưa anh một hộp sữa, lúc bị ống kính lia tới anh đang uống, ngước mắt lên cười khá ngây ngô. Còn có hai diễn viên nam bên cạnh cũng lọt vào ống kính với anh, bọn họ âu phục giày da đang ăn bánh quy. Hình tượng có phần hài hước.

Những ảnh uống sữa fan tổng hợp trước đó cũng được đăng lại.

Dân mạng trêu: "Đàn ông khác cố gắng kiếm tiền mua sữa bột, còn vị này thì kiếm tiền mua sữa cho mình!"

Ân Dao cười xem hết những bình luận hot rồi mới ấn mở Wechat. Giao diện chat dừng ở ba giờ trước, khi anh còn ở bữa tiệc đã gửi cho cô một tấm ảnh anh chụp trước khi ra cửa. Hoa trong phòng khách ở nhà đã được thay mới, một bó hướng dương rất to.

Tiếc nỗi tới ngày kia Ân Dao mới về nhà được. Cô nhìn thời gian, phỏng chừng anh cũng đang ở phòng chờ máy bay, chuyến bay đêm 23h40, cách lúc lên máy bay còn một ít thời gian.

Điện thoại gọi đi, gần như không cần đợi chờ giọng anh đã từ loa truyền đến. Ân Dao ngạc nhiên: "Anh đang chơi điện thoại à?"

Tiêu Việt: "Ừm, anh đang xem Weibo của em."

"Hả." Ân Dao kinh ngạc.

Trước kia có lần đăng bài, vừa lúc anh ở bên cạnh hỏi cô anh xem được không, thế là Ân Dao liền cho anh biết tài khoản này.

"... Anh thường xuyên xem sao?" Ân Dao tưởng trừ người yêu thích chụp ảnh ra, sẽ chẳng ai có hứng thú lâu dài với nội dung Weibo của cô chứ.

Tiêu Việt ừ.

"Anh thấy em trả lời người ta." Anh nhận chai nướ© ŧıểυ Sơn đưa và cúi đầu nói điện thoại: "Anh đang nghĩ... Tại sao em có thời gian trả lời comment của người khác, nhưng lại không trả lời Wechat của anh."

Tiểu Sơn nghe được câu này rất rõ, trực giác đàn ông nói cho cậu ta biết thế này chỉ e là sắp cãi nhau. Cậu ta vờ như không nghe thấy gì hết, ngồi xuống một góc sofa lấy điện thoại ra chơi nhưng thật ra là len lén dựng lỗ tai.

Bởi vì lời của Tiêu Việt mà Ân Dao ngớ người ra nhưng nhớ lại giọng và ngữ khí của anh, cô cảm thấy không giống đang giận dỗi, trái lại còn thật đang ngẫm nghĩ vấn đề này. Vậy là cô cười đáp: "Em xin giải thích."

Tiêu Việt: "Giải thích đi."

Ân Dao nói Wechat của cô cài chế độ "Không thông báo tin nhắn", vả lại vì Hoàng Uyển Thịnh và cô tán gẫu đến chuyện hot search hôm nay nên cô mới xem Weibo trước.

"Giải thích hoàn tất". Cô nói: "Xin thầy Tiêu tha thứ."

Không nghe Tiêu Việt ừ hử, Ân Dao gọi anh: "Thầy Tiêu?"

Vẫn im re.

Chẳng biết có phải anh cố ý hay chăng.

Ân Dao nắm cái muỗng khuấy chén chè hai vòng, đoạn cô ghé sát mic: "Tiêu đáng yêu?"

Một giây sau ——

"Tiêu bảo (bối)?"

Lập tức gọi nữa: "Em trai?"

Gần như dùng hết những tên thân mật mà cô có thể nghĩ ra.

Tiêu Việt phì cười, vẻ mặt anh thư thả bóp chai nước trong tay, nói với cô: "Anh sắp lên máy bay rồi."

Ân Dao đáp "được", nhưng không thấy anh tắt điện thoại, cô đang định lên tiếng bỗng nghe thấy anh nói: "Quay bổ sung xong anh về liền, chín ngày... Tối đa là mười ngày.

Ân Dao ngạc nhiên rồi cười nói: "Được, em đợi anh."

Tắt máy, cô vào album ảnh trong điện thoại lật xem ảnh chụp, chọn ra một bức ảnh đã chụp lúc trước, ảnh bóng lưng anh đang chơi với con cún tai dài. Cô chỉnh sửa đơn giản, xác định ngoại trừ chính anh thì không có người khác nhận ra. Tấm hình này được đăng lên Weibo, tiêu đề là "My Precious".

