Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Chương 100

Đại Chu không phải chưa từng có tiền lệ nữ tử làm quan, một vị nữ quan chính thức cuối cùng là ở tám chín năm trước, đảm nhiệm chức vị ngôn quan (Editor: quan can gián) trong triều, khi đó không có quá nhiều lễ nghi phiền phức, và quy tắc trói buộc nữ tử cũng không nhiều.

Sau này khi Thuận Hòa đế đăng cơ, tiến hành cải chính, phục hưng Nho học, lại nhặt cái bộ tam cương ngũ thường kia kia lên, một lần nữa sửa sàn lại, bắt đầu trói buộc nhiều hơn miệng người và những việc làm cá nhân, mục đích là muốn tập trung củng cố hoàng quyền.

Dần dần, vị nữ quan này tuy chiếm chức vị ngôn quan, nhưng lại giống như một người vô hình trong triều, vì thế nên giận dữ từ quan quy ẩn, nhưng mà mới sau nửa năm liền vì người ưu tư quá mức mà bệnh qua đời.

Bốn năm trước thật ra cũng có trường hợp nữ tử giả nam nhân, thi đậu tiến sĩ. Nhưng bị người lấy lý do đồi phong bại tục, không thủ nữ tắc, tẩn kê tư thần (*) để vạch tội, cuối cùng Thuận Hòa đế liền xử lý nàng ta, dạo phố thị chúng, xem như cảnh báo nữ tử trong thiên hạ phải an phận thủ thường, đừng mơ ước đến chuyện sóng vai cùng nam nhân.

(*) Tẩn kê tư thần: nghĩa đen là gà mái gáy vào sáng sớm giống như gà trống, ý nói gà mái mà đi báo sáng. Nghĩa bóng là việc của đàn ông mà phụ nữ lại đi làm.

Nàng kia sau đó treo cổ tự tử, từ đó về sau, nữ tử không thể tham gia khoa cử liền thành một quy củ mà trong lòng mọi người đều ước định.

Đôi mắt của mọi người dừng lại trên người Tôn Chiêu Tốn, chỉ thấy thân thể của nàng ta đã căng chặt đến cực hạn, lưng và vai gần như xếp thành vuông góc giao nhau, quần áo dán vào người lộ ra đường cong xương cốt mảnh khảnh, nhưng vẫn cứng rắn như một con thiên nga thề sống chết không cúi đầu.

Nàng ta đột nhiên quỳ xuống, có hơi cúi đầu, cũng không nói chuyện, sợi tóc mai buông xuống dán trên hai má, có thể thấy được quai hàm do cắn chặt răng cấm mà có hơi chút phồng lên.

Lý Cảnh Hiển liếc nàng ta một cái, tiếp tục nói, "Tiểu nhân cũng không muốn ép bức một cô gái yếu ớt đến tuyệt cảnh, tiểu nhân ở nhà cũng có ấu muội, từ nhỏ đã giáo dục nàng ta phải dịu dàng kính cẩn nghe lời, cần kiệm chăm lo việc nhà, chỉ hy vọng Tôn cô nương đây sau này cũng có thể làm hiền thê lương mẫu, chứ không phải muốn đi tranh chấp nam tử, dù sao thế đạo này, vẫn là nam tử là vua..."

"Ta không phải cô gái yếu đuối." Ngữ khí Tôn Chiêu Tốn tràn ngập khí phách ngắt ngang lời hắn, mang theo âm rung, như là tiếng kêu phát ra từ tận linh hồn, nàng ta rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Triệu Hi Hằng ở trên ghế, dập đầu về hướng nàng, "Tiểu nhân tuy là nữ tử, nhưng tự nhận bản thân mình cũng không kém cỏi. Tiểu nhân không cần nam nhân thương tiếc yêu quý, chỉ hy vọng có sai cũng bị phạt như nam tử, có công cũng được thưởng như nam tử mà thôi."

Trên mặt Lý Cảnh Hiển toát ra một tầng mồ hôi dầu, dưới ánh nến có chút ngược sáng bóng loáng, hắn dùng tay áo chùi chùi, thoáng có chút tức tối hổn hển nói, "Nữ nhân làm thế nào có thể sánh bằng nam nhân được?"

"Nữ nhân chính là giống như nam nhân! Ngươi chẳng lẽ không phải do mẫu thân sinh ra? Hay là nói ngươi do cha ngươi một mình sinh ra một mình nuôi dưỡng, cho nên mới kỳ thị với nữ tử như thế?" Tôn Chiêu Tốn bình tĩnh nhìn hắn.

