Tuy nhiên, đứa bé bú sữa mẹ càng lúc càng khóc to hơn, Dịch Dương lo lắng đến mức không biết phải làm sao. Khi chuẩn bị đưa tay đón đứa bé, Mạc Tâm Nhan đột nhiên kêu lên một tiếng rồi từ từ mở mắt. Dịch Dương sắc mặt đột nhiên thay đổi, anh cái gì cũng không quan tâm, lập tức lao về phía cửa tiểu khu.
"Dịch Dương..."
Mạc Tâm Nhan kêu lên một tiếng khi nhìn bóng lưng đang bối rối chạy đi , vừa định ra khỏi giường để đuổi theo anh, một cơn đau ở bụng đột ngột xuất hiện khiến cô ấy tái mặt trong giây lát.
"Dịch Dương ..." Cô dựa vào mép giường lo lắng gọi tên anh, ngay cả cô bảo mẫu bên cạnh nhìn thấy cô như vậy cũng khóc theo.
Nhìn vào cảnh cửa trống trải, Mạc Tâm Nhan cảm thấy khó chịu. Cô có thể rõ ràng cảm giác được bóng dáng vừa rồi là Dịch Dương, lúc cô vô tình ngã xuống, người đưa cô đến bệnh viện cũng là Dịch Dương, nhưng tại sao anh lại không chịu gặp mặt cô, tại sao anh lại trốn tránh thế này, rốt cuộc là vì sao? gì? Anh nghĩ trong lòng cô rất ghét anh sao?
Cô rất nhớ, cô muốn tự mình nói "Em nhớ anh" với anh, trong khoảng thời gian này, hầu như ngày nào cô cũng nhớ anh, nhưng từ khi anh về, sao anh lại tránh mặt cô. Điều này khiến cô cảm thấy thực sự khó chịu.
"Dịch Dương ..." Cô bế con lên, buồn bã lẩm bẩm: "Đây là con của anh ... anh không vào xem nó sao? Em rất nhớ anh, sao anh lại trốn tránh em? Em và đứa trẻ? Dịch Dương... "
Dịch Dương đứng ngoài cửa, nắm chặt tay thành nắm đấm, cố gắng hết sức chịu đựng ý muốn ngay lập tức lao vào ôm chặt mẹ con họ trong vòng tay mình.
Nhan Nhan, anh xin lỗi. Hãy kiên nhẫn, sẽ không lâu nữa, anh sẽ sớm quay lại gặp em.
"Dịch Dương ... Anh mau xuất hiện, mau đến xem em và con ..." Mạc Tâm Nhan ôm chặt con trai, đột nhiên buồn bã khóc nấc lên, "Anh còn đang trách em, anh trách em vi đã nghi ngờ anh gϊếŧ Hứa Giai Lị sao? Em xin lỗi, em sẽ không bao giờ nghi ngờ anh nữa ... Dịch Dương... em thực sự ... rất yêu anh ... "
Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân, cô vô cùng mừng rỡ vội vàng ngẩng đầu nhìn. Tuy nhiên, ngay sau đó, một thoáng thất vọng thoáng qua mắt cô.
Nhìn vẻ thất vọng trong mắt cô, trong lòng Tần Hiên chợt lóe lên một tia buồn bã, sau khi vào phònga, nhìn đôi mắt đỏ hoe đang khóc của cô, anh lo lắng hỏi: "Nhan Nhan, em sao vậy, có đau không?"
“Em vừa nhìn thấy Dịch Dương.” Mạc Tâm Nhan lo lắng nói, nhìn anh.
Tần Hiên ánh mắt chợt lóe, anh nhẹ giọng nói: "Nhan Nhan, anh biết em gần đây rất nhớ Dịch Dương, nhưng Dịch Dương nửa đêm..."
“Thật mà, anh hãy tin em, vừa rồi anh ấy đã đến đây, đứng cạnh bên em.” Thấy anh không tin, Mạc Tâm Nhan gấp gáp nắm lấy tay anh và nói: “Lúc nãy khi thằng bé quấy khóc đánh thức em, em đã nhìn thấy một bóng người, đó thật sự là Dịch Dương ... Tần Hiên, anh đi ra ngoài giúp em tìm anh ấy được không? Người đó thật sự là Dịch Dương, vừa rồi anh ấy đã thật sự đứng bên giường em, anh ra ngoài tìm anh ấy cho em, được không? "
"Nhan Nhan..." Tần Hiên bất lực nhìn cô, buồn bã nói: "Vừa rồi lúc anh đi vào đây, cả hành lang bênh viện đều không nhìn thấy bóng dáng Dịch Dương."
