Tuyệt Thế Thiếu Gia Rửa Hận

Chương 40: Bùa chú nguyền rủa An Ma Cương

Lâm Vinh Hải vừa rời đi, chuông điện thoại trong biệt thự lại vang lên không ngớt.

Tiêu Hoàng Long nhìn con trai cười cười:

“Dự định sẽ rút ngay đường dây điện thoại, mà lúc nãy Lâm Vinh Hải tới làm cha nhất thời quên mất!”

Nói xong, ông rảo bước đến bên chiếc điện thoại tổng, định bụng sẽ rút dây, tránh kẻ khác làm phiền thì chợt Tiêu Bách Thần ngăn lại:

“Cha à, hãy cứ để chuông kêu cho con. Bây giờ con lên lầu trước, sau đúng năm lần chuông kêu thì cha hãy gọi con xuống sau nhé!”

Mặc dù hết sức ngạc nhiên trước hành động lạ thường này của con trai, nhưng Tiêu Hoàng Long vẫn tặc lưỡi bỏ qua, không muốn hỏi thêm gì nhiều.

Anh hành động như thế chắc chắn là có nguyên do.

Hồi chuông thứ nhất cuối cùng cũng đã kết thúc. Tiêu Hoàng Long vừa ngồi vắt chân giở lại đống tài liệu mật mà Lâm Vinh Hải đưa cho, vừa tịnh tâm mà suy ngẫm, xem xét cẩn thận để mà đưa ra kế sách hoàn chỉnh nhất.

Thêm một loạt chuông inh tai nhức óc nữa vang lên, vì là điện thoại tổng nên âm thanh của nó vô cùng lớn, chỉ cần nghe một chút thôi cũng đủ khiến đầu óc người ta thêm choáng váng, khó chịu.

Bởi vậy nên Tiêu Bách Thần luôn luôn rút toàn bộ nguồn dây điện thoại ra trước khi đi ngủ.

“Ông chủ, tôi đã đem thứ ông cần đến đây!”

Trịnh Hải cung kính từ xa đi lại, trên tay còn cầm một chiếc hộp vuông màu nâu đã sờn cũ. Nhìn sơ qua là biết chiếc hộp này có giá trị trên cả chục năm.

Tiêu Hoàng Long đưa tay mở chốt khóa, lập tức nắp hộp bật ra, bên trong là một nhúm tóc đen nhánh được buộc lại gọn gàng. Nhúm tóc này là tóc tơ của trẻ sơ sinh. Tuy nhiên nó lại được Tiêu Hoàng Long cất giữ vô cùng kỹ lưỡng, xem như báu vật ngàn năm.

Khóe mắt của ông khẽ nhăn, tràn ngập những suy nghĩ phức tạp.

“Chuông điện thoại đã kêu năm lần, ông chủ có muốn tôi ngắt dây hay không?”

Câu hỏi của Triệu Hải kéo Tiêu Hoàng Long trở về thực tại.

Ông lắc lắc đầu, cẩn thận khóa lại chiếc hộp, đoạn đưa cho Trịnh Hải đem cất về chỗ cũ.

Tiêu Bách Thần nghe tiếng cha nuôi gọi bèn khoác áo, bước xuống dưới lầu. Nhìn thấy anh quần áo chỉnh tề, đầu tóc đã chải sẵn gọn gàng, Tiêu Hoàng Long há hốc miệng đầy kinh ngạc, không giấu nổi vẻ mặt bất ngờ tột độ.

“Muộn rồi con định đi đâu?”

Tiêu Bách Thần nhếch miệng cười cười, đoạn kéo Tiêu Hoàng Long lên xe, không nói không rằng lao một mạch tới dinh thự cựu thủ tướng Đằng Thiết Giáp.

Cổng biệt thự đã mở sẵn, ngay phía ngoài cửa lớn là dáng hình chệnh choạng, có phần yếu ớt của Đằng Thiết Giáp. Sự xuất hiện này của Tiêu Bách Thần giống như một nguồn sáng cứu rỗi cho toàn bộ biệt thự nhà họ Đằng ngay bây giờ.

Toàn bộ đám vệ sĩ tự động dàn ra một bên, cung kính cúi chào chiếc Phantom màu bạc sáng bóng, nổi trội trong màn đêm.

Tiêu Bách Thần vốn rất thích sưu tầm siêu xe, anh ưa chuộng nhất là dòng xe Rolls-Royce. Bởi vậy hiện tại chỉ riêng mình anh đã ngẫu nhiên sở hữu hai mươi chiếc siêu xe các loại. Trở về Giang Châu lần này, Tiêu Bách Thần chỉ đem về duy nhất đúng hai chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen và màu bạc.

“Cậu chủ Tiêu, cuối cùng cậu cũng đã chịu đồng ý ra tay giúp đỡ. Đằng Thiết Giáp tôi xin đội ơn cậu ngàn lần!”

“Ông hãy bớt nói những câu vô nghĩa đi, dẫn tôi đến phòng của Đằng Thiết Quang!”

Tiêu Bách Thần chán ghét phủ đầu, đoạn anh rảo bước thật nhanh theo sau Đằng Thiết Giáp.

Thằng nhãi này, vậy mà dám qua mặt cả cha nó!

Tiêu Hoàng Long tức giận hừ lạnh, thầm mắng trong bụng. Ông cũng đã hiểu ra toàn bộ nguyên nhân vì sao tối nay Tiêu Bách Thần lại không cho ông ngắt dây điện thoại, hơn nữa lại còn phải là chờ tới khi chuông kêu đúng năm lần mới được bắt máy.