Lý Cảnh Hiển mới vừa còn cố kỵ Triệu Hi Hằng ngồi trên ghế cũng là nữ tử, ngôn từ không dám quá mức kịch liệt, nhưng bị ngôn luận của Tôn Chiêu Tốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ rối loạn tâm thần, bắt đầu kêu lên, "Nữ tử trong thiên hạ này, ai mà chả phải dựa vào nam nhân, nam nhân từ nhỏ đã cao quý hơn nữ nhân, nếu không thì vì sao hài tử phải theo họ nam nhân chứ? Vì sao nữ nhân lại phải gả tới nhà chồng? Cho các ngươi miếng cơm ăn, liền muốn bình đẳng? Nực cười!

Nếu như tương lai một ngày nào đó nam nhân có thể sinh hài tử, thì nữ nhân các ngươi căn bản không cần thiết phải tồn tại! Nữ nhân cũng không thích hợp có chức vị, đám nữ nhân lòng dạ nhỏ mọn, chỉ câu nệ với tiểu tình tiểu ái, không bằng nam tử kiến thức rộng rãi, có thể nhìn thấy đại cục."

Lời này không khỏi quá khích, người chung quanh ở nhà không ai là không có cha mẹ tỷ muội, nghe luận điệu này của Lý Cảnh Hiển xong, đều lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng nổi.

Lửa giận trong lòng Triệu Hi Hằng cọ cọ từng chút xông lên, nhưng vẫn cố gắng khắc chế, mặt không đổi sắc, nhìn hắn tiếp tục nói.

Tôn Chiêu Tốn nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nhào lên xé nát mặt hắn, nhưng lại thấy liếc hắn một cái cũng bẩn, chỉ dời mắt đi.

Vốn dĩ nàng ta còn có thể tranh luận thêm một chút, nhưng người này lại có lập luận cực đoan đến như vậy, lại không ngần ngại có thể nói ra hết, chắc hẳn tư tưởng đã bị bẻ cong đến cực hạn, không phải thứ gì tốt, tranh cãi với hắn chỉ phí nước miếng mà thôi.

Thấy Tôn Chiêu Tốn không lên tiếng, Lý Cảnh Hiển cảm thấy nhất định là mình nói đúng, mới làm cho nàng ta không thể cãi lại, vì thế nhẹ nhàng thở ra, thanh âm càng thêm cao hơn, thậm chí còn định lôi kéo người chung quanh, hỏi, "Mọi người nói đạo lý này có đúng hay không?"

Mọi người chung quanh cũng sôi nổi quay đầu nhìn qua.

Lý Cảnh Hiển vì thế ném ánh mắt về phía Triệu Hi Hằng, "Phu nhân, nếu ngài có thể trở thành chủ công phu nhân, lại là một công chúa, đó chính là nữ tử mẫu mực nhất trong thiên hạ, chắc hẳn ngài cũng cảm thấy nữ tử nên dịu dàng hiền lành, ngoan ngoan ở nhà sống, có đúng hay không?"

Triệu Hi Hằng không trả lời hắn, mà là đưa mắt nhìn về phía mọi người bên dưới, "Các ngươi thì sao? Các ngươi cảm thấy hắn nói có đúng hay không?"

"Tiểu nhân cảm giác có chút cực đoan, từ xưa đến nay, tổ tiên đều quan trọng chuyện Âm Dương điều hòa, nam nữ cùng nhau tạo thành người. Cái gọi là vạn vật cộng sinh vẫn luôn tuần hoàn, đạo song hành không phân phải trái. Cho nên ngay cả vạn vật đều phải hài hòa sống chung, huống chi là nam nữ? Bởi vậy làm sao có thể dễ dàng nói ra những lời phiến diện như vậy được?" Một người trong đó đứng ra, chắp tay nói.

Mọi người còn lại sôi nổi gật đầu, tỏ vẻ mình cũng cho là như vậy.

"Tiểu nhân cảm thấy, vị lang quân Lý Cảnh Hiển này, không giống như là một người đọc nhiều sách cho lắm, đọc sách sẽ làm cho người sáng suốt thông suốt, lập luận của hắn cực đoan như thế, thật sự không ổn."

Lý Cảnh Hiển bị mọi người phê phán như vậy, cảm thấy mặt mũi mất hết, liền căm phẫn gân cổ lên nói, "Ta bây giờ nói là nói chuyện Tôn Chiêu Tốn lừa trên gạt dưới, thân là nữ tử lại tham gia khoa cử! Các ngươi kéo những thứ vô dụng đó ra làm cái gì?"

"Trên bố cáo rõ ràng viết rằng: Phàm là người năm nay tròn mười lăm tuổi, tài đức vẹn toàn, có ý muốn tham gia sĩ đồ (Editor: con đường báo quốc của kẻ sĩ), đều có thể tham gia khoa cử lần này. Vẫn không có nói rõ phải là nam hay nữ, năm nay ta hai mươi, tự nhận đức hạnh của mình cũng không tệ, từ nhỏ đã đọc đủ loại sách thánh hiền, lại muốn bước vào sĩ đồ, vì sao ta không thể tham gia?" Nếu như đề tài này lại bị kéo trở về, Tôn Chiêu Tốn liền thuận thế nói tiếp.

