Ngộp thở, Judith gần như không thể cử động l*иg ngực để thoát khỏi cảm giác sung sướиɠ đang lan khắp cơ thể. Khi đạt đến cao trào, cô không dễ dàng phục hồi các giác quan của mình.
Không giống như cô, Derrick vẫn đang mυ'ŧ môi Judith và trêu chọc bộ ngực của cô mà không hề có dấu hiệu kiệt sức nào cả. Judith dùng đôi tay yếu ớt đẩy ngực anh ra, nhưng đó là một nỗ lực vô ích. Mặc dù cô là người đã dụ dỗ anh, yêu cầu anh làm cho cô mang thai, nhưng Judith vẫn lo sợ rằng với tốc độ này thì không biết vận may nào sẽ mỉm cười với cô nữa.
* * *
Những lo lắng của cô là hoàn toàn hợp lý.
Derrick bộc phát du͙© vọиɠ của mình một cách mãnh liệt, điều mà anh đã khát khao nhưng phải che giấu vì lo lắng rằng Judith sẽ sợ anh và bỏ chạy. Bất cứ khi nào có dấu hiệu cho thấy anh sắp đánh mất chính mình, dù ngày hay đêm, anh sẽ kéo Judith và dẫn cô vào phòng ngủ.
Chính xác mà nói đó không phải là phòng ngủ gắn liền với phòng làm việc, mà là phòng ngủ rộng rãi của Judith và nơi đó trở thành nơi họ thỏa mãn những việc làm kỳ lạ của mình.
“Ahhhh, tôi, mặc dù, tôi đã nói, dừng lại! Chỉ……. Ahhng! ”
Ban đêm, ánh trăng rực rỡ chiếu sáng cơ thể trần trụi của cô. Làn da trắng hài hòa giờ đây bị thâm tím trông như cô ấy đã mắc một căn bệnh nào đó.
Từ đầu đến chân, không có bộ phận nào trên cơ thể cô không bị anh dày vò. Anh thậm chí còn cắn vào mu bàn chân của cô, và anh đã thực sự có được cô từ "đầu" đến "cuối’.
Judith không thể chịu đựng được nữa, cô vặn người, cố gắng giải thoát mình khỏi anh, nhưng nỗ lực của cô trở nên lãng phí khi tay anh ôm lấy eo cô.
"Haa, em định đi đâu ...? Anh tưởng rằng em đã nói em muốn có một đứa con. Vậy nên, anh sẽ phải lao vào em cho đến khi em mang thai mà."
Anh tiếp tục bám vào lý do mang thai ấy, và không bao giờ để cô đi. Sau khi bị anh đè xuống thở hổn hển gần ba ngày đêm, phần dưới của cô như muốn sờn hết cả ra. Nhiều lần cô hối hận nhớ lại cuộc trò chuyện của họ trước đây, khi đó cô luôn tự tin về "kế hoạch hoàn hảo" của mình.
"Nếu em tiếp tục trốn, anh sẽ phải trói em lại."
"Trói em lại", câu nói hoàn toàn lạc đề khiến Judith chìm vào một nỗi sợ hãi xa lạ.
Với sở thích tàn bạo của mình, anh đã cho Judith thấy tất cả những gì cô có thể và không thể trên giường.
Kể từ đó, cơ thể ngây ngô của cô phản ứng hết mức có thể dưới tay anh, liên tục không ngừng nghỉ. Tuy nhiên, mức độ tìиɧ ɖu͙© của Derrick vẫn không thể thỏa mãn và cứ tăng dần lên.
Một lần nữa, cô lại bị anh giữ chặt hai chân, hung hăng đẩy vào cho đến lúc hừng đông.
Ríu rít, ríu rít.
Judith mở mắt khi nghe tiếng chim hót và cảm thấy tê dại ở phần dưới, cô rên lên một tiếng vì nó quá sức chịu đựng với cô.