Anh đã dự đoán trước trong đêm hôm nay, chắc chắn Đằng Thiết Quang sẽ rơi vào tình thế khẩn cấp. Đằng Thiết Quang trong khi nhờ anh giúp đỡ vào buổi sáng ngày hôm nay, mặc dù ngoài miệng ông ta luôn nở nụ cười thân thiện, nhưng trong bụng thì thầm coi thường, không tôn trọng tài năng và danh tiếng của Tiêu Bách Thần. Chỉ vì Tiêu Hoàng Long ngỏ ý muốn giúp đỡ nên ông ta mới cười trừ mà gật đầu, không muốn làm hỏng mất mối quan hệ này với nhà họ Tiêu.

Để chuông kêu liên tục năm lần cũng đồng nghĩa với việc Đằng Thiết Giáp phải cúi mình mà nhờ vả, cầu xin sự giúp đỡ từ anh. Như thế lòng tự tôn của Tiêu Bách Thần mới không bị ông ta đem ra làm trò hề.

Tiêu Hoàng Long âm thầm bật cười: “Con trai ông đã trưởng thành thật rồi, lão Tư à!”

Căn phòng ngủ của Đằng Thiết Quang lúc này mỗi lúc một trở nên ầm ĩ, hỗn loạn.

Đằng Thiết Quang vẫn nằm trên giường nhưng đang không ngừng giãy giụa kịch liệt, miệng không ngừng sùi bọt, cơ thể liên tục co giật, hai mắt trợn ngược trông vô cùng dữ dằn. Nhìn triệu chứng của anh ta, bên ngoài hoàn toàn có dấu hiệu giống như đang mắc căn bệnh động kinh. Tuy nhiên, đây lại không phải là một loại bệnh đơn giản.

Tiêu Bách Thần bước từng bước lại gần Đằng Thiết Quang, đoạn quay sang Đằng Thiết Giáp, thấp giọng nói:

“Ông gọi bốn người đàn ông to lớn, khỏe mạnh vào đây giúp tôi ghì thật chặt anh ta!”

Đằng Thiết Giáp lập tức gật đầu, chỉ chưa đầy hai phút sau, bốn người vệ sĩ khỏe mạnh đã được điều tới, mỗi người giữ một tay hoặc một chân của Đằng Thiết Quang, không cho anh ta có cơ hội vùng dậy.

Đằng Thiết Giáp đứng ngoài cửa, lo lắng cất giọng hỏi:

“Tôi đã đưa Thiết Quang đi khắp các bệnh viện lớn nhất trong và ngoài nước để khám, nhưng tất cả các bác sĩ đều cho kết luận tìm không ra bệnh. Cậu Tiêu, liệu bệnh này có chữa được hay không?”

Ngừng một lát, ông ta khẽ thở dài, trầm giọng mà nói tiếp:

“Lúc sáng tôi có thất lễ với cậu, mong cậu rộng lòng bỏ qua cho tôi!”

Lúc này tâm trí của Tiêu Bách Thần hoàn toàn không có chỗ chứa lời nói của Đằng Thiết Giáp nữa, mặc kệ cho ông ta lải nhải một hồi, anh cũng không buồn để tâm.

Tiêu Bách Thần chậm rãi đi vòng xung quanh Đằng Thiết Quang mà cẩn thận xem xét, đoạn anh đưa tay ấn nhẹ vào những vị trí trọng điểm trên cơ thể anh ta.

Bàn tay anh chạm tới đâu, Đằng Thiết Quang liền hú hét, kêu gào đau đớn tới đó.

Chừng một lúc sau, Tiêu Bách Thần dường như đã nhận ra được toàn bộ căn nguyên của căn bệnh này. Đôi mắt anh trở nên sáng long lanh, tràn trề một tia phấn khích cao độ.

Vừa lúc đó, Thiên Kim cùng Lương Chuyên Mạnh hay tin cũng vội vàng chạy đến xem xét.

Vừa trông thấy người đang chữa bệnh cho anh họ của mình là gã họ Tiêu ngông cuồng sáng này, sắc mặt của Lương Chuyên Mạnh lập tức thay đổi hẳn.

“Người không ra người, quỷ không ra quỷ. Đeo mặt nạ nửa mặt thần thần bí bí chẳng khác gì lũ nghèo mặt ngoài đầu đường xó chợ!”

“Cháu ăn nói hàm hồ gì vậy, Chuyên Mạnh!”

Đằng Thiết Giáp trừng mắt nhìn hắn ngầm ý cảnh cáo.

Tiêu Bách Thần vẫn không buồn ngẩng đầu lên mà nhìn những người trước mặt.

Xoẹt!!!

Chiếc áo ngủ trên người Đằng Thiết Quang lập tức bị anh xé rách toạc.

Khuôn mặt anh tuấn của anh tức khắc biến sắc, mắt vẫn không rời Đằng Thiết Quang, gằn giọng mà nói:

“Ông hãy nói thật đi. Đằng Thiết Quang đã gây ra tội nghiệt gì để xảy ra bi kịch thảm thiết như ngày hôm nay?”

Đằng Thiết Giáp đã hơi run run, ấp úng nói không nên lời.

“Bách Thần, có chuyện gì không ổn sao? Nhìn sắc mặt con vô cùng nghiêm trọng!”

Tiêu Hoàng Long lo lắng hỏi.

Anh chép miệng một tiếng, đoạn nhếch miệng đáp:

“Cha à, Đằng Thiết Quang là bị người ta sử dụng bùa chú nguyền rủa An Ma Cương, mục đích chính là nhằm hành hạ và gϊếŧ chết anh ta, khiến anh ta cảm nhận từng cơn đau cứa da cứa thịt, đoạn từng chút, từng chút mà đến với cái chết!”

------------------