Nhìn thấy Tiểu Bối kích động chạy ra ngoài, Mạc Tâm Nhan nhanh chóng phản ứng chạy theo con bé, lo lắng: "Tiểu Bối, con chạy chậm lại, cẩn thận coi chừng bị ngã..."
Dịch Dương cau mày khi nhìn ra ngoài cửa, ai lại đến nhà họ vào lúc này. Còn ai khác biết rằng Mạc Tâm Nhan đã trở lại?
Tiểu Bối hoàn toàn không nghe lời mẹ, vẫn hào hứng lao ra khỏi cửa, đã một ngày rồi cô bé không gặp ba, cô bé nhớ ba vô cùng.
Tuy nhiên, khi vừa chạy đến cửa, Tiểu Bối bất ngờ dừng lại và thẫn thờ nhìn hai người bên ngoài sân.
Mạc Tâm Nhan đuổi theo, cũng dừng lại dựa vào vai cô bé, giọng điêuh có chút trách móc: "Chạy nhanh như vậy, lỡ bị ngã thì làm sao?"
“Mẹ ơi, họ là ai vậy?” Tiểu Bối ngước mắt lên và giật mình nhìn mẹ.
Mộ Dung Nham sửng sốt, ánh mắt hướng vào trong sân, chỉ thấy bên cạnh xe là một đôi nam nữ, chính là Tiêu Thần Phong và Dịch Thanh.
“Chào, Nhan Nhan!” Dịch Thanh mỉm cười chào cô, sau đó tiến đến khoác tay cô một cách trìu mến.
Tiêu Thần Phong đứng trong sân và nhìn chằm chằm Tiểu Bối trong một khoảnh khắc, ánh mắt sâu thẳm khiến Tiểu Bối có chút sợ hãi, cô bé vô thức trốn sau lưng Mạc Tâm Nhan.
Cảm nhận được sự sợ hãi của con gái, Mạc Tâm Nhan xoa đầu bé và mỉm cười: "Đừng sợ, Tiểu Bối, đây là người mẹ quen, người rất tốt luôn quan tâm mẹ, con gọi chú đi."
"Chú cứ nhìn Tiểu Bối chằm chằm, Tiểu Bối sợ."
Mạc Tâm Nhan cười bất lực, ngước mắt lên nhìn Tiêu Thần Phong xấu hổ nói: "Thực xin lỗi, em đoán con bé đối với anh có chút sợ hãi, nếu lát nữa đã quen thân với anh, con nhóc này sẽ rất ngoan lại hay làm nũng."
“Oa… Nhan Nhan, đây có phải là con gái của chị không?” Dịch Dương có chút ghen tị nhìn Tiểu Bối. Cô luôn mong muốn có một đứa con, nhưng Tiêu Thần Phong trước nay chưa từng chạm vào cô. Cho đến vài ngày trước, người đàn ông này đã xem cô thành Mạc Tâm Nhan, anh ấy đã đòi hỏi cô một cách tàn nhẫn. Đây là nỗi đau đớn không thể nói ra mà cô chỉ giữ trong lòng.
Mạc Tâm Nhan mỉm cười, kéo Tiểu Bối đang trốn sau lưng ra và thì thầm: "Vâng, đây con gái tôi, tên nó là Tiểu Bối." Sau đó, cô nhìn Tiểu Bối và nhẹ nhàng nói, "Tiểu Bối, gọi cô đi . "
“Cô ơi.” Tiểu Bối ngoan ngoãn kêu to một tiếng. Dịch Thanh rất vui mừng, không nhịn được đưa tay sờ má cô bé một cái, một lúc sau mới nhìn Mạc Tâm Nhan cười: "Bối Bối trông rất giống chị khi còn bé."
Tiêu Thần Phong ánh mắt tối sầm lại, đúng vậy, cô gái nhỏ này lúc nhỏ trông rất giống Mạc Tâm Nhan, cho nên anh chỉ nhìn chằm chằm cô bé một chút, lúc này đột nhiên ký ức tuổi thơ tràn về trong tâm trí anh.