"Làm sao có thể, em đã thấy rõ ràng ..." Mạc Tâm Nhan kiên định nói, nhẹ nhàng đặt con trai đã ngủ lại trên giường, sau đó nhấc chăn đi ra khỏi giường.
Tần Hiên thấy vậy sửng sốt, vội vàng đè lại bả vai của cô, vội vàng nói: "Em mau nằm xuống nghỉ ngơi, em vừa mới sinh mổ, làm sao có thể xuống giường đi tìm được?"
“Anh ấy là Dịch Dương, Tần Hiên, anh tin em đi, vừa rồi thật sự có người đến gặp em và con trai, đó thực sự là Dịch Dương.” Mạc Tâm Nhan nắm lấy tay anh, lo lắng nói.
Tần Hiên bất lực, thở dài rồi nói: "Được rồi,em ở trên giường đừng nhúc nhích, anh sẽ đi tìm anh ấy cho em."
“Ừm.” Mạc Tâm Nhan vội vàng gật đầu, nhìn anh lặng lẽ đi ra khỏi phòng, trong lòng thấp thỏm lo lắng. Liệu anh có thể tìm thấy Dịch Dương không? Dịch Dương có thực sự muốn gặp cô ấy không? Cô vẫn không đoán ra được, nếu bóng dáng vừa rồi thật sự là Dịch Dương, tại sao anh lại tránh mặt cô.
“Anh thật sự không muốn gặp mặt cô ấy sao?” Tần Hiên trầm giọng hỏi, nhìn sườn mặt của người đàn ông.
Dịch Dương cụp mắt xuống, trầm giọng nói: "Vẫn chưa đến lúc. Bọn bắt cóc kia vẫn chưa bị điều tra. Nếu tôi xuất hiện thì mọi người sẽ phát hiện tôi còn sống, thì tôi còn cần phải lo lắng lúc mình sẽ chết một lần nữa, hoặc giống như Tiểu Bối, tôi sẽ mất thêm một đứa con nữa. Vì vậy, tôi sẽ không đến gặp cô ấy cho đến khi phát hiện ra kẻ sát nhân thực sự. "
“Vậy anh có nghĩ đến cô ấy?” Tần Hiên thấp giọng hỏi.
"Đương nhiên là có. Trong khoảng thời gian này, tôi lúc nào cũng nghĩ đến mẹ con bọn họ ..." Dịch Dương khẽ nói, ánh mắt tràn đầy khát khao, "Bao nhiêu lần tôi muốn ôm cô ấy vào lòng, nhưng cuối cùng đã kìm lòng được. Tôi không muốn để những bi kịch đó xảy ra một lần nữa, vì vậy việc trì hoãn trước mắt là tìm ra kẻ đứng sau sắp đặt mọi chuyện”.
Tần Hiên ánh mắt tối sầm lại: "Anh có manh mối gì không?"
"Còn chưa ..." Dịch Dương lông mày nhăn lại, trầm giọng nói: "Nhưng như anh đã nói, hiện tại kẻ tình nghi lớn nhất chính là Tiêu Thần Phong. Cho nên, tôi dự định xuất phát điều tra từ phía anh ta."
“Anh có ý kiến
gì không?” Tần Hiên trầm giọng hỏi lại nhìn vẻ mặt ngưng trọng của anh.
"Hừm, vừa rồi tôi đã nghĩ tới ..." Dịch Dương suy nghĩ một chút, cuối cùng thấp giọng nói: "Tôi dự định liên hệ với Tiêu Thần Phong thông qua một thân phận mới."
“Tuy nhiên, cho dù cô có liên hệ công việc với anh ta, cũng không có cách nào chứng minh được anh ta là người đã bắt cóc Tiểu Bối, gϊếŧ Hứa Giai Lị và đẩy anh xuống.” Tần Hiên lo lắng nói, “Tôi lo sợ những điều này sẽ khiến anh ta nhận ra anh."
