Toàn Giới Giải Trí Đều Cho Rằng Tôi Thích Làm Nũng

Chương 88: Câu chuyện chưa kể 1

Edit: SHERRY

Beta: Nhi Hồng Tửu

Lần đầu tiên Sở Tích theo trợ lý Cao đi gặp Cố Minh Cảnh, lòng bàn tay tiết ra một tầng mồ hôi mỏng.

Cô đi theo sau trợ lý Cao, hành lang trải tấm thảm dày nặng mềm mại, đi lên có loại cảm giác cực kỳ không chân thật. Có mấy người phụ nữ trẻ tuổi mặc đồng phục công sở đi qua, trong tay họ ôm văn kiện, trang điểm tinh xảo, son trên môi đỏ tươi, trên người còn có mùi nước hoa ngọt ngào, mấy người kia mỉm cười chào hỏi trợ lý Cao, sau đó tầm mắt đều chuyển qua người Sở Tích đang đứng phía sau trợ lý Cao.

Vì thế Sở Tích càng cúi đầu xuống thấp hơn.

Nhìn giày cao gót dưới chân họ.

Giày cao gót dẫm lên thảm không phát ra tiếng động nào.

Sở Tích lại nhìn giày vải trên chân mình, sau đó mím môi lại.

Trước đó Trợ lý Cao định giúp cô trang điểm lại, đưa cô đến phòng trang điểm, sau khi đeo vào hai phút liền sái chân, chỉ đành từ bỏ, mấy bộ áo quần mà nhà tạo mẫu đưa cho cô mặc đều có một loại cảm giác trẻ con mặc đồ người lớn, cuối cùng trợ lý Cao đơn giản để cô mặc như cũ.

Sở Tích nghĩ như vậy, đi theo đến cửa căn phòng kia.

Trợ lý Cao gõ cửa.

Sở Tích nhìn cửa gỗ đen kịt trông có vẻ nặng này, cả người khẩn trương, cô nuốt nước miếng, ngón tay vì lo lắng mà xoắn lại.

Bộ dáng người kia sẽ như thế nào đây?

Trước đó Trợ lý Cao đã nói qua với cô rằng tổng giám đốc Cố còn độc thân, không có bạn gái cũng không có vợ, vì vậy nên cô mới nguyện ý tới.

Trong đầu Sở Tích tự động nghĩ đến rất nhiều chuyện, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, sự nghiệp thành công, nơi khóe mắt ưu nhã có nếp nhăn, sau khi ly dị vợ cũ, mệt mỏi không muốn tiến tới hôn nhân, bận rộn lại ngẫu nhiên lại cảm thấy trống rỗng, cho nên cần một người nào đó an ủi.

Hoặc là doanh nhân bụng phệ, đầu chỉ còn vài cọng tóc, có mấy đứa con riêng, thời gian trôi qua cả người lực bất tòng tâm, vì thế thích dùng một đống tiền để đổi thân thể tốt đẹp của cô gái trẻ tuổi.

Cửa bị Trợ lý Cao mở ra.

Lúc này Sở Tích mới cảm thấy mình có chút hoang đường, buồn cười.

Mặc kệ bộ dáng người kia thế nào, không phải cô đều không có lựa chọn khác sao?

Là người đó muốn chọn cô, không phải cô muốn chọn hắn.

Trợ lý Cao vừa vào cửa, gật đầu với người đàn ông ở bên trong, sau đó nghiêng người giới thiệu Sở Tích vẫn luôn đi theo mình: “Tổng giám đốc Cố, đây là Sở Tích.”

Trước khi đến, trợ lý Cao đã nói qua với cô nên làm thế nào, Sở Tích hơi khom lưng, thanh âm như muỗi kêu: “Chào ngài, ngài Cố.”

Người đàn ông đó vậy mà “ừ” một tiếng, xem như trả lời cô.

Sở Tích được đáp lại lời chào không khỏi có chút thụ sủng nhược kinh, ngẩng đầu, lặng lẽ đánh giá người đàn ông ngồi đối diện

Người đàn ông bắt chéo chân ngồi, ánh mắt cô từ dưới nhìn lên trên, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là đôi chân thon dài được bao bởi quần tây, sau đó là áo khoác âu phục mở nút, bên trong là áo sơ mi trắng thẳng thớm, không có bụng phệ. Cho dù là cách một lớp áo sơ mi, nhưng cũng không khó nhìn ra dáng người đàn ông này rất tốt.

Sở Tích lại nhìn lên phía trên.