"Những nữ nhân nghĩ giống như ngươi vậy, cổ trên mộ phần đã cao ba mét!" Lý Cảnh Hiển đắc ý oán giận nói.

Mười chín sĩ tử còn lại trên điện kia đều là thí sinh cùng thi đợt này với Tôn Chiêu Tốn, lại thấy nàng ta tài hoa hơn người, tuy là nữ tử nhưng lại nhịn không được khát khao chung chí hướng, thật không nỡ để nàng rơi vào kết cục thê thảm, vì thế sôi nổi quỳ xuống.

Thẩm Đô An khẩn trương lắp bắp, nhưng vẫn nói, "Pháp luật không nói rõ nữ tử không được tham gia khoa cử, nhiều năm trước đã có tiền lệ nữ tử làm quan."

Hắn cũng được xem như người có lời nói trọng lượng nhất trong số này, vì trong số hai mươi thí sinh trúng tuyển, hiện tại chỉ mới có mỗi hắn được phong vị.

"Pháp luật chỉ quy định hình phạt, nhưng vẫn có đạo đức, công tự lương tục (Editor: mấy quy định của Nho giáo), chẳng lẽ không cần tuân thủ sao?" Lý Cảnh Hiển nâng một tay lên so so.

"Nữ tử tham gia khoa cử, chẳng lẽ là hành vi vi phạm đạo đức, cần khiển trách sao?"

...

Triệu Hi Hằng nhìn đại đa số người tuy không nói rõ ràng là bọn họ có ủng hộ chuyện nữ tử tham gia khoa cử hay không, nhưng bọn hắn đều không quen nhìn thái độ khinh thị nữ tử của Lý Cảnh Hiển, điều này làm cho trong lòng nàng thoáng thoải mái chút, có thể thấy được ánh mắt mình vẫn không lầm, chọn ra hai mươi người này đều không tệ.

Mắt thấy mọi chuyện ầm ĩ nãy giờ, lập trường của mọi người đều rõ ràng rồi.

"Đem một phần bố báo của khoa cử lần này dán trong mấy thôn quận đến đây." Triệu Hi Hằng phân phó nói.

Không lâu sau, Tống Tuyền lấy một phần bố cáo đến, lớn tiếng đọc cho bọn hắn nghe, "Những người phàm là năm nay tròn mười lăm tuổi, tài đức vẹn toàn, có ý muốn tham gia sĩ đồ,đều có thể tham gia khoa cử lần này."

"Cho nên, trong bố cáo của Bình Châu, vẫn không có nói nữ tử không được tham gia khoa cử, chỉ yêu cầu tham gia khoa cử là một người, chẳng lẽ nữ tử thì không phải người sao?" Triệu Hi Hằng buông mi, thản nhiên liếc về hướng Lý Cảnh Hiển, "Giọng điệu và lập luận của ngươi mới vừa nói, ta hoàn toàn không thích."

Triệu Hi Hằng vừa mở miệng, liền định kết cục cho sự tình, Tôn Chiêu Tốn như thoát khỏi áp lực, thân thể lập tức mềm lại.

"Ngươi luôn mồm xem thường nữ tử, không phải vẫn quỳ xuống đây lạy ta như thường sao? Không phải cũng cung kính đối đãi ta sao? Ngươi bất quá chính là bắt nạt kẻ yếu mà thôi.

Lễ giáo trói buộc nữ tử phải ở trong khuê phòng, phần lớn bọn họ đều không thể đọc sách. Thời gian lâu dài, một số người chỉ có thể phụ thuộc vào trượng phu của các nàng, địa vị cũng vì vậy mà không cao bằng nam nhân. Những nữ tử có địa vị hơi cao ở Bình Châu này, đều có thể làm việc buôn bán mậu dịch như nam tử, nhưng phần lớn bọn họ cũng là do lớn lên ở những nơi không tốt, khí hậu và vùng đất khắc nghiệt, cho nên lễ giáo hay thành kiến trói buộc nữ tử không thịnh hành.

Có lẽ bản thân ngươi lớn lên ở một nơi suông sẻ tốt đẹp, lễ giáo cũng phổ biến, đã quen hưởng thụ phúc lợi của thân là nam nhân, ngươi có thể vững vàng áp bức mẫu thân hay tỷ muội của ngươi.

Nhưng hiện tại đột nhiên xuất hiện một nữ tử, ngươi cảm thấy nàng ta vốn không cùng một giai tầng với ngươi, thậm chí ngươi có thể ép nàng mấy bậc, nhưng nàng ta lại sắp sửa lật ngược thế cờ, ngồi lên trên đầu ngươi, vì thế ngươi hận không thể lôi nàng ta xuống, đạp vào trong bùn."