Ngay khi cô nâng phần trên của mình lên một chút thì lại đau nhói, và mọi khớp trên cơ thể cô đều đau nhức. Judith thở dài yếu ớt, liếc nhìn xung quanh. Không hiểu sao, bên cạnh cô cảm thấy cô đơn trống rỗng, và cô thấy Derrick đang ngồi trên bệ cửa sổ. Anh đang mặc một bộ quần áo sáng màu không giống cô vẫn đang khỏa thân.
Bây giờ cô cũng đã quen với cảnh này. Mỗi khi cô thức dậy, Derrick sẽ ngồi bên cửa sổ, đọc một lá thư mà có lẽ Carmen đã mang đến cho anh. Hôm nay như thường lệ, anh đang cầm một lá thư trên tay.
Vẻ mặt của Derrick khi đọc thư rất nghiêm túc và bình thản, khác hẳn khi họ làm chuyện ấy.
"Derrick?"
Judith khẽ gọi anh bởi vì anh ấy không có phản ứng gì cả mặc dù cô đang nhìn chằm chằm vào anh, và nó khiến cô ấy cảm thấy như mình đang nhìn trộm anh vậy.
Derrick quay đầu về phía cô mà không chút ngạc nhiên, giống như anh biết cô đã thức dậy trước đó và đang nhìn về phía anh. Ngay khi ánh mắt họ chạm nhau, đôi mắt anh uốn cong một cách uyển chuyển.
Từ bậu cửa sổ bước xuống, anh đi về phía giường. Và trước khi cô kịp nhận ra, lá thư nằm trong tay anh đã không còn nhìn thấy nữa.
Derrick quỳ gối trên giường, đẩy vai cô và đặt cô xuống giường. Judith giật mình, cơ thể anh tạo thành một cái bóng dài do quay lưng về phía ánh sáng mặt trời, đôi môi anh dừng lại khi đến gần cô.
"Dừng lại! Tôi thực sự không thể làm được nữa ”.
"Nhưng, anh vẫn chưa no."
"Anh định gϊếŧ tôi ngay bây giờ để anh no à?"
Judith không thể không phản ứng nhạy cảm trước câu trả lời trơ trẽn của anh. Tuy nhiên, ngay cả khi đó là một lời cảnh báo thì cũng sẽ không có tác dụng với Derrick. Anh cười khúc khích như đang nhìn một con vật nhỏ hung dữ, và gặm những ngón tay Judith đang bịt kín miệng anh. Rõ ràng đó là răng của con người, nhưng cô cảm thấy rùng mình và cảm giác như mình đang bị răng của một con thú gặm nhấm.
"A, vợ anh thậm chí còn nghĩ rằng cô ấy có thể chết kìa."
Ngay lập tức, bàn tay của anh nắm lấy chiếc đùi mịn màng của Judith.
"Ý anh là, có lẽ em sẽ chết vì sướиɠ đấy."
Dù là ngày hay đêm, anh đều là một người đàn ông không đứng đắn.
Judith cố gắng đẩy anh ra bằng mọi cách, và trong khi Derrick định nuốt chửng cô như đêm qua thì một tiếng gõ cửa vang lên. Judith vỗ cánh tay anh vì cô không muốn bị một người giúp việc bắt gặp trong một tình huống kỳ quái như lần trước ở văn phòng.
Derrick thoáng nhìn thấy khuôn mặt bức xúc của Judith, anh cười khúc khích và ngồi sang một bên giường. Cùng lúc đó, cửa phòng ngủ lớn từ từ mở ra.
Người bước vào phòng ngủ không ai khác chính là cô hầu gái.
“Thưa bà. Một lá thư được chuyển gấp từ Cung điện ạ.”
Sau khi người hầu gái truyền đạt xong, cô ấy thận trọng mang lá thư đến gần giường. Judith ngay lập tức trùm chăn lên người và cầm lấy lá thư.
Người hầu gái đứng bên cạnh giường, đặt hai bàn tay vào nhau ngay ngắn và mắt cô ấy nhìn Derrick đang chơi đùa với đầu gối của Judith.
