Ai Sợ Ai

Chương 9

"Cô đối với ai cũng như thế này sao?"

Câu này của Ân Dao rất thẳng thắn. Anh không tới, dĩ nhiên cô sẽ thất vọng. Kỳ thật, lúc ngồi trong xe taxi cô đã nghĩ, anh chưa trả lời tin nhắn có lẽ là giận rồi, anh không muốn quan tâm tới cuộc hẹn ngẫu hứng của cô. Cô vứt lại bữa tiệc chạy ra bến cũng chưa chắc đã gặp được anh, nhưng cô vẫn đến.

Cảm xúc con người thật là kì lạ. Một giây trước ngồi bên bàn rượu cảm thấy cụt hứng, cho rằng kiểu xã giao anh một câu tôi một câu giữa người với người thật dối trá và vô nghĩa. Nháy mắt sau lại vui lòng chạy tới bờ sông Hoàng Phố, cùng người ta ngắm cảnh đèn đóm rực rỡ.

Ân Dao phát hiện anh hơi nghiêng đầu nhìn cô. Chỉ tiếc ánh sáng không tốt, bằng không thật sự cô rất muốn trông xem giây phút này trong mắt anh có chút vui mừng nào không.

Bờ sông gió lớn, thời tiết cũng đã chuyển lạnh.

Ân Dao để ý rằng anh mặc rất ít. Trên người anh là áo sơ mi đen kiểu dáng đẹp mắt lần trước thấy anh mặc ở Hoành Điếm, nhưng nhìn kỹ một chút lại cảm thấy cũng không giống lắm.

"Anh lạnh không?". Cô hỏi.

"Không lạnh." Anh buông tay đang chống trên lan can ra, đứng thẳng người: "Định đứng ở chỗ này sao?" Thanh âm vẫn trầm thấp như vậy, giọng điệu lại hời hợt rất nhiều.

Ân Dao đảo mắt nhìn quanh: "Vậy đi thôi?"

"Ừm."

Lúc đầu không có mục đích, cũng không chọn phương hướng, chỉ tùy ý đi về phía trước. Cảnh đêm ven sông cực kì xinh đẹp, khó trách bất kể đến vào thời điểm nào thì khách du lịch cũng không ít. Hai người đi song song, cách nhau chừng một cánh tay.

Ân Dao hỏi lại vấn đề trước đó: "Có phải anh bệnh rồi không? Sao cổ họng lại thế này?"

Tiêu Việt không phủ nhận, anh đáp: "Tối qua bị sốt."

Ân Dao ngừng đi, mà bước chân Tiêu Việt không dừng lại, bất tri bất giác đã cách cô hai bước. Anh quay đầu đưa mắt nhìn Ân Dao, cô tiến lên hỏi: "Vậy bây giờ thì sao?"

Tiêu Việt nói: "Buổi sáng không sốt nữa."

"Sáng nay anh quay phim?"

Anh đáp: "Ừm”

Ân Dao không tiếp lời chẳng biết đang suy nghĩ cái gì, Tiêu Việt nhìn cô rồi lại đi thẳng về trước mấy bước. Đến dưới một ngọn đèn đường, sáng sủa hơn nhiều.

Anh nghe Ân Dao nói khẽ: "Thật xin lỗi, tôi không biết anh bị bệnh, còn hẹn anh ra."

Từ Tùng Giang chạy tới đây cũng không gần mà lại đương lúc cao điểm tan tầm, còn để anh cô đơn đợi gần một tiếng ngoài bờ sông. Ân Dao đột nhiên cảm thấy tính tình anh tốt hơn so với cô nghĩ, đổi lại là cô chưa hẳn đã vui vẻ.

Lúc này cô chợt nhớ tới điều gì, dừng bước lại và hỏi anh: "Anh ăn cơm chưa?"

Tiêu Việt lắc đầu.

Ân Dao rất muốn gõ lên đầu mình. Bình thường cô chỉ lo chụp ảnh, rất nhiều thứ vụn vặt phải quan tâm đều không cần cô tự mình sắp xếp xử lý. Lâu dần thành ra tâm tính cẩu thả, không cân nhắc chu toàn.