Lý Cảnh Hiển liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, "Ta..."

"Ngươi chớ nói chuyện, vừa nãy ta đã nghe đủ rồi, cũng không dễ dàng tha thứ ngươi. Ngươi nhảy nhót loi choi dưới mí mắt ta nãy giờ, chính là chọn mộ phần cho ngươi có đúng không? Đừng quên ta cũng là nữ tử, ta không phải nương ngươi mà đi nâng ngươi, chiều ngươi, ngươi đứng ngay trước mặt ta hạ thấp nữ tử, vậy có khác biệt gì với đứng trước mặt hài tử mà chửi mẫu thân nó?" Triệu Hi Hằng khoát tay.

"Tôn Chiêu Tốn thân là nữ tử, trong một hoàn cảnh giáo dục không công bằng như vậy mà còn có thể nhiều lần đều đứng hạng nhất, cho thấy thiên tư cùng sự chăm chỉ của nàng ta vượt xa nam tử rất nhiều, ngươi cũng lại giới tính mà xem thường nàng ta? Ngươi tính xem ngươi đứng hạng bao nhiêu mà xem thường nàng ta? Ngươi thi đứng hạng nhất sao mà dám xem thường nàng ta?"

Bả vai Tôn Chiêu Tốn hơi rũ, nước mắt một giọt lại một giọt rơi xuống, nhưng không có thời gian lau đi, chỉ tùy ý chúng nó nhỏ giọt trên mặt đất, đọng lại thành một vũng nhỏ.

Các sĩ tử còn lại cũng mím môi, hơi xấu hổ.

Con em quý tộc lại nghĩ, mình có thể nói là được hưởng giáo dục tốt nhất, lại chỉ học được đến thế này, nếu như Tôn Chiêu Tốn sinh ra trong nhà bọn họ, nói không chừng thành tựu càng sâu.

Còn môn sinh hàn môn cảm thấy, mình cứ nghĩ bản thân không có điều kiện được học hành bằng đám con cháu thế gia, có chút không cam lòng, nhưng Tôn Chiêu Tốn thân là nữ tử, nàng ta bị chèn ép càng nhiều hơn, vậy mà có thể nhiều lần danh đề đệ nhất bảng vàng, vậy mình còn có mặt mũi nào mà đi oán giận? Sau này nếu có thua kém thì phải nên tìm lý do từ trên bản thân mình một chút chứ không phải đổ nguyên lên hoàn cảnh bên ngoài.

"Ta vẫn luôn muốn xây dựng học viện nữ học tại thành Bất Hàm, hiện giờ tiền có, tiên sinh có, chỉ còn thiếu mấy chân làm tạp dịch. Ta thấy ngươi cũng rất không tồi, tốt xấu gì thì ai học trường nữ học tại Bất Hàm cũng tương lai phấn đấu theo con đường quan lại, ngươi làm tạp dịch ở trường nữ học, cũng coi như được ăn cơm nhà quan, là vị trí có thể diện, không phải muốn lưu lại Bất Hàm sao? Cho ngươi một cơ hội." Triệu Hi Hằng hơi suy nghĩ, vỗ tay nói.

Nàng cảm thấy động tác này cũng rất tốt, thậm chí còn vô cùng ân cần săn sóc dặn dò người quỳ bên dưới, "Tôn Chiêu Tốn, sau này ngươi sẽ là người đứng đầu của trường nữ học, ta đem cái tên Lý Cảnh Hiển này giao phó làm tạp dịch cho học viện của ngươi, đừng để cho hắn lại gần học sinh quá, ta sợ hắn đầu độc mấy tiểu cô nương trẻ tuổi."

Lý Cảnh Hiển quá sợ hãi, bắt hắn làm tạp dịch? Lại còn làm dưới tay Tôn Chiêu Tốn? Đây còn không bằng về làm tiểu lại ở trong quận đâu!

"Ta không phục, ta muốn gặp chủ công!" Hắn lớn tiếng hét rầm lên.

"Ngươi nhất định phải tìm chủ công?" Trong giọng nói Triệu Hi Hằng tràn đầy nghi vấn, "Chủ công bận rộn đánh nhau không rảnh gặp ngươi, Bình Châu hiện tại là do ta định đoạt."

Vệ Lễ luôn luôn nghe nàng, nàng nói cái gì thì là cái đó, hắn còn lâu mới phản bác. Nếu Lý Cảnh Hiển một hai phải tìm Vệ Lễ chủ trì công đạo, dự đoán Vệ Lễ liền thấy hắn phiền chết, chưa chắc đã xử sự nhân đạo được như nàng đâu, không chừng là phân thây thành tám mảnh, phơi khô nơi hoang dã ấy chứ.