Khi mối quan hệ giữa hai vợ chồng gần đây thay đổi, bầu không khí xung quanh dinh thự của Công tước cũng thay đổi. Công tước và Nữ công tước thậm chí đã vào cùng một phòng ngủ và say đắm nhau đến mức người ta có thể quên rằng trước đây họ đã từng lạnh nhạt với nhau.
Nhiều người hầu bày tỏ sự ngờ vực khi mối quan hệ này đột nhiên thay đổi. Trên thực tế, kết luận mà họ nghĩ ra trong đầu là Judith vô cùng xúc động trước sự hồi sinh của người chồng nên cô ấy đã thay đổi suy nghĩ.
Thậm chí khả năng xảy ra điều đó là rất cao bởi vì Công tước được hồi sinh một cách kỳ diệu chỉ trong thời gian ngắn và đã mất trí nhớ. Nếu nghĩ kỹ, chỉ có Nữ công tước là người hoàn toàn biết về sự lạnh nhạt trong mối quan hệ này.
Tình cảm của hai người gần đây rất nồng nàn cứ như họ là một cặp tình nhân mới yêu. Hầu như mỗi ngày, một khi họ bước vào phòng ngủ rồi thì họ sẽ không ra ngoài, tần suất dày đặc đến mức mà những người hầu phải đỏ mặt mà không có lý do. Ngay cả bây giờ, làn da gần như không che đậy của phu nhân cũng lấm tấm những vết đỏ.
Derrick nhận thấy ánh mắt từ cô hầu gái đang quan sát anh, anh ngẩng đầu lên. Ngay khi bắt gặp ánh mắt anh, cô hầu gái giật mình và vội vàng rời khỏi phòng ngủ sau khi thành kính cúi chào.
Derrick lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nơi mà cô hầu gái đã biến mất và từ từ nhìn lại Judith. Judith thậm chí không biết rằng bản thân mình đang bị nhìn, cô hoàn toàn chăm chú vào lá thư mà người hầu gái đã đưa cho cô. Làn da của cô tái nhợt trông như có vấn đề đáng lo ngại đã xảy ra.
"Điều gì trong lá thư đã khiến mặt em trở nên nghiêm trọng như vậy?"
Bàn tay anh đang vuốt ve đầu gối cô, nhẹ nhàng chui vào trong chăn như một con rắn ranh mãnh. Judith vẫn đang tập trung vào lá thư nên đã giật mình khi một bàn tay đưa lên bắp chân cô. Cô vội vàng hạ lá thư xuống và đối mặt với anh. Nhìn vào mắt anh, Judith không kìm được mà thở dài. Vấn đề nan giải trong lá thư cô đang xem giờ hiện rõ trên mặt cô.
Phỏng đoán không sai. Và vấn đề đã nói có liên quan đến anh, Derrick. Judith cảm thấy rằng anh người đang cười rạng rỡ với cô mà không biết suy nghĩ của cô nên anh cứ kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô.
"Thực sự rất nghiêm trọng."
"Chuyện gì vậy?"
"Là vì hai ngày nữa, tôi nghĩ anh phải vào Cung điện rồi."
"Cung điện?"
“Hôm trước tôi đã nói với anh về chuyện đó mà phải không? Tôi đã nói rằng Hoàng đế muốn gặp anh.”
Một khoảng thời gian đáng kể đã trôi qua kể từ ngày cô nhận được lá thư đầu tiên từ Hoàng đế. Hoàng đế không thể chờ đợi anh lâu hơn nữa nên đã gửi một bức thư khẩn cấp. Và vì dường như không có dấu hiệu nào cho thấy vợ chồng Công tước sẽ đến thăm mình nên Killiton đã chỉ định ngày mời họ đến Cung điện Hoàng gia.
Theo quan điểm của Judith, nó giống như một tia sét bay ra từ bầu trời quang đãng. Nếu không được chỉ định ngày, cô có thể hoãn chuyến thăm cho đến khi tất cả sẵn sàng, nhưng hiện tại nếu trì hoãn tiếp tức là không tuân theo mệnh lệnh của hoàng gia.