“Đương nhiên là con gái tôi giống tôi rồi.” Mạc Tâm Nhan cười vui vẻ, sau đó nhìn Tiêu Thần Phong nói: “Hai người mau vào đi, cứ đứng ngoài đó làm gì.
Tuy nhiên, khi Dịch Thanh và Tiêu Thần Phong bước vào phòng, khuôn mặt của họ đều giật mình, trong mắt Dịch Thanh hiện lên sự ngạc nhiên, nhưng sự u ám lại lóe lên trong ánh mắt của Tiêu Thần Phong.
Trong khi Mạc Tâm Nhan đang nói chuyện với hai người họ, Dịch Dương đã biết rằng người đến là Tiêu Thần Phong, vì vậy anh cũng không để ý đến họ và trực tiếp đưa Tiểu Bảo đến bàn ăn sáng.
Hóa ra Tiêu Thần Phong cũng biết rằng Mạc Tâm Nhan đã trở lại, trong lòng anh cảm thấy đặc biệt khó chịu khi nghĩ đến điều này. Cô ấy sẵn sàng nói với mọi người rằng cô ấy đã trở lại, nhưng cô ấy không muốn nói với anh, điều này có nghĩa là cô ấy sẵn sàng gặp mọi người chứ không bao giờ muốn gặp anh.
Nghĩ đến đây, anh đột nhiên ăn không ngon miệng, không hài lòng đặt đũa xuống, lạnh lùng nhìn người đàn ông đang ở bên ngoài.
Mạc Tâm Nhan cau mày khi thấy anh đang liếc mắt, nhưng ở đây có nhiều người và cả hai đứa trẻ, cô không thể làm hay nói gì quá đáng, vì vậy cô nhìn Tiêu Thần Phong và Dịch Thanh hỏi: "Hai người ăn sáng chưa?"
“Vẫn chưa.” Tiêu Thần Phong trầm giọng đáp, sau đó nhìn Dịch Dương cười thâm thúy.
Nhìn thấy Dịch Dương trong nhà, Dịch Thanh vội vàng chạy đến bên cạnh, cao hứng hỏi: “Anh hai, anh cũng ở đây à.” Một lúc sau, Dịch Thanh mới đưa mắt nhìn về phía Tiểu Bảo bên cạnh, ghen tị nói. "Nhan Nhan, chị thật hạnh phúc, chị có con trai và con gái một cặp sinh đôi thật sinh đẹp. Thật tuyệt."
“Được rồi, ngồi đi.” Dịch Dương đột nhiên trầm giọng, điều anh ghét nhất là người ta nói Mạc Tâm Nhan đã có con, và hai đứa trẻ lại không phải con anh, nghĩ đến điều đó khiên anh cảm thấy không thoải mái.
“Ồ.” Dịch Dương tức giận liếc nhìn cô, cô không quan tâm tiến lên ngồi bên cạnh Tiểu Bảo, Tiểu Bảo dễ thương nhìn cô ngay lập tức liền gọi một tiếng “cô ơi” , Dịch Thanh không thể cưỡng lại được sự đáng yêu này ngay lập tức hôn lên mặt Tiểu Bảo.
Mạc Tâm Nhan rất vui khi thấy Dịch Thanh như thế này, cô ấy thực sự đã thay đổi rất nhiều, cô ấy không còn kiêu ngạo và độc đoán, mà đã trưởng thành, hiểu chuyện hơn rất nhiều. Thời gian quả thực là một thứ vô cùng kỳ diệu, có thể khiến người ta trở nên yêu thương một người, cũng có thể khiến người ta trở nên ghét một người, thời gian có thể thay đổi mọi thứ kể cả lòng người, thậm chí có thể làm mờ đi những vết sẹo trong tim họ.
“Thần Phong, chúng ta cùng nhau ăn sáng đi.” Mạc Tâm Nhan mỉm cười với anh, sau đó dẫn Tiểu Bối đến bàn ăn.