"Thật xin lỗi."

Tiêu Việt cao hơn cô nửa cái đầu, lúc nói chuyện với anh cô hơi ngước mặt lên, đèn đêm đổ ánh sáng trắng lạnh lẽo xuống, rơi trên người cô. Cô trang điểm nhẹ, mặt trắng nõn, mày mi đen óng, sắc môi hơi nhạt.

"Tôi dẫn anh đi ăn, anh muốn ăn gì cũng được”

Câu này tựa như không lưỡng lự, cứ thế bật thốt ra. Cô nói là "dẫn anh đi ăn" chứ không phải "mời anh đi ăn", như thể xem anh là đứa bé. Tiêu Việt hơi nhướng mày, rồi bỗng khóe môi cong lên, anh cười. Ánh đèn như là rơi vào trong đôi mắt đen láy của anh. Ân Dao ngơ ngác một chút, hóa ra hiện thực và màn ảnh không giống nhau. Gương mặt trước mắt trong sáng sinh động, so với tuổi hai mươi của anh thì đã thêm chút mùi vị khác biệt.

Tiêu Việt nhìn cô: "Tôi muốn ăn gì, cô cũng sẽ thỏa mãn tôi?"

Ân Dao: "Ừ, anh muốn ăn cái gì?"

Anh không nói, chỉ quay đầu nhìn về phía trước rồi đáp: "Đi thôi."

Ân Dao đi theo anh, băng qua công viên thành cổ đến phố cổ Dự Viên. Anh cũng không muốn ăn sơn trân hải vị mà chỉ đưa cô vào một quán thang bao. Tiêu Việt đúng là đói bụng nhưng đêm hôm qua vừa bệnh, sáng nay cũng không thoải mái. Anh muốn ăn nhưng chẳng nuốt trôi, gọi hai l*иg thang bao cũng không ăn hết.

Ân Dao ngồi đối diện, thấy anh buông đũa, cô hỏi: "Anh giảm béo hả?"

Tiêu Việt chợt ngước mắt.

"Tôi nghe nói diễn viên đều muốn giảm béo." Ân Dao cười tươi, "Tôi có người bạn, diễn viên nữ. Cô ấy ăn còn ít hơn chim, còn nói đó là chức nghiệp của người diễn viên dày công xây đắp. Cho nên nam diễn viên các anh cũng phải giảm sao?"

Tiêu Việt hờ hững nhìn cô: "Cô thấy tôi cần phải giảm không?"

Ân Dao lắc đầu: "Dáng anh đẹp lắm."

Anh không tiếp lời, uống một ngụm nước. Ân Dao cũng không hỏi nữa, đoán rằng khẩu vị của anh không tốt bèn đứng dậy đi thanh toán.

Bên ngoài, đường phố vẫn phồn hoa náo nhiệt như cũ. Bước ra khỏi quán thang bao, Tiêu Việt hỏi: "Muốn đi dạo không?"

"Ừm."

Dọc đường bày rất nhiều đồ mỹ nghệ, đồ lưu niệm và quà vặt, khiến du khách tránh không được muốn qua nhìn, qua nếm thử. Hai người bọn họ lại ít khi dừng bước, giữa một đám người anh và cô vẫn một đường đi thẳng, chân bước không nhanh, hai bên vẫn duy trì khoảng cách không gần không xa, thỉnh thoảng trao đổi vài câu. Đến đoạn đường hơi chen chúc, có mấy đứa nhỏ chơi đuổi bắt. Ân Dao không để ý nên bị va chạm, bỗng cảm giác sau lưng có bàn tay ấm áp đỡ lấy eo cô. Cô quay đầu, Tiêu Việt đã buông tay.

Lúc hai người chia tay đã gần mười giờ đêm, taxi đưa Ân Dao về trước. Cô xuống xe ở trước cửa khách sạn nhưng chưa vội đóng cửa mà vịn cửa sổ xe rồi thò người nhìn vào bên trong. Tiêu Việt cũng nghiêng đầu.

