Phàm Thiếu, Anh Thật Là Hư

Chương 10: Cái người không có tự trọng

Tịch Hạ Di thả hồn vào mấy cuốn sách để trên kệ trong phòng sách, chỗ này chỉ có mình cô thôi, tâm trạng đang buồn ở đây đọc sách là hợp lý nhất, cô dụi mắt lau đi mấy giọt nước lấm lem trên khuôn mặt, cô nhón người với lấy cuốn sách trên cao

_Ụp...

Quyển sách trên cao rơi xuống đất, cô cuối xuống nhặt đã phát hiện hắn xuất hiện và đang nhặt quyển sách của cô, Tịch Hạ Di hốt hoảng khi nhìn thấy hắn, cô toan chạy đi liền bị hắn nắm tay kéo vào kệ sách hắn mạnh bạo làm mấy quyển sách trên cao rơi xuống đất, thái độ của hắn làm cô sợ đến cả người run lên

_Hôm nay tôi cho cô biết không có tự trọng là như thế nào?

Đôi mắt đỏ ngầu như phóng ra lữa, cánh môi hung hãn nhã ra giọng nói âm u, hắn nói dứt câu, hai bàn tay thô bạo đã nắm cổ áo cô xé toạt ra hai bên

_Á....

Cô hoảng loạn thét lên, nhìn lại đã thấy phần trước ngực bị hắn xé rách còn lộ ra nội y, hai tay vội vã che đậy phần da thịt lộ ra

_Bỏ tay xuống

Hắn bá đạo gầm gừ, cô lắc đầu, ánh mắt ngây thơ sợ hãi, nhìn thấy hắn chẳng khác gì nhìn thấy quỷ dưới địa ngục đang đòi mạng, thần thái nguy hiểm chết chốc trước mặt làm cô hoang mang

_Tôi không phải đồ chơi của ngài, tôi sẽ thôi việc ở khách sạn, chúng ta không còn liên quan đến nhau nữa, đừng khiếm nhã như vậy

Tịch Hạ Di òa khóc như đứa trẻ, nước mắt lấm lem uất hận, cô nghẹn ngào nói ra quyết định cuối cùng, cô không muốn làm việc ở khách sạn của hắn nữa khi mà trong đầu hắn bỗng dưng xuất hiện ý định muốn chiếm giữ cô thịt hàng ngày

_Muốn nghỉ việc sao?

Phàm Khiết Thần khá là ngạc nhiên, hắn siết mạnh bàn tay đang ôm ấp lớp ngực áo bị xé rách, xưa nay chưa có ai dám tự ý rời khỏi hắn khi hắn chưa cho phép, cô là dạng đặt biệt được hắn chú ý mà dám chối từ

_Đúng tôi muốn nghỉ việc

Cô gạt nước mắt khẳng định, có gì mà không dám nói ra, cô như trút được tản đá to trong lòng, không nhìn thấy hắn thì cái gì cũng là màu hồng, cô chỉ muốn bình yên thôi

_Cô dám trái ý Phàm Khiết Thần này, ngay lập tức cả gia đình cô thậm chí cả thành phố, rộng hơn là cả nước đều biết cô nhục nhã hạ dưới thân tôi, đảm bảo với cô một giây trôi qua cô cũng không sống yên ổn

Phàm Khiết Thần cười to sải bước đến gần cửa sổ mở cửa nhìn ra ngoài, gió thổi rất mát, đôi mắt cương nghị nhìn xa xăm miệng lưỡi cay độc nhấn mạnh

_Đừng mà...huhu...

Tịch Hạ Di chôn hai chân tại chỗ, cả cơ thể như hóa đá, thân nhiệt lên cao sắp phát sốt, gương mặt gầy hao kém sắc, cô khốn khổ tự trách số phận quá đen đủi đưa đẩy cuộc đời cô cống nạp cho ác quỷ như hắn

_Đừng để tôi nói đến lần thứ hai

Hắn đấm tay vào cửa kính, một lực mạnh kinh khủng, cô giật bắn người nhắm mắt tái mặt bỏ hai bàn tay đang che trước ngực xuống, đau lòng để phần áo bị xé rách lộ ra trước mắt hắn

Phàm chủ tịch, xin ngài để yên cho gia đình tôi...xin ngài...tôi biết sai rồi...huhu...là tôi không có tự trọng...là do tôi đã xàm ngôn

_Đây là cái giá của sự ngu ngốc

Hắn cúi người ngậm lấy phần phía trước từ vai trở xuống hung hăng cắn lấy xương quai xanh, bàn tay nhanh chóng kéo dây áo cô xuống, giật mạnh áo ngực kéo ra ngoài

_Hức....hu...hu...

Cô nghẹn ngào uất ức trong cổ họng mà không dám lên tiếng hé răng nữa lời, cô sợ nếu mình khán cự thì y rằng đang đánh thức con thú hoang trong người hắn, hằng ngày hắn cũng đã đủ đáng sợ rồi

_Tôi ghét nhất loại người chống đối tôi

Hắn đưa tay xuống váy cô nhanh chóng kéo xuống, cô khép hai chân lại không muốn bị hắn đem ra ăn

_Hừ....

Hắn hừ lạnh một tiếng, bàn tay tiếp tục khám phá, nhanh như chớp cô bị hắn lột sạch sẽ, bàn tay quái ác vẫn không ngừng quấy nhiễu phần bụng dưới của cô, hắn làm cô khó chịu đến muộn kêu la cũng không được, bàn tay dày dặn kinh nghiệm như con sâu đang ngọa ngoạy ở bên trong người cô, hai cánh môi tham lam thi nhau cắn, ngậm lấy da thịt quanh anh đào tròn, hắn mυ'ŧ rất mạnh, thô bạo tác động lên hai phần căn to, cô nhún vai chịu đựng viên ngọc nhỏ bị hắn dùng răng lưỡi liếʍ cắn tận hưởng triệt để sạch sẽ

_Đừng...

