Tiếng bàn tay vang lên rõ ràng, cắt ngang lời nói của Mạc Tâm Nhan, Mạc Tâm Nhan sờ nửa bên mặt, khϊếp sợ nhìn người đàn ông với vẻ mặt u ám. Anh ta….. lại dám đánh cô.
“Kìa…. Dịch Dương, đừng, đừng đánh Nhan Nhan….” Hứa Giai Lị nhìn thấy Dịch Dương đánh Mạc Tâm Nhan, vội vàng nắm lấy tay Dịch Dương, yếu ớt nói, “Đừng đối xử tàn nhẫn với Nhan Nhan như vậy, do cô ấy yêu anh quá mà thôi, giờ lại biết em mang thai con của anh, nên không chịu được chuyện kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, mới động tay với con của chúng mình. Anh đừng trách cô ấy, rốt cuộc thì cô ấy đã từng là bạn tốt của em, nhìn cô ấy biến thành như thế, lòng em cũng rất buồn…”
Nghe đối phương nói những lời buồn nôn như vậy, trong lòng cô dâng lên một cơn tức giận. Mạc Tâm Nhan siết chặt nắm tay, vẫn không thể nhịn xuống cơn giận trong lòng, sải bước đi đến trước mặt người phụ nữ này, giơ tay định tát một cái lên khuôn mặt ghê tởm của cô ta
Tuy nhiên, lúc cô giơ tay lên, chồng cô - Dịch Dương lại nhanh chân đi đến bóp chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, sau đó ném nó ra một cách hung hăng.
Mạc Tâm Nhan bị anh ta ném xuống sàn không thương tiếc, bàn tay bị thương lúc ban ngày đập mạnh vào bàn trà, miệng vết thương lại nứt ra một lần nữa, trên băng gạc màu trắng nhuộm mấy mảng đỏ, đau đến mức cô hít một hơi.
“Ấy… Nhan Nhan, cậu sao rồi, có đau lắm không…” Nhìn Mạc Tâm Nhan bị Dịch Dương ném trên mặt đất, khóe môi Hứa Giai Lị nhanh chóng nở nụ cười, nhưng khuôn mặt vẫn giả vờ hiện lên nét lo lắng cùng kinh ngạc, còn giả vờ định đỡ cô lên.
Dịch Dương kéo cô ta lại, nhẹ nhàng ôm eo cô, nhìn Mạc Tâm Nhan ngồi ở dưới đất bằng ánh nhìn hung ác, khinh thường nói: “Lị Lị, em quá lương thiện rồi, loại người như cô ta anh hiểu rất rõ, em đối xử càng tốt với cô ta, cô ta càng được đằng chân lân đằng đầu.”
“Không được, Dịch Dương, anh không được nói Nhan Nhan như vậy….” Hứa Giai Lị một tay vuốt ve bụng mình, một tay kéo cánh tay của Dịch Dương, vội vàng nói, “Nhan Nhan, cậu ấy trước kia rất tốt, đều do em không tốt, do em cướp đi anh, nên cậu ấy mới thành ra như thế, xin anh đấy, không nên trách cậu ấy, nếu không lòng em sẽ áy náy rất nhiều…”
Mạc Tâm Nhan từ từ đứng lên khỏi mặt đất, trong lòng cười mỉa, giả vờ giả vịt đến trình độ này, cô cũng chịu thua. Nhưng đôi mắt của người đàn ông này bị mù sao, lại có thể che chở cô ta đến vậy.
Rượu đã tỉnh gần một nửa, trên mặt vừa nóng vừa đau, vết thương trên tay lại đau đến thấu tim. Nhưng tất cả cơn đau đấy đều không bằng cơn đau trong lòng.
Cô ngước khuôn mặt hơi sưng đỏ lên, nhìn về phía người đàn ông với khuôn mặt u ám kia, lạnh lùng mở miệng: “Dịch Dương, tôi sẽ nhớ kỹ cái tát này. Còn nữa, tờ giấy thỏa thuận ly hôn kia tôi cũng xé rồi, muốn tôi đồng ý hai người ở bên nhau? Mơ đi!”
Cô sống không được tốt, thì sao lại để cho bọn họ sống tốt được.
Vừa mất tình cảm vừa phải xem người phụ nữ kia giả vờ giả vịt, Mạc Tâm Nhan thẳng lưng, xoay người đi ra ngoài cửa.
Ánh mắt Dịch Dương nhìn chằm chằm bóng lưng nhỏ gầy của cô, chợt nhận ra cô mặc một bộ váy ngắn bó ngực gợi cảm, lập tức nheo mắt lại một cách nguy hiểm.
“Đi đâu?”
Mạc Tâm Nhan vừa đi đến cửa, phía sau liền vang lên tiếng quát cực kỳ lạnh lùng.
Khóe môi khẽ câu lên, cô xoay người, nhìn sắc mặt âm trầm của người đàn ông kia, cười vô cùng rực rỡ, ấn bàn tay sưng đỏ ở trên mặt khiến người khác nhìn mà sửng sốt.
“Anh đã mang bồ nhí về nhà, thì thử nói xem, tôi có phải cũng nên ra ngoài tìm đàn ông không? Như vậy mới công bằng.”
“Hừ!” Dịch Dương cười lạnh, nói một cách châm chọc: “Nếu cô không chịu được cô đơn, thì sao không ly hôn. Ly hôn, tôi không quan tâm cô cùng người đàn ông nào đó lêu lổng, nhưng hiện tại, tôi không cho phép!”
“Vì sao không được phép?” Mạc Tâm Nhan vờ kiên cường cười hỏi, trong lòng lại hiện lên một chút chờ mong. Anh vẫn quan tâm cô, phải không?
Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của anh, với giọng nói hờ hững kia đã đánh nát toàn bộ sự chờ mong trong lòng cô.