Thấy vẻ mặt Dịch Dương đột nhiên trở nên có chút buồn, Tiêu Thần Phong khẽ cong khóe môi, chậm rãi đi về phía bàn ăn.
“Bữa sáng không đủ, tôi chỉ làm phần cho bốn người.” Ngay khi Tiêu Thần Phong ngồi xuống bàn ăn, Dịch Dương đột nhiên cất lời.
Mạc Tâm Nhan bỗng giật mình, trừng mắt hung dữ nhìn Dịch Dương, sau đó đẩy phần của mình đến trước mặt Tiêu Thần Phong và Dịch Thanh cười: “Thực xin lỗi, không biết hai người lại đột nhiên đến như vậy. Hai người cứ ăn trước, để tôi xuống bếp chuẩn bị thêm”.
Cô nói xong liền đứng dậy chuẩn bị xuống bếp, Tiêu Thần Phong đột nhiên nắm lấy tay cô, thấp giọng cười nói: "Không cần, anh không ăn."
Nhìn thấy Tiêu Thần Phong lôi kéo Mạc Tâm Nhan, Dịch Dương tức tối nhìn chằm chằm hai người họ, trong khi ánh mắt của Dịch Thanh hiện lên một tia buồn bã.
Mạc Tâm Nhan lúng túng thoát khỏi tay anh, nói: "Không được, như vậy sao được, em sao có thể để ngồi đó, làm một chút là xong rồi." Nói xong, cô liền bước nhanh về phòng bếp.
Tuy nhiên, cô vẫn chưa đi được hai bước, sau lưng đột nhiên có tiếng nói đầy tức giận: "Đủ rồi, em ngồi xuống đi anh sẽ làm."
Mạc Tâm Nhan sững sờ, ngay khi cô quay đầu lại, cô đã thấy một bóng dáng cao lớn với vẻ mặt tức giận, phẫn nộ và lao vào bếp.
Dịch Thanh nhìn bóng lưng tức giận của anh trai mà ghét bỏ: "Nhan Nhan, chỉ có chị mới có thể khiến anh trai em tức giận như vậy. Chị không biết trong năm năm qua, anh trai em sống như đã chết, anh ấy trở nên vô cùng lạnh lùng, uống rượu đến say như chết. "
Nghe Dịch Thanh nói, Mạc Tâm Nhan sững sờ một lúc, nhưng không nói gì, chỉ im lặng ngồi bên cạnh Tiểu Bối. Cho dù người đàn ông đó đã sống cô đơn như thế nào trong năm năm qua, nó đều không liên quan gì đến Mạc Tâm Nhan cô, tất cả mọi thứ đều do anh ta tự chuốc lấy.
"Nhân tiện ..." Sau một lúc lâu im lặng, Mạc Tâm Nhan nhìn Tiêu Thần Phong và Dịch Thanh hỏi: "Làm sao hai người biết tôi sống ở đây?"
Dịch Thanh liếc cô một cái cảm thấy bất lực không nói gì: "Có phải thật sự sau khi mang thai sẽ bị ngớ ngẩn ba năm."
Mạc Tâm Nhan ngơ ngác nhìn cô, hơi khó hiểu trước những gì cô nói.
Dịch Thanh lắc đầu nói: "Nhan Nhan, rõ ràng là chị ngày hôm qua đã gọi điện thoại cho em. Chẳng lẽ mới qua có một ngày mà chị đã quên mất."
“Ừm… có thể là tôi vô tình nhắc đến, tôi cũng không nhớ rõ lắm.” Mạc Tâm Nhan lúng túng cười.
Tiêu Thần Phong liếc mắt về phía phòng bếp, nhìn Mạc Tâm Nhan một cái rồi trầm giọng hỏi: "Nhan Nhan, sao anh ta lại sống ở đây cùng em? Còn chồng em thì sao?"
“Mẹ nói ba đã quay về rồi.” Trước khi Mạc Tâm Nhan kịp nói, Tiểu Bối đã lên tiếng, tay vẫn đang nhai bánh sandwich.