Cô không chịu được cảm giác anh đào trơ trụi bị hắn khai phá một lần nữa, cái mồm nhỏ vội từ chối, trên ngực đã hằn lên dấu răng to rất lớn và đau, hắn định cắn cô đến lúc nào? Anh đào vốn dĩ rất mềm yếu, hắn cũng không cần thương tiếc bất chấp cô gái nhỏ bé trước mặt đang chối từ càng cố tình đẩy lưỡi lướt trên từng thớ thịt căng đầy mυ'ŧ lưỡi

_Hôm trước tại sao dám giả vờ ngất xỉu? Định giở trò đó nữa à? Ngu hết chỗ nói

Hắn dừng cánh môi ướŧ áŧ, hờ hững nhã đầu ngọc mềm mại ra, hai mắt vẫn không rời anh đào đã vì hắn săn cứng chỉa thẳng, tay nâng cằm cô lên, để cô kề sát hắn tra khảo, thì ra hôm trước hắn biết cô vờ ngất đi, cô thật là quá ngây thơ so với người nguy hiểm như hắn

_Tôi...tôi...

Cô khó khăn chưa biết giải thích ra sao đã bị hắn dùng tay bóp mạnh chỗ đẫy đà phía trước, hắn dùng lực rất mạnh dày vò cô, tim trong ngực cũng muốn ngừng đập vì bị hắn hành hạ...bàn tay to ôm trọn lấy vùng tròn trĩnh càngngày  càng siết chặt hơn, hắn muốn chúng thống khổ ẩn lên vết đỏ mới vừa lòng

_A...đau...

Hắn nhìn mấy dấu ngón tay ẩn hiện trên ngực cô, rồi nhìn sắc mặt nhăn nhó của cô nhìn cô rất đáng thương, cả cơ thể rơi vào tay hắn bị hắn hành hạ không soát chỗ nào, từ hôn chán chê đến cắn rồi dùng tay dày vò đủ kiểu

Hắn nhanh chóng cởϊ áσ sơ mi vứt sang một bên, cơ thể gấp rút kêu gào liên tục muốn đặt cô bên dưới từ từ dậy dỗ cô cái tội dám mắng hắn không có tự trọng

_Không...

Tịch Hạ Di đẩy cái vật kinh khủng đang ở giữa hai đùi cô ra, hắn điên đến muốn tàn sát mọi thứ, ngay giây phút hưng phấn này còn bị cô chống đối

_Còn dám tỏ thái độ đó hả?

Hắn gầm gừ, cảm thấy sức lực cùng máu huyết cứ nóng rang liên tục, chỉ muốn mình cô cùng cô truy hoang cả đêm, khó khăn lắm hắn mới nhắm đến một người vậy mà cô lại dám đối xử với hắn như thế

_Được...đêm nay để xem cô từ chối được đến canh nào

Hắn thay đổi quyết định không cần đẩy cô nằm xuống sàn nữa, cứ thế ôm cô đứng dựa vào kệ sách làm chuyện đại sự, hắn không gấp gáp nữa mà từ từ đi vào, bàn tay đặt trên phần nhấp nhô của cô cũng nhẹ đi không còn thô bạo nữa, cứ thế nhẹ nhàng quái ác kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô, cái kiểu án binh bất động này nữa đã đưa khúc thịt to vào nữa lại nhấp nhứ bên ngoài ương bướng, chỗ nhạy cảm của cô bị trêu chọc một cách quái ác

_Ư....tôi không muốn làm chuyện...bại hoại này ở đây

Hắn thở dài vuốt tóc cô thì ra cô sợ bị nhân viên trong tập đoàn phát hiện sẽ xấu hổ đến chết, thế mà với hắn càng nguy hiểm càng thích, hắn vẫn từ từ chậm rãi trêu đùa, từ trên xuống dưới đều tác động làm cô vừa khó chịu muốn đẩy ra nhưng lại không còn chút sức lực khán cự...

_Đừng....

Cô cố gắng hết sức đẩy hắn ra nhưng hoàn toàn thất bại, cô xấu hổ chết mất ở đâu ra loại cảm xúc lẫn lộn kinh dị này, cô ghét bản thân mình quá, cô rất sợ cô không ngờ hắn có thể cùng cô ở ngay chỗ này. Quá nguy hiểm

_Muốn dừng lại hay là tiếp tục đây? Tôi không tin em qua khỏi đem nay

Lần này hắn nhấp người nhanh hơn, càng ngày tiến sâu càng mạnh bạo, hai bàn tay rãnh rỗi lúc nào cũng dạo chơi trên người cô, hắn kéo một chân cô lên cao, để cô gác chân qua eo hắn, cứ thế tha hồ bắt cô làm chuyện xấu xa cùng hắn

_Tôi...không muốn...ở đây có nhiều người

Cô vẫn yếu ớt chống đối, cô khóc không thành tiếng chỉ biết rơi nước mắt để hắn đem cơ thể ra vui đùa, ở phương diện này cô hoàng toàn thua thiệt, hắn cứ thế làm chủ, cô mất phương hướng hai tay chỉ biết báu víu vào vai hắn mới có thể đứng vững, hắn rất thích cảm giác da thịt nóng bỏng của cô áp sát khuôn ngực rắng chắc của hắn, cô là người đầu tiên làm hắn có xúc cảm mãnh liệt đến vậy