Ân Dao hỏi: "Chừng nào anh quay phim xong?"

"Còn hai tuần nữa"

Hai tuần cũng không lâu lắm, Ân Dao nói: "Được."

Trong ánh sáng tờ mờ cô nhìn anh hai giây rồi mỉm cười, không tiếp tục nói những lời khác mà lui về sau đóng cửa xe lại. Xe nhanh chóng chạy đi. Ân Dao quay người đi vào khách sạn.

Cô cảm thấy đêm nay không tệ, khi vào phòng tâm trạng rất tốt. Nếu như không có Tiết Phùng Phùng đề ra nghi vấn thì càng tốt hơn. Nhưng hành động của cô hôm nay quá kỳ quái, cho dù là người qua loa cũng sẽ cảm thấy lạ lùng, huống chi là Tiết lão đại đệ nhất sáng suốt.

Ân Dao chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, ấy thế mà vẫn bị chất vấn đến không còn sức chống đỡ.

"Trực giác của tôi báo cho tôi biết, cô không nói thật. Nếu giống như lời cô, chỉ là một người bạn mới bình thường mà tới mức nhất định phải gặp vào hôm nay hả? Cho dù phải nói dối cũng muốn bỏ chạy đi nhìn người ta? Cô hoàn toàn có thể thông báo cho đối phương đổi thời gian hẹn mà. Trước nay vì chuyện của chúng ta, cô đã bỏ qua rất nhiều cuộc hẹn cá nhân. Cớ gì với người này cô lại đối xử khác biệt như vậy?"

Ánh mắt Tiết Phùng Phùng sắc bén, không bỏ qua chút xíu biến hóa nào trên mặt Ân Dao: "Điều này chứng minh đối với cô mà nói, người đó còn quan trọng hơn tôi? Cái này mà gọi là bạn bè bình thường hả? Vậy tôi tính là gì? Quen sơ sơ hả?"

Ân Dao có ý đồ giải thích: "Thật ra đối với người thân cận tôi sẽ hơi tùy tiện, còn quan hệ bình thường hoặc là không quá quen sẽ khá..."

"Láo toét quá, không quen cái con chim của cô í"

Ân Dao: "..."

"Thành thật khai báo đi."

Ân Dao không nói gì. Cô cũng không hiểu vì sao giờ phút này cô không tình nguyện nói ra tên Tiêu Việt. Tựa như trong nội tâm của cô, anh là một sự tồn tại bí ẩn. Rõ ràng lúc trước chuyện cô và Chu Thúc chưa bao giờ giấu giếm được ai.

Nhưng mà Tiết Phùng Phùng thấy cô như vầy lại hiểu lầm, hừ lạnh một tiếng: "Cô che đậy đủ kiểu như vậy, đừng nói là Lương Tân Nam đó."

Ân Dao nhăn mày: "Dĩ nhiên không phải."

"Tốt nhất không phải hắn, hắn là kiếp số của cô, dính vào là xui xẻo. Cô tỉnh táo đi."

Sau đó Tiết Phùng Phùng không gặng hỏi nữa, Ân Dao không biết có phải trong lòng cô ấy đã nhận định rằng cô đi gặp Lương Tân Nam hay không.

Ân Dao tắm rửa xong, vốn muốn gửi tin cho Tiêu Việt nhưng tính toán thời gian, đoán anh hẳn còn đang trên đường.

Cô hồi âm một đống email và tin nhắn, chợt phát hiện vòng bạn bè có tin mới. Một phút trước Tiêu Việt đăng một ảnh chụp cửa sổ xe mờ nhòe do mưa xối. Trên lớp thủy tinh là ánh đèn neon rực rỡ xen lẫn những gợn nước uốn lượn. Ân Dao đi đến sân phơi, quả nhiên trời đang đổ mưa. Không giống mùa hè gió táp mưa rào, mưa thu vừa lạnh lại ẩm ướt, kéo dài liên miên, không biết bao lâu mới tạnh.