Tiêu Thần Phong chân mày nhíu lại, nhìn về phía Mạc Tâm Nhan hỏi lại: "Đã quay về là có ý gì, sau đó tại sao Dịch Dương lại đến đây? Em không phải đang trốn..."
"Chồng em đã nhờ anh ấy chăm sóc cho ba mẹ con. Anh ấy đã quay về đó một mình trước." Trước khi Tiêu Thần Phong nói xong, Mạc Tâm Nhan nhẹ giọng nói, với giọng điệu có chút oán hận.
Tiêu Thần Phong nghe vậy, không hỏi nữa, trong mắt có một tia ngưng trọng. Dịch Thanh nhìn thấy trong mắt ánh lên sự đau khổ.
"Anh ta đã hứa, nếu sau một tháng mà em vẫn chưa tha thứ cho anh ta, thì anh ta sẽ buông tay và không bao giờ xuất hiện trước mặt em thêm nữa, dù sao cũng nên cho anh ta một tháng để thoát khỏi nỗi ám ảnh, thoát khỏi bóng ma trong lòng. Để anh ta có thể buông tay, sẽ không còn quấy rầy gia đình của em nữa.” Một lúc sau, Mạc Tâm Nhan dựa vào ghế thở dài.
Nghe tiếng cô thở dài, ánh mắt Tiêu Thần Phong cũng nặng trĩu. Một tháng, một tháng có thể thay đổi rất nhiều thứ, có lẽ đến lúc đó người đàn ông này sẽ lại tiếp tục kiên trì.
Nhan Nhan à Nhan Nhan, em đang cho anh ta một cơ hội hay đang cho mình một cơ hội? Tại sao không bao giờ em cho anh một cơ hội. Cảm giác ghen tị và bất an từ từ nảy sinh trong lòng anh.
Dịch Thanh im lặng, cảm thấy có lỗi với anh trai của mình, đây là số phận và quả báo mà anh trai phải nhận khi đã đối xử tệ bạc với người mà anh ấy yêu. Để cho anh ấy biết tại sao mình có ngày hôm nay.
“Bữa sáng do chú làm rất ngon, không có trứng khiến Tiểu Bối khó chịu.” Khi mọi người đang im lặng, Tiểu Bối nhẹ nhàng nói.
Dịch Thanh sững người một lúc, liền cười một tiếng, "Cô gái nhỏ ngây thơ, bữa sáng của chú ấy làm ngon ở chỗ nào chứ? Đó là bởi vì chú ấy ghét trứng nên không bao giờ làm món trứng cho bữa sáng theo thói quen." Một lúc sau, cô nhìn về phía Mạc Tâm Nhan nghi ngờ hỏi: "Thật kỳ lạ, đứa nhỏ này cũng không thích ăn trứng?"
“Ừm.” Mạc Tâm Nhan gật đầu, bất lực nói, “Từ nhỏ con bé đã ghét ăn trứng, như thể nó có thù hận với trứng, nhưng Tiểu Bảo không giống con bé”.
"Con bé thật giống anh trai em. Anh trai em cũng không bao giờ ăn trứng từ khi còn nhỏ."
Vẻ mặt của Mạc Tâm Nhan đột nhiên thay đổi ngay sau khi Dịch Thanh nói, và ánh mắt của Tiêu Thần Phong dâng lên một tia nghi ngờ.
Một lúc sau, Mạc Tâm Nhan ngượng nghịu cười: "Đúng vậy, nhiều đứa trẻ cũng không thích ăn trứng, hàng xóm cạnh nhà tôi cũng vậy, lũ trẻ của nhà họ cũng rất ghét ăn trứng."
“Haha, đúng vậy, trứng không ngon.” Dịch Thanh cười, nửa phút chốc nhìn Tiểu Bảo đang cúi đầu ăn điểm tâm, nghi ngờ hỏi: “Chị có cho rằng Tiểu Bảo có chút giống anh trai em không? "