Kết quả ánh mắt cô trực tiếp đối diện với đôi mắt vô cùng khó đoán.

Sở Tích lập tức có chút hoảng loạn dời tầm mắt.

Người đàn ông này thật sự còn rất trẻ

Mấy ngày này người cô tiếp xúc vẫn luôn là trợ lý Cao, Sở Tích nhìn nhất cử nhất động của trợ lý Cao, cảm thấy người đàn ông có thể khiến trợ lý Cao kinh sợ tôn kính nhất định là trải đời nhiều năm rồi, thủ đoạn cứng rắn.

Lại không nghĩ rằng người trợ lý Cao xưng là “tổng giám đốc Cố" này, tuổi còn trẻ hơn trợ lý Cao nhiều.

Hơn nữa chỉ vừa mới liếc mắt một cái, Sở Tích cũng không thể nào bỏ qua gương mặt anh tuấn kia được.

Trợ lý Cao nhẹ nhàng ho khan một tiếng..

Sở Tích nhanh chóng hoàn hồn "a” một tiếng, móc ra giấy chứng minh thân phận, chậm rãi đặt trên bàn trà trước mặt người kia: “Ngài Cố, đây là giấy chứng minh thân phận của tôi.”

Trợ lý Cao nhìn cô thoạt nhìn trông rất nhỏ, tổng giám đốc Cố lại không có khẩu vị biếи ŧɦái thích trẻ vị thành niên, cho nên kiểm tra tuổi một chút. Sở Tích đẩy giấy chứng minh thân phận qua, người đàn ông nhận lấy rồi nhìn thoáng qua, liền trả lại cho cô.

Sở Tích nhìn người đàn ông kia nhàn nhạt nhìn trợ lý Cao. Sau đó trợ lý Cao nói với cô có thể đi ra.

Thời gian đi vào quá ngắn ngủi, Sở Tích còn chưa phản ứng lại, đã cùng trợ lý Cao đi tới của lớn

Trợ lý Cao: “Cô Sở, tôi đã gọi xe cho cô, cô ở đây chờ một chút, tài xế sẽ lập tức đến ngay.”

Sở Tích nhìn về phía tòa nhà một cái: “Cái kia…”

Trên mặt trợ lý Cao là nụ cười xã giao: “Ý của tổng giám đốc Cố tôi sẽ thông báo với cô sau.”

“Vâng, cảm ơn. “Sở Tích nói lời chào tạm biệt với trợ lý Cao.

Sở Tích đến bệnh viện.

Phòng bệnh ICU buổi chiều chỉ có thời gian thăm hỏi ngắn ngủi, Sở Tích mắc áo cách ly, mũ cách ly xong vào thăm bà nội.

Bác sĩ phụ trách tìm cô nói tình huống bây giờ của bà nội không khả quan cho lắm, cần phải nhanh chóng phẫu thuật, càng kéo dài một ngày càng nguy hiểm, tiền viện phí cũng đã tận lực miễn giảm đến mức thấp nhất, còn không nộp sẽ phải rời khỏi viện.

Sở Tích đi đến trước giường bệnh, bà nội vẫn hôn mê, toàn thân cắm đầy các loại ống, Sở Tích ngồi xuống, nắm lấy tay bà, vừa nhìn thấy cả người bà hôn mê nằm ở đó, cả người cắm đầy các loại ống. Trong mắt Sở Tích nổi lên một tầng nước mỏng: "Bà nội, bà mở mắt ra nhìn Niên Niên một cái có được không?”

Bà vẫn không có phản ứng, chỉ có tiếng nhỏ giọt tí tách của chai truyền dịch và các loại máy móc hiển thị con số thể hiện trạng thái sinh mệnh.

Sở Tích chán ghét nơi này, chán ghét bệnh viện, cô đã từng ở đây tiễn mẹ đi.

Cô muốn bà nội sống sót, bác sĩ nói phẫu thuật là có thể sống. Cô không muốn cõi đời này chỉ còn lại một mình mình.

Cô nhìn bà nội nằm trên giường, lại nghĩ đến chuyện sáng hôm nay đi gặp người kia, không hề báo trước khóc lên: “Bà nội, con nên làm cái gì bây giờ? Con tột cùng là nên làm làm cái gì đây? Con thật sự không có cách nào, xin bà tỉnh dậy được không huhuhu…”

Cho dù bề ngoài và tuổi không giống như những gì cô tưởng tượng, nhưng bản chất lại chưa từng vì những thứ đó mà thay đổi, cô biết người đàn ông kia muốn cô làm gì, cô biết bản thân mình dùng gì để trao đổi với anh ta. Cô biết chỉ cần bước vào, đó là vĩnh viễn dấu vết khiến cô không quay đầu lại được

Thời gian thăm hỏi rất nhanh đã kết thúc, lúc hộ sĩ tới thúc giục Sở Tích rời đi, cô khóc cực kỳ đau lòng.

Y tá đã nhìn quen nước mắt nơi này: “Cô đi nhanh cho, đã đến giờ rồi.”.

Đêm đó Trợ lý Cao gọi điện tới.

Sở Tích đờ đẫn nhìn tên hiện trên màn hình điện thoại, thế nhưng không có dũng khí ấn nghe.

Trong lòng cô chưa từng rối rắm như vậy, trong nháy mắt cô đột nhiên hy vọng trợ lý Cao nói với cô rằng người đàn ông kia không coi trọng cô và kết thúc mọi chuyện. Nhưng mà số tiền bệnh viện thúc giục lại khiến cô thanh tỉnh, lại hy vọng trợ lý Cao nói với cô rằng cô có thể.

Chuông điện thoại không ngừng reo lên, không biết qua bao lâu, Sở Tích rốt cuộc cũng nhấn nút nghe

Cả người cô dựa lên tường, yên lặng nghe điện trợ lý Cao ở đầu bên kia điện thoại nói, cuối cùng trượt từ trên tường ngồi xuống đất.

“Vâng, cảm ơn ngài.” Sở Tích hít mũi.

“Không cần khách sáo đâu cô Sở, ngày mai gặp." Trợ lý Cao nhẹ nhàng nói.

Sở Tích tắt máy, vùi mặt vào đầu gối.

Trong nhà không có người, cô có thể tùy ý khóc lớn.

Mấy ngày qua Sở Tích bận đến nỗi quên cả thời gian.

Người đại diện mới Diêu Ngọc đưa cô đi khỏi công ty quản lý cũ, Sở Tích bị ấn ngồi lên ghế dựa, vài người vây quanh trang điểm làm tóc cho cô, giày cao gót vốn không thể mang cũng mang vào, áo thun của cô cũng không biết ném đi đâu rồi, trên người là bộ trang phục chỉ cần sờ vào là biết đắt đỏ như thế nào.

Cuối cùng nhà tạo mẫu nhìn tác phẩm kiệt xuất của mình trong gương lộ ra nụ cười vừa lòng.

Trợ lý Cao đưa cho cô địa chỉ và mật khẩu chung cư, nói với cô tổng giám đốc Cố có thể không ở chỗ này, nhưng mà cô không thể không ở đây, nhất là khi tổng giám đốc Cố muốn tới nơi này.

Sở Tích nhận lấy, nhẹ nhàng gật đầu.

Sở Tích bớt chút thời gian đi đến bệnh viện đóng tiền viện phí, bảo bác sĩ nhanh chóng sắp xếp phẫu thuật.

Lúc bác sĩ và y tá nhìn thấy Sở Tích có sửng sốt một chút, Sở Tích quay người rời đi, từ nơi phản chiếu lại nhìn thấy bọn họ ở trong tối tự lắc đầu cảm thán.

Sở Tích ra khỏi bệnh viện, Diêu Ngọc sắp xếp gửi cho cô một số công việc, tất cả đều là tài nguyên mà lúc trước Sở Tích ở công ty quản lý cũ không sờ tới được.

Trợ lý Cao hỏi cô: “Viêc tư của cô xong chưa? Chuẩn bị một chút, đêm nay Cố tổng sẽ đến.”

Sở Tích nắm chặt điện thoại di động.

Cô ngồi trên xe đi đến chung cư kia, bác sĩ đã đồng ý sẽ nhanh chóng sắp xếp phẫu thuật, vấn đề của cô đã được giải quyết, bây giờ phải bắt đầu trả lại những thứ cô có được.

Cô đột nhiên vô cùng muốn chạy trốn, muốn chiếc xe này cứ chạy mãi, chở cô rời đi luôn.

Nhưng mà cô không thể chạy trốn, gần đây cô mới biết được người đàn ông kia rốt cuộc là ai, cô phát hiện mình căn bản không thể thoát khỏi tay anh ta.

Cuối cùng Sở Tích vẫn không chạy trốn, cô quay về chung cư.

Trợ lý Cao nói tối anh ta mới đến đây, Sở Tích tự