Cô nhắn mấy chữ cho Tiêu Việt: Lúc xuống xe cẩn thận đừng dính mưa, anh đến thì báo cho tôi biết.

Tiêu Việt không thấy tin nhắn này, sau khi chụp tấm ảnh cửa sổ mưa kia anh nhắm mắt dựa vào xe, chẳng biết thế nào lại ngủ thϊếp đi. Đến nơi được tài xế đánh thức, đầu anh đau dữ dội, lấy ví ra trả tiền. Về đến phòng ngã đầu liền ngủ mất. Sáng ngày hôm sau không có quay phim, đồng hồ báo thức cũng không cài nên anh dậy rất muộn. Sau đó mới đọc tin nhắn của Ân Dao. Tiêu Việt nhìn một lát, không biết lúc trước cô đối với Chu Thúc có phải cũng là kiểu này hay không

Về lại Bắc Kinh, Ân Dao đối diện với nửa tháng làm việc liên tục không nghỉ. Cũng thời gian này, Tiết Phùng Phùng tổ chức hoạt động tập thể, tìm một sơn trang ở ngoại ô Bắc Kinh. Tập thể nhân viên trong công ty đi chơi trong 3 ngày, đó là truyền thống và cũng là ý nghĩa của "tập thể".

Ân Dao nán lại hai hôm, đến thứ bảy thì cô về trước. Bởi vì Hoàng Uyển Thịnh vất vả trở về chạy tuyên truyền có nửa ngày nhàn rỗi, nên Ân Dao muốn đi gặp cô ấy. Hai người hẹn gặp tại quán bar của Cận Thiệu. Hoàng Uyển Thịnh gầy rất nhiều, Ân Dao nhìn ra trạng thái của cô không mấy tốt đẹp. Hỏi một chút mới biết cô ấy và bạn trai cãi nhau, nghe nói cãi rất dữ dội, gần đến bước chia tay.

Ân Dao hỏi cô ấy: "Vì sao lại cãi nhau?"

Hoàng Uyển Thịnh cũng không nói nguyên cớ chỉ lắc đầu cười gượng: "Áp lực hai bên quá lớn, Dao Dao, mình cảm giác mấy ngày nay không thở được, kìm nén đến hoảng sợ."

Ân Dao: "Anh ta không muốn công khai hả?"

Uyển Thịnh cười cười không đáp, Ân Dao cũng không biết nói thế nào. Đối với loại tình huống này cô cũng không có kinh nghiệm lại không hiểu quá rõ, đành phải hỏi: "Cậu thích anh ta à?"

Hoàng Uyển Thịnh gật đầu: "Thích. Thời đại này rất khó gặp được người mình thích, phải không?"

"Phải" Ân Dao cũng đồng ý nói, "Vậy... cố gắng thêm một chút?"

Hoàng Uyển Thịnh gật gật đầu: "Mình cũng nghĩ như vậy."

Trò chuyện xong vấn đề này, cô ấy nói, "Không nói mình nữa, cậu thế nào? Dạo này đầy trời đều là tin hôn sự của hai nhà Lương - Bạch. Ngày mai sẽ rất náo nhiệt, không ít người trong giới nhận được thiệp mời, nhà các cậu cũng sẽ có người đi."

Ân Dao nói: "Đúng vậy, anh mình chắc chắn sẽ đi, bọn họ từng là anh em tốt mà "

"Không phải khi đó anh cậu trở mặt với Lương Tân Nam vì cậu sao?"

"Vậy thì thế nào?" Ân Dao cười cười: "Có lợi ích qua lại với nhà họ Lương mà. Thương nhân luôn luôn đặt lợi ích lên hàng đầu."

Hoàng Uyển Thịnh hỏi: "Cậu vẫn ổn chứ?"

Ân Dao đáp: "Không có gì, cũng đâu phải ngày đầu tiên biết anh ta phải kết hôn, chẳng sao hết."

Hoàng Uyển Thịnh cúi đầu cười nhạt, cô ấy thở dài: "Cậu nói xem, sao cảm giác này lại khó chịu như vậy?"