"Những người bắt cóc lần trước và những người đã gϊếŧ Hứa Giai Lị và những người đuổi theo tôi bọn chúng không giống như những kẻ bắt cóc bình thường. Bọn chúng dường như không quan tâm đến tiền bạc chút nào. Điều này khiến tôi nhớ đến những người ở chợ đen. Nếu Tiêu Thần Phong có thân phận ở chợ đen, anh ta nhất định là đại ca của những tên bắt cóc". Và ... hai mắt anh mệt mỏi, nặng nề nói," Mấy ngày trước, tôi lần theo manh mối này đến chợ đen, bí mật thăm dò. Tôi phát hiện ra rằng Tiêu Thần Phong đã từng sống ở chợ đen trước khi anh ta được nhận nuôi vào năm mười lăm tuổi. Tuy nhiên, lý lịch của anh ta trước khi mua bán chợ đen vẫn chưa rõ ràng. "
“Trong trường hợp đó, anh ta thực sự có thể là ông chủ của chợ đen.” Tần Hiên cau mày lẩm bẩm.
"Ừm ... giả sử anh ta là ông chủ của chợ đen, vậy thì anh ta có thể có một số giao dịch kinh doanh đặc biệt sẽ không thể nào không liên quan đến chợ đen. Lúc trước, tập đoàn Bạch Dịch đã bị ảnh hưởng nặng nề, tôi nghi ngờ là anh ta mượn sức mạnh của thị trường chợ đen, tôi sợ, bây giờ ngay cả tập đoàn Bạch Dịch cũng bị anh ta nhuộm đen. ”Dịch Dương lo lắng nói. Tập đoàn Bạch Dịch là do cha đổ mồ hôi nước mắt gây dựng nên, anh thực sự không muốn nhìn thấy tên đàn ông đó phá hỏng tập đoàn.
“Anh bói rất có lý.” Tần Hiên gật đầu, nghiêm nghị nhìn anh, “Nhưng vì anh sắp gặp người đàn ông đó với thân phận mới, anh phải cẩn thận, đừng bao giờ để mình bại lộ thân phận.”
"Ừm, tôi biết rồi, anh trai, đừng lo lắng, tôi sẽ chú ý."
Tần Hiên kinh ngạc mà nhìn hắn hoài nghi: "Anh vừa rồi gọi tôi là cái gì?"
"Chúng ta không phải là anh em sao? Tôi đương nhiên muốn gọi anh là anh trai của tôi." Dịch Dương nhẹ nhàng nhìn anh cười.
Tần Hiên ở một hồi lâu mới cười đáp lời: "Đúng vậy, cũng may là ba vẫn còn con trai của ngươi ở bên ngoài, nếu không, tập đoàn Tần gia đã bị cái gọi là người thân kia chia rẽ rồi."
Vào cái đêm mà Dịch Dương và Mạc Tâm Nhan gặp tai nạn, anh đã vội vã trở về ngay khi nhận được hung tin. Thật may mắn, người của anh đã tìm thấy Dịch Dương trước cảnh sát một bước. Khi đó, Dịch Dương đã bị thương khắp người do bị cuốn trôi trên sông, nếu không có khe hở giữa hai tảng đá lớn thì anh không biết Dịch Dươn sẽ bị trôi dạt vào đâu.
Sau khi cứu Dịch Dương, anh phát hiện ra trên người Dịch Dương đầy vết thương, vết đâm, vết xước và đủ loại. Nhìn như đã chết.
Anh lo lắng rằng Dịch Dương sẽ không được cứu sống, vì vậy anh ấy đã đưa Dịch Dương đến thành phố nơi anh sinh ra. Bởi vì anh không để lại Dịch Dương ở đây, người đang hấp hối, gần như không có cơ hội sống sót đến ở lại cùng Mạc Tâm Nhan, anh sợ rằng nếu không cứu được Dịch Dương, trái tim Mạc Tâm Nhan sẽ rất đau khổ. Anh thà mang đến cho Mạc Tâm Nhan một niềm hy vonhj vô hình, chứ không muốn cô chứng kiến một hiện thực đau khổ.
Điều anh ấy nghĩ lúc đó là phải cứu Dịch Dương, và sau đó trả lại cho Mạc Tâm Nhan một Dịch Dương an toàn và khỏe mạnh.