Cuộc gặp gỡ của ác ma Derrick và vị Hoàng đế Killiton biết rõ về chồng mình sẽ khiến Judith vô cùng bối rối. Bên cạnh đó, cô không thể không lo lắng rằng anh ta có thể sẽ cư xử không lường trước trước mặt Hoàng đế.
"Derrick, anh có chút ký ức nào của chồng tôi không?"
Dẫu vậy, Judith vẫn nuôi một hy vọng nhỏ nhoi khi nghĩ rằng ký ức của anh sẽ được chia sẻ vì họ đã ở trong cùng một cơ thể. Derrick cầm bức thư cô đang đọc và xem xét nó, sau đó lắc đầu mà không hề lo lắng gì.
"Không có gì."
Niềm hy vọng của Judith tan biến như sương mù trước phản ứng kiên quyết của anh ta.
Mối quan hệ giữa Hoàng đế và chồng cô như thế nào? Họ thường nói về điều gì? Chỉ cần có thông tin đó thì cô cũng có thể xử lý chuyện này, nhưng vấn đề là cô ấy thậm chí không có những loại thông tin đó.
Judith không tham gia cùng họ ở nơi họ thường gặp, và đối với ác quỷ Derrick thì anh cũng không có chút ký ức nào về người chồng đã chết của cô. Nói cách khác, cô không thể biết chồng cô và hoàng đế thường dành thời gian cho những chủ đề gì.
Sở dĩ Judith gặp nhiều khó khăn là vì người mà cô sắp phải đối mặt không ai khác chính là Hoàng đế. Một người đàn ông mạnh mẽ nắm giữ quyền lực tuyệt đối trong Đế chế Tireur.
Nếu, trong trường hợp Killiton biết được sự thật rằng một người khác đã nhập vào xác Derrick bạn thân của ngài ấy, ngài ấy có thể giam giữ Derrick ngay lập tức. Sau đó ngài ấy sẽ ném anh ta vào nhà tù dưới lòng đất và tra tấn anh ta một cách dã man. Nếu điều đó xảy ra, thì vị trí và nền tảng Công tước của Derrick có thể bị lung lay. Đó là điều cũng sẽ gây ra khủng hoảng cho Nữ Công tước Judith.
Ngay cả tình huống xấu nhất như vậy không xảy ra, thì cô nghĩ rằng tốt hơn là không nên để lộ bất kỳ hành động đáng ngờ nào với Hoàng đế. Hoàng đế là một người sẽ thao túng các quý tộc như những hiệp sĩ nằm trên bàn cờ. Vì vậy, ngay từ đầu, tốt hơn hết là không nên để những thứ vẫn còn giá trị bị thu giữ khi thấy những dấu hiệu đáng ngờ.
"Có vẻ như điều duy nhất mà chúng ta có thể khẳng định là chứng mất trí nhớ."
Judith ngước lên nhìn anh, một người có sự yên tĩnh vô biên không giống như cô đang rối bời lo lắng.
"Một khi anh xuất hiện trước mặt Hoàng đế bệ hạ, anh hãy nói với ngài ấy rằng anh đang bị mất trí nhớ."
"Lý do đó, đó có phải là những gì anh sẽ áp dụng với Hoàng đế?"
"Đúng rồi. Tôi nghĩ Hoàng đế bệ hạ... sẽ không phát hiện ra anh không phải là chồng tôi. Vì vậy, hãy hợp tác với tôi ”.
Thật ra chồng cũ của cô, Derrick Vaisil dễ xử lý hơn. Bởi vì, ít nhất anh ta đã không làm những việc bất ngờ như vị ác ma trước mặt cô đây.
"… Nếu mình sống tiếp, cũng có những ngày mình sẽ nhớ người đàn ông đó."
Tất nhiên, đó không phải là thứ nảy sinh từ những cảm xúc như tình yêu.
*****