Là nói Ân Dao, nhưng cũng là đang nói chính cô ấy.

Ân Dao: "Chắc bởi vì không gặp đúng người."

Dây dưa sai người giống như chui vào bụi gai, thê thảm không tưởng nổi.

Chạng vạng tối, Ân Dao chia tay Hoàng Uyển Thịnh, cô lái xe về nhà. Lúc ra khỏi thang máy, trông thấy dáng người đứng trước cửa, cô dừng bước. Lần trước gặp anh ta là ở sân bay Hồng Kiều. Thậm chí không cần hỏi làm thế nào anh ta tìm được chỗ của cô, hoặc là ứng phó như thế nào với cửa bảo an. Tại thành Bắc Kinh, anh ta chẳng thiếu thủ đoạn.

Lương Tân Nam nhìn cô dừng chỗ ấy, anh ta bước tới một bước, lại thấy cô lập tức lui về sau một bước. Anh ta sững sờ sắc mặt hơi tái, vẻ đau đớn trong mắt khó mà kìm nén được. Anh ta không nói lời nào, cô lại càng khép chặt môi.

Tòa nhà này mỗi tầng chỉ có một hộ nên sẽ không có người khác đi qua. Lương Tân Nam cứ như vậy không nói tiếng nào mà nhìn cô. Khoảng cách trước mặt rõ ràng chỉ ngắn ngủi mấy chục bước, bây giờ tựa hồ cách mấy trùng sơn hải.

Bọn họ quen biết nhau từ nhỏ, mười bốn tuổi cô không có mẹ, cùng dì nhỏ sang Mỹ, mất liên lạc với tất cả mọi người ngoại trừ anh ta. Mấy năm cùng cô yêu đương, vé máy bay đã chất thành mấy chồng. Anh ta lớn hơn cô bốn tuổi, cưng chiều cô như bảo bối. Cô bị ốm, gọi điện thoại cho anh ta, anh ta nghe xong khó chịu vô cùng, dù đêm khuya ngồi máy bay cũng phải đến thăm cô. Anh ta sống hai mươi chín năm, chưa từng dùng dáng vẻ kia đối mặt với bất kỳ một người phụ nữ nào. Nhưng không thể tiếp tục nhớ những chuyện đó, nghĩ một chút thì càng khó chịu.

Lương Tân Nam rốt cục vẫn tiến lên một bước, giọng nói khản đặc: "Anh chỉ muốn đến thăm em một chút"

Ân Dao vẫn trầm mặc, sắc mặt của anh ta càng nhợt nhạt thêm: "Dáng vẻ của em không nên thế này, nói với anh một câu thôi được không?"

Thế là Ân Dao mở miệng, giọng cô cứng rắn lạnh lùng: "Nghe nói ngày mai anh kết hôn, chúc mừng."

Lương Tân Nam cười nhạt một tiếng, trong mắt là thống khổ sâu đậm và tự giễu: "Anh biết em không có lời nào hay ho mà."

Ân Dao nhìn anh ta, thanh âm lại hạ xuống: "Anh đứng trước cửa nhà tôi như vậy, thật sự không cần thiết đâu, hôm nay tôi mệt lắm rồi chỉ muốn mau vào nhà nghỉ ngơi. Nếu đã nói xong, có thể mời anh đi được chưa?"

Lương Tân Nam nghẹn lời, đi lướt qua người cô đến cửa thang máy.

Ân Dao ấn vân tay mở cửa, đang muốn đi vào thì nghe anh ta gọi to: "Dao Dao."

Chân cô không nhúc nhích mà cũng không quay đầu, mấy giây sau nghe anh ta khàn khàn nói một câu: "Tất cả mọi chuyện, đều là anh có lỗi với em."

Ân Dao vào nhà, đóng cửa lại.