Sau khi đến thành phố nơi anh sinh sống, anh đã mời những chuyên gia y tế giỏi nhất đến chữa trị cho Dịch Dương. Vì lúc đó Dịch Dương mất quá nhiều máu, hơn nữa nhóm máu của hai người lại giống nhau nên nhiều lần anh trực tiếp truyền máu của mình cho anh ấy, bằng cách này, các chuyên gia đã phát hiện ra gen của họ trong một lần xét nghiệm tình cờ. Mức độ tương đồng cao tới 99%. Vào lúc đó, anh chợt nhớ ra một sự kiện trong quá khứ mà cha anh đã kể cho anh khi ông ấy say rượu.
Khi anh còn nhỏ, trong một lần ba anh say rượu và khóc lóc trước mặt anh, nói rằng ông có lỗi với mẹ anh.
Lúc đó, anh biết ba đi công tác, vì nghi ngờ mẹ còn tình cảm với mối tình đầu nên ông rất đau lòng uống rượu đến say khướt, coi nhầm người phụ nữ khác là vợ mình rồi nảy sinh quan hệ với người phụ nữ đó.
Khi biết Dịch Dương có quan hệ huyết thống với mình, anh lập tức nghĩ rằng người phụ nữ đó chính là Tiểu Vân, mẹ của Dịch Dương.
Thật đáng tiếc khi ba anh đã mất nhiều năm trước, đã đi theo mẹ anh. Nếu không, ông ấy có thể nhìn đứa con trai khác của mình, ông ấy nên xin lỗi người phị nữ đó – bà Tiểu Vân.
Biết rằng Dịch Dương là em trai ruột của mình, trái tim của anh rất phức tạp, vui mừng, hạnh phúc và không thể giải thích được. Sau đó, khi vết thương của Dịch Dương sắp lành, nội bộ doanh nghiệp gia tộc lại trở nên đấy đá gay gắt, và gia tộc phải chọn một người thừa kế để quản lý toàn bộ tập đoàn Tần thị.
Vì là con ngoài giá thú nên mẹ của anh không phải là phu nhân của Tần gia, lại là con gái xuất thân từ một gia đình nghèo. Vì vậy, mọi người trong gia đình cực lực phản đối anh quản lý toàn bộ tập đoàn Tần thị. Lúc trước, anh quản lý các bộ phận của tập đoàn, toàn bộ tập đoàn họ Tần do Tần Minh, con trai cả của nhà họ quản lý, cũng là con của ba anh với người vợ cả. Chỉ là bây giờ Tần Minh bị tai nạn xe cộ còn chưa tỉnh lại, cho nên những người thân trong gia tộc đã để mắt tới vị trí ở Tập đoàn Tần thị từ lâu bắt đầu rục rịch.
Khi cuộc chiến giành quyền kinh doanh của gia tộc đang ở hồi gay cấn nhất, những người thân như chú ba, chú tư, thậm chí cả chính bà Tần, để ngăn cản việc anh thừa kế cơ nghiệp nhà Tần, thậm chí còn ngạo mạn nói: "Trừ khi nhà Tần có thêm người thứ ba, người con trai thứ ba sẽ kế thừa cơ nghiệp của gia tộc, nếu không, đại gia tộc Tần gia chỉ có thể được chúng tôi quản lý, nhất định sẽ không giao cho anh, đứa con ngoài giá thú tiếp quản. "
Bọn họ chắc chắn gia tộc Tần gia chỉ có hai người con trai, anh trong lòng lúc đó cười nhạo, chỉ thản nhiên hỏi: "Chỉ cần có con trai thứ ba của nhà họ Tần xuất hiện, mọi người sẽ lập tức giao cơ nghiệp cho người đó sao?"
Họ thực sự chắc chắn rằng sẽ không có con trai thứ ba trong nhà họ Tần, nên tất cả những người được gọi là họ hàng đó đều kiên quyết nói "Đúng vậy".
Ngoài chế nhạo, anh còn chế giễu. Bọn họ sợ rằng sẽ không bao giờ nghĩ tới nhà Tần gia thật sự sẽ có con trai thứ ba, thậm chí còn ở trong tay anh.