Mục đích của cô là muốn dỗ anh vui.

Kết quả là hiệu quả vượt khỏi dự tính, trước khi lên máy bay anh gửi đến một tin: Em cũng là bảo bối của anh.

Là người đứng xem toàn bộ quá trình, Tiểu Sơn rút ra được một bài học tâm đắc: Trực giác đàn ông thật đúng là không đáng tin.

Kết thúc công việc ở Quảng Châu, Ân Dao về lại Bắc Kinh. Cô cảm giác khí trời đã chuyển lạnh hơn rõ rệt.

Từ trong gió lạnh trở về, hơi ấm đủ đầy trong nhà khiến cô có cảm giác hạnh phúc trước nay chưa từng có.

Hoa hướng dương trong bình vẫn duy trì sức sống bảy phần.

Ân Dao ngó giấy note dán trên tủ lạnh. Quả nhiên có lời nhắn mới, người nào đó ghi deadline từng thứ còn dư trong tủ lạnh, nghiêm khắc nhắc nhở cô không được ăn đồ quá hạn. Ân Dao xem hết. Tiếp đó cô lấy sữa chua uống rồi lại thay nước cho hoa.

Ngủ xong một giấc đến nhá nhem tối, Tiết Phùng Phùng tới, hiếm khi cô ấy đích thân nấu cơm tối cho cô. Nói là cơm tối chứ thật ra là xách theo rau thịt đóng hộp sẵn, ngay cả rửa cũng chẳng cần. Chỉ việc cho thêm nước vào nước lẩu rồi nấu lên là có ngay một nồi lẩu nóng hổi.

Đêm đông thế này, ăn bữa lẩu nóng thì tuyệt vời lắm, tất nhiên là nếu như không phải tăng ca. Tiếc thay, công việc trong máy tính Ân Dao vẫn chưa hoàn thành. Sau bữa ăn, bàn chuyện chính xong, cô đem máy tính ra bận rộn làm việc còn Tiết Phùng Phùng thì ăn không ngồi rồi thật sự, nhàn nhã cầm máy tính bảng chơi.

Rốt cuộc cũng làm xong. Lúc Ân Dao nằm chết dí ra sofa, Tiết Phùng Phùng chợt lên tiếng: "Tôi phát hiện fan CP này của hai người đỉnh ghê..."

Ân Dao dụi mắt: "Ai cơ?"

Tiết Phùng Phùng nhích sang cho Ân Dao xem, ngó thấy nickname này cô liền có ấn tượng.

"Sao chị tìm được vậy? Rảnh quá ha."

"Cũng rảnh hơn cô một chút." Tiết Phùng Phùng ngồi xuống: "Tôi phát hiện cô gái này thú vị lắm, thần thông quảng đại. Tôi nghi ngờ không biết có phải cô ta nằm vùng bên cạnh hai người hay không. Lại còn biết sớm hơn cả tôi."

Ân Dao rất kinh ngạc: "Nhìn không ra, chị còn biết đào mộ."

"Cái này không phải kỹ năng cơ bản sao?" Tiết Phùng Phùng nói: "Tôi chuẩn bị để ý cô ta lâu dài, nói không chừng mai mốt hai người bọn cô lãnh giấy chứng nhận kết hôn, tôi còn phải dựa vào cô ta tung tin."

Ân Dao: "... Đừng thù dai vậy chứ."

Cô ấn vào giao diện trang chính Weibo, không biết từ bao giờ blogger đã sửa lại phần giới thiệu vắn tắt thành mấy chữ —— "blx chớ đòi kẹo".

"blx nghĩa là gì vậy?"

"Pha lê tâm". Tiết Phùng Phùng cười nhạo: "Cô lạc hậu quá."

"..." Ân Dao không có cách nào chứng minh rằng mình không quê mùa, bởi vì dù Tiết Phùng Phùng đã giải thích nhưng cô vẫn không hiểu tại sao phải viết thành chữ cái.

Bỏ qua vấn đề này, cô chú ý tới clip mà blogger đăng sáng nay, phỏng vấn Tiêu Việt ở đoàn phim mới.

Phóng viên hỏi mấy vấn đề có liên quan đến nhân vật anh diễn, anh trả lời rất chân thành, cũng không tính là quá nghiêm túc. Chỉ là vì vừa mới quay cả đêm nên trông anh có vẻ bơ phờ.