Ngày 18 tháng 10, Lương Tân Nam và Bạch Nghênh Nghênh đám cưới. Dựa vào danh vọng thương nghiệp của hai nhà, dĩ nhiên là hôn lễ rất chấn động. Hôm nay Ân Dao không lên mạng, chỉ xem vòng bạn bè. Nhưng mà cũng không thể tránh khỏi tin tức có liên quan, luôn có những con người được mời tham dự muốn phô ra hiện trường rầm rộ thế nào.

Bảy giờ tối Ân Dao rời studio, cô về nhà lấy món quà đã mua trước đó rồi đi tìm Tiêu Việt. Cô biết mấy hôm trước anh đã từ Thượng Hải trở về. Trong khoảng thời gian này, bọn họ vẫn luôn liên lạc nhưng không quá thường xuyên, anh trả lời tin nhắn cũng chẳng mấy nhiệt tình.

Cũng trong thời gian này, sinh nhật của anh đã qua mất. Trí nhớ của cô chẳng ra làm sao, rõ ràng lần trước điều tra tư liệu của anh đã thấy rồi. Kết quả lại quên, một câu "sinh nhật vui vẻ" cũng không nói được. Cách hai ngày mới nhớ ra liền mua quà định đợi anh trở về rồi tặng bù.

Ân Dao lái xe ra ngoài, chợt nhớ tới chưa hỏi anh có ở nhà hay không. Cơ mà nghĩ lại thì cảm thấy không sao hết. Dù sao hôm nay cô rảnh rang, cũng lười làm bất cứ chuyện gì khác. Nếu anh không có ở nhà, thì chờ chút là được. Đường kẹt xe, Ân Dao cũng không nóng nảy, hôm nay cô thật sự không gấp. Trong xe phát một bản tình ca tiếng Đức xưa cũ, cô nghe suốt đường đi.

Kết quả đúng như cô nghĩ, quả thật là anh không ở nhà. Cô đứng bên ngoài cửa gõ hai phút cũng không thấy động tĩnh. Ân Dao đi thẳng xuống lầu, một mình đi dạo xung quanh. Khéo thay, gần đấy có tiệm bánh, bán bánh gato chocolate vừa ra lò. Tự nhiên cô nảy ý định, thuận tay mua một chiếc. Xách theo bánh ngọt trở lại cửa nhà Tiêu Việt lần nữa.

Hơn chín giờ Tiêu Việt về nhà thì nhặt được một người bên cửa. Cô mặc áo len mỏng màu xám, tựa vào góc khuất giữa cửa và bức tường, cúi đầu nghịch điện thoại. Dưới chân là chiếc hộp bánh kem hình tròn có hình gấu con...

Ân Dao nghe tiếng động, ngẩng đầu thấy anh, cô cười tươi rói. Cất điện thoại, cô đứng thẳng người: "Đã lâu không gặp." Thật ra thì cũng có bao lâu đâu, mười chín ngày mà thôi.

Sau khi vào cửa, Ân Dao phát hiện bày trí trong nhà anh có thay đổi chút xíu. Cái sô pha nhỏ chuyển qua bên tường khiến phòng khách rộng rãi một chút.

Ân Dao ngồi ở bàn ăn, Tiêu Việt mở hộp bánh cô mang tới. Cô không nói vì sao mua bánh ngọt, anh cũng chẳng hỏi.

Tóc anh dài hơn trước một chút, lúc cúi thấp đầu tóc che khuất trán, nom vẻ mặt có hơi lơ đãng.

Ân Dao hỏi: "Hôm nay anh đi làm gì vậy?"

"Tụ tập bạn bè."

Anh cắt gọn một khối bánh ngọt, đẩy tới trước mặt cô. Ân Dao cảm thấy dường như anh lại hơi lạnh nhạt. Hôm trước ngoài bến sông anh còn cười với cô, lúc đi dạo phố cổ Dự Viên cũng tán gẫu không tệ. Cô không rõ, cũng lười nghĩ, chỉ cúi đầu ăn bánh. Đôi mắt ngẫu nhiên nhìn quanh bốn phía, chợt thấy góc bàn có túi nilon siêu thị, bên trong là đồ anh vừa mua về, mấy loại rau cải và thịt

Xem ra anh biết nấu ăn. Cô nhớ lại lần đầu tiên gặp anh ở nhà Chu Thúc, anh nói không biết rồi gọi thức ăn ngoài cho cô. Ân Dao lường trước khi đó anh hẳn là không có ấn tượng tốt gì với mình nên chẳng vui lòng để ý nhiều tới cô.