Ngày hôm sau, khi anh đưa Dịch Dương, người gần như đã được chữa khỏi, đến gặp mặt bọn họ, bọn họ đã ngạc nhiên đến mức không nói được lời nào. Tất nhiên, bọn họ sẽ không dễ dàng tin rằng Dịch Dương là con trai thứ ba của nhà Tần, vì vậy đã dùng xét nghiệm ADN để xác minh quan hệ cha con, nhưng kết quả đều cho thấy Dịch Dương là con trai của nhà họ Tần. Cho nên cho dù những người đó dù có tức giận thế nòa, cũng chỉ có thể ngồi đó nghiến răng nghiến lợi để Dịch Dương ngồi làm chủ tịch tập đoàn Tần gia. Vì cuộc đàm phán ngày hôm đó, anh đã ghi âm lại những gì họ nói. Nếu họ không đồng ý, cho dù bọn họ có đi kiện, bọn họ cũng không thể giành phần thắng.
May mắn thay, Dịch Dương đã chuẩn bị sẵn cho tương lai của mình, dù sao thì anh ấy cũng biết mình không phải là con nhà họ Dịch, sau khi biết được thân phận thực sự của mình, anh ấy đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Như vậy, Dịch Dương đã trở thành chủ tịch mới của tập đoàn Tần thị. Dù cho nhiều người không hài lòng nhưng chính họ là người đã nói như vậy. Cho dù có bất mãn cũng chỉ có thể kìm lại sự không muốn trong lòng.
"Anh trai..." Dịch Dương nhìn hắn đột nhiên, trong mắt hiện lên một tia cảm kích chân thành, "Cảm ơn anh."
Tần Hiên giật mình một hồi, ôn nhu cười nói: "Cảm ơn cái gì? Chỗ ngồi của Tần chủ tịch là do bọn họ đẩy lên." Ngừng một chút, anh mới thích thú nói: "Tuy rằng sự việc này bọn họ lại không ngờ đến. "
“Tôi không nói về chuyện này.” Dịch Dương nghiêm nghị nhìn anh, trầm giọng nói: “Là vì Nhan Nhan, cảm ơn anh đã giao Nhan Nhan cho tôi… Ngay từ đầu, anh đã cho tôi cơ hội, anh chưa bao giờ. Tôi sẽ không ép buộc cô ấy bất cứ điều gì, anh đã cho tôi biết tình yêu đích thực là gì, vì vậy tôi muốn cảm ơn anh. "
Nghe được lời hắn nói, trong mắt Tần Hiên lặng lẽ thoáng qua một tia buồn bã. Một lúc sau, anh trầm giọng cười: "Anh không cần cảm ơn tôi. Người mà Nhan Nhan thật sự yêu là anh. Tôi chỉ làm cho hai người nhận ra tình cảm của đối phương, tôi thà làm cho hai người hạnh phúc còn hơn khiến ba người đau khổ. Buông bỏ nó xuống để trở nên mạnh mẽ, anh có nghĩ vậy không? "
“Trước đây cô ấy rất ghét tôi, làm sao anh có thể nhìn ra cô ấy còn yêu tôi.” Dịch Dương trầm giọng nói, nghĩ đến những ngày trước đây cô ghét bỏ mình, trong lòng anh thật khó chịu.
"Tôi sống với Nhan Nhan đã năm năm, tôi biết cô ấy luôn có một nút thắt trong lòng. Mãi cho đến lúc này,khi tôi đưa cô ấy trở về và gặp anh, tôi mới biết rằng nút thắt trong lòng cô ấy chính là anh trong suốt năm năm qua." Tần Hiên dừng lại, cười buồn: "Nếu không có tình yêu thì hận thù sao lại khó quên đến vậy? Nếu không có hận thù thì đâu là những nút thắt không xóa được. Vì không thể buông tha cho anh nên cô ấy sẽ luôn dùng danh nghĩa hận thù để nhớ anh, chưa kể ... "
Anh mím môi không nói tiếp, với sự tồn tại của Tiểu Bảo và Tiểu Bối, anh nghĩ Mạc Tâm Nhan sẽ tốt hơn nếu cho Dịch Dương một cơ hội, dù sao thì bây giờ Mạc Tâm Nhan đã mở lòng hơn, việc họ giảng hòa là điều tất yếu.
“Còn nữa?” Dịch Dương nghi ngờ nhìn anh, trong mắt hiện lên một chút tò mò.
Tần Hiên cười khan nói: "Tôi nên trở về gặp Nhan Nhan rồi, cô ấy kêu tôi đi ra ngoài tìm anh. Rốt cuộc là lần này cũng không tìm được."