Mãi đến vấn đề cuối cùng, phóng viên hỏi: "Nghe nói vì bộ phim này anh còn tự học phương ngữ Thượng Hải. Không biết là dựa theo video hay là đặc biệt tìm thầy dạy?"

"Phương ngữ Thượng Hải..." Anh lặp lại mấy từ, ngừng lại một lát, bỗng nhiên anh cười.

Phóng viên không hiểu, nhưng tựa như bị lây từ anh nên cũng cười theo: "Đang nghĩ đến chuyện gì thú vị à?"

Tiêu Việt hơi cụp mắt mang theo chút ý cười, gật đầu: "Ừm, có một giáo viên".

Ân Dao xem đến đây cũng cười theo.

Tiết Phùng Phùng liếc vẻ mặt ngu si của cô: "Có cần phải vậy không?"

Ân Dao trả máy tính bảng lại cho cô ấy, duỗi người ngồi thẳng rồi nói: "Bây giờ tôi muốn gọi video với bạn trai, chị có muốn tránh một lát hay không?"

Tiết Phùng Phùng quả quyết cầm máy đứng dậy: "Tôi đi, khỏi tiễn."

Nhưng lời mời video Ân Dao gửi tới không được chấp nhận, Tiêu Việt trả lời rằng tối nay sẽ tìm cô.

Ân Dao tưởng anh đang làm việc, mãi đến mười lắm phút sau, bỗng nhiên Hoàng Uyển Thịnh gửi Wechat tới: Đoán xem mình đang ăn cơm với ai đi?

Cô ấy chụp ảnh thức ăn trên bàn, có tổng cộng ba bộ bát đũa. Không đợi Ân Dao trả lời, nửa phút sau cô ấy đã tự công bố đáp án. Tất nhiên câu trả lời nằm ngoài suy đoán của Ân Dao.

Bởi vì quá ngỡ ngàng, cô thật sự ngẩn người một lúc, không kịp hỏi sao Tạ Vân Châu lại chạy đến Hoành Điếm, sao lại tới ăn cơm cùng họ. Phản ứng đầu tiên của cô là: Thái độ anh mình thế nào, có ăn hϊếp Tiêu Việt không?

Hoàng Uyển Thịnh:...

Hoàng Uyển Thịnh: Không có.

Ân Dao yên tâm chút ít, cô hỏi tiếp: Bầu không khí gượng gạo lắm đúng không?

Hoàng Uyển Thịnh:... Có hơi xấu hổ, nhưng bây giờ đỡ hơn chút rồi, họ đang tán gẫu.

Ân Dao: Nói cái gì?

Hoàng Uyển Thịnh: Tính chất hợp đồng quản lý trong giới nghệ thuật, cơ chế hoạt động giải trí và... Chuyện cậu không ăn hành.

Ân Dao:...

Vẫn tạm được, dẫu hơi kì quặc nhưng cũng không phải chủ đề gì mang tính xung đột.

Chừng hơn mười giờ, Tiêu Việt mới gọi lại. Khi kết nối thành công, Ân Dao nhìn thấy anh đang ở trong phòng khách sạn. Có lẽ là vừa về tới, mới cởi nón nên tóc lộn xộn.

Chắc hẳn anh cũng ý thức được, anh giơ tay chỉnh lại đoạn hỏi cô: "Chờ lâu không?"

Ân Dao lắc đầu: "Uyển Uyển nói với em, bọn anh ăn cơm chung."

Tiêu Việt: "Ừm."

Ân Dao hỏi thẳng: "Anh cảm thấy anh trai em thế nào, có phải nghiêm lắm đúng không?"

"Cũng được." Tiêu Việt nói: "Hai người bọn em có vài điểm giống lắm."

"Em giống anh ấy chỗ nào?"

Tiêu Việt nhoẻn cười: "Chẳng hạn như anh ấy giống em, đều không ăn hành."

"... Phải ha."

Thấy biểu cảm của cô, Tiêu Việt lại cười.

Ngừng lại một lúc, anh nói tiếp: "Như này có tính là anh ra mắt người lớn không?"

Ân Dao: "Anh nói xem?"

Cô cười tủm tỉm nhìn anh: "Gặp người lớn xong rồi sao nữa?"

Tiêu Việt không tiếp lời, có lẽ bởi vì từng bị chất vất nên anh sẽ không tùy tiện nói ra hai chữ kia, mà anh muốn thực hiện từng bước một hơn.