Vậy bây giờ thì sao?

Tiêu Việt xách cái túi đồ ăn nhét thẳng vào tủ lạnh, tiện thể cầm đồ uống tới cho Ân Dao. Cô vẫn luôn cắm cúi ăn, không nói gì thêm.

Tiêu Việt nhàn nhạt liếc cô một cái: "Cô không thích uống cái này?"

Ân Dao ngẩng đầu, nhìn đồ uống bên tay: "Cũng được."

Tiêu Việt cũng cúi đầu ăn bánh. Mùi vị chocolate nồng đậm, ngọt ngấy. Anh hoàn chỉnh ăn hết một khối. Ân Dao đứng dậy, đem bánh mình ăn thừa với cái khay nhỏ ném hết vào thùng rác. Cô đi đến trước cửa sổ sát đất hóng gió, bỗng dưng có loại cảm giác, hôm nay tới đây một chuyến thật là tự chuốc nhục nhã. Hình như anh cũng không hoan nghênh. Chuyện này quá rõ ràng, cũng không đợi chờ gì thêm nữa.

Cô xoay người, đi trở về bên bàn nhẹ nhàng nói với Tiêu Việt: "Quấy rầy anh rồi, tôi đi trước."

Tiêu Việt sững sờ, cô đã cầm lấy túi trên ghế bên cạnh và đi ra cửa.

Anh cau mày đứng đó hai giây, rồi cũng đi theo.

Chỗ này không gian quá chật hẹp, ngọn đèn nhỏ trên đỉnh đầu ở huyền quan miễn cưỡng soi rọi hai người, càng lộ rõ sự chật chội và mờ ám.

"Tôi đưa cô xuống dưới."

Ân Dao nói không cần, anh đã đứng ở cạnh cửa.

Ân Dao nhìn anh, tự dưng lại do dự. Cô hơi không cam tâm rời đi như thế, nhưng cũng không hiểu đến cuối cùng muốn nhận được thứ gì từ trên người anh. Cô thuận tay đem túi xách đặt trên tủ giày thông minh, lấy ra món quà, đặt vào trong tay anh.

Tiêu Việt nhìn thoáng qua, rồi anh ngước mắt.

"Quà sinh nhật."

Thấy anh không nhúc nhích, cô đến gần một bước, "Không biết có vừa hay không, để tôi đeo giúp anh"

Cô lấy lại món quà, mở hộp, rồi nhẹ nhàng nắm cổ tay trái của anh, cúi đầu giúp anh đeo đồng hồ. Hương hoa súng trên cơ thể cô vấn vít trong không khí. Cũng chỉ có mấy giây.

"Được rồi." Cô buông tay, ngẩng đầu.

Tiêu Việt rũ mắt, lẳng lặng mà nhìn cô. Thu trọn dáng vẻ đôi mi và làn da nhợt nhạt của cô vào trong đáy mắt.

Ân Dao có hơi mất tập trung, cô dời ánh mắt, cúi đầu nhìn về phía góc tường trắng. Chính vào lúc này nghe thấy giọng anh thật trầm: "Cô đối với ai cũng như thế này sao?"

Ân Dao hơi ngơ ngác: "Như thế nào?"

Anh không đáp, môi đỏ ửng mấp máy, đôi mắt vẫn như vậy nhìn cô.

Ân Dao nghĩ một hồi, cô nói: "Anh không thích sao? Vậy tôi lấy về."

Cô cởi dây đồng hồ trên cổ tay anh, lại bị anh bắt được tay. Ân Dao đẩy anh một cái, vai anh tựa trên cửa mà bàn tay ấm áp vẫn nắm chặt cô.