“Vậy thì anh mau quay về chăm sóc cô ấy đi.” Dịch Dương sau khi nghe xong nói ngay lập tức, e rằng nếu để Mạc Tâm Nhan quá lo lắng cô ấy sẽ tự mình rời khỏi giường.
“Ừm, một ngày nào đó khi anh đến găp Tiêu Thần Phong với thân phận mới, nhớ thông báo cho tôi.” Tần Hiên trầm giọng nói, sau đó xoay người bước nhanh về phía dãy hành lang nơi Mạc Tâm Nhan đang nghỉ ngơi.
Vừa trở lại trong phòng, Mạc Tâm Nhan liền nhìn anh, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy, anh có tìm thấy Dịch Dương không?"
Tần Hiên lắc đầu, Mạc Tâm Nhan đột nhiên lo lắng: "Anh lắc đầu là có ý gì? Không tìm thấy anh ấy sao, hay người đàn ông đó không phải Dịch Dương?"
“Nhan Nhan…” Tần Hiên bước đến bên giường ngồi xuống, cầm tay cô trầm giọng nói: “Đừng lo, để anh nói xong. Anh đã tìm gần như toàn bộ bệnh viện, nhưng không thấy người đàn ông như em đã nói, đó không phải Dịch Dương. "
"Không thể nào, em đã nhìn thấy rõ ràng. Anh ấy đã chạy ra ngoài vội vàng, còn không kịp đóng cửa phòng lại."
"Ừm ... Nhan Nhan, đừng lo lắng ..." Tần Hiên nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, nhẹ giọng nói: "Có lẽ người đàn ông đó đã rời đi rồi. Nếu anh ấy đã đến gặp em, thì anh chắc chắn anh ấy sẽ quay trở lại để gặp em lần nữa. Vậy thì em sẽ có thể xác nhận xem anh ấy có phải là Dịch Dương hay không? "
"Anh nói, nếu anh ấy thực sự là Dịch Dương, tại sao anh ấy lại từ chối gặp em chứ? Tại sao anh ấy lại tránh mặt em như thế này? Anh ấy biết rằng em luôn muốn gặp anh ấy, em luôn lo lắng cho anh ấy ..."
“Nếu anh ấy thực sự là Dịch Dương, có lẽ anh ấy đang gặp chút khó khăn.” Tần Hiên dừng lại, nhìn cô thật sâu nói, “Vì anh ấy đã từ bỏ mạng sống của mình để cứu em, vậy thì anh ấy phải dùng cả tính mạng của mình để yêu em. Với anh ấy, em còn nghi ngờ thứ tình yêu này sao? "
"Bây giờ em không nghi ngờ gì về tình yêu của anh ấy dành cho em nhưng em không hiểu. Nếu người đó thực sự là Dịch Dương, tại sao anh ấy lại tránh mặt em? Có phải anh ấy đã hiểu lầm em không?", Mạc Tâm Nhan tự hỏi một cách khó hiểu, trái tim cô đan rất đau khổ.
Tần Hiên sờ sờ mái tóc dài của cô, trầm giọng nói: "Anh không biết, nếu anh ta thật sự là Dịch Dương, em có thể hỏi rõ ràng hơn khi nhìn thấy anh ta cũng không muộn. Không nên nghĩ nhiều như thế này thì tốt hơn, đúng không."
“Ừm.” Mạc Tâm Nhan gật đầu, cuối cùng cũng không hỏi nữa, nhưng giữa lông mày vẫn luôn có một tia buồn bực, khiến anh nhìn có chút không đành lòng.
Ngày thứ hai, Tiêu Thần Phong sáng sớm đã tới gặp cô, nhưng Dịch Thanh không đi cùng anh ta.
“Nhan Nhan, chúc mừng em, em đã sinh ra một cậu con trai đáng yêu như vậy.” Tiêu Thần Phong đặt những bông hoa loa kèn tươi mang theo vào một chiếc bình, sau đó nhìn đứa bé bên cạnh cô, khóe môi khẽ cong lên. Chỉ là không ai có thể nhìn ra được thứ ẩn chứa trong đôi mắt sâu thẳm của anh.
Mạc Tâm Nhan nhìn về phía sau, nghi ngờ hỏi: "Thần Phong, Thanh Thanh đâu? Sao cô ấy không tới?"