Anh trầm mặc một hồi mới lên tiếng: "Dạo này anh có xem tài liệu mấy chỗ phòng ốc, vẫn định cho em xem. Anh muốn biết em thích cái nào hơn, gửi cho em được không?"

Ân Dao hơi bất ngờ: "Anh định mua nhà rồi?"

Tiêu Việt gật đầu.

"Anh đủ tiền mua nhà rồi sao?"

"Ừm, chắc vậy"

"Vậy em hỏi này anh có để ý không..." cô cười cười: "Anh có bao nhiêu tiền?"

Tiêu Việt cũng cười: "Em có thể tự xem, trong ngăn kéo tủ đầu giường phòng ngủ, mật mã là 120312."

"... Anh không sợ em gom hết rồi cao chạy xa bay hả?"

"Được thôi." Anh tỉnh bơ đáp: "Đưa anh theo nữa."

Ân Dao lại bị anh chọc cười: "Vậy anh phải nhanh về đi, bằng không em không đợi anh đâu." Cô nhìn thoáng qua thời gian, nên kết thúc trò đùa này, cô hơi nghiêm túc nhìn anh: "Không còn sớm nữa, trông anh mệt quá, mau ngủ sớm một chút đi."

Tiêu Việt gật đầu: "Ngày mai có rảnh nhớ xem mail, ngủ ngon."

"Được, ngủ ngon."

Ân Dao hoàn toàn có thể cảm nhận được Tiêu Việt đối với cô nghiêm túc cỡ nào. Một cách tự nhiên, cô nhớ lại đoạn đối thoại ban nãy, chợt hiểu vì sao anh có một thoáng trầm mặc.

"Người với người không phải yêu đương thì sẽ kết hôn", cô đã từng nói mình không thể cho anh lời hứa hẹn kết hôn. Đấy là thái độ cực kỳ lý trí. Thế nhưng thường thì lý trí sẽ đi đôi với "không làm được". Đặt tay lên ngực tự hỏi, hiện giờ Ân Dao đã có hy vọng xa vời. Cô nghĩ, chỉ cần Tiêu Việt không ghét bỏ, cô và anh sẽ mãi bên cạnh nhau. Nếu anh muốn kết hôn, cũng chẳng có gì là không thể.

Qua thêm mấy ngày nữa, phần quay bổ sung của Tiêu Việt đã hoàn thành, sớm hơn ba ngày so với thời gian anh dự tính trước đó.

Hôm anh về đúng vào ngày "tuyết lớn", thật trùng hợp, đó là trận tuyết đầu tiên của Bắc Kinh.

Lúc nhận được tin nhắn, Ân Dao không ngờ anh trở về. Cô tưởng anh chỉ trò chuyện như mọi khi nên nói anh biết mình đang ở chỗ Cận Thiệu.

Ngày tuyết uống rượu là một kiểu hưởng thụ.

Cận thiếu gia mới năm giờ đã đóng cửa hàng, chừa ra toàn bộ buổi tối để chiêu đãi đám bạn.

Ân Dao cảm nhẹ, ngồi uống hai ly rượu cùng mọi người sau đó không khoẻ nên nói một tiếng với Tiết Phùng Phùng rồi một mình chạy ra sofa tầng hai mà ngủ. Đợi cô từ trong mơ giật mình tỉnh giấc thì trời đã tối đen, ngoài cửa sổ là tuyết lông ngỗng.

Âm nhạc quanh quẩn bên tai không biết từ bao giờ đã đổi phong cách, chuyển sang một bài nhạc nước ngoài. Giữa lúc mông lung cô quay mặt, trông thấy một bóng người tựa bên cửa sổ. Người ấy cúi đầu, đang nghịch tuyết đọng trên cửa.

Ân Dao không có cảm giác chân thực, cô trở mình, ngủ tiếp. Trong mơ hồ cô cảm giác được ai đó hôn lên trán mình, hơi thở ấm áp.

Cô mở mắt ra.

"Khó chịu hả?" Tiêu Việt tới gần, rũ mắt nhìn gương mặt ửng hồng của cô.

Ân Dao lắc đầu, đưa tay sờ mắt anh. Cô cười khờ: "Em từ đâu xuất hiện vậy em trai?" Cô duỗi cánh tay muốn ôm anh: "Chị hôn em một chút nào!"

"Được." Tiêu Việt cười cúi người tới gần, môi chạm môi cô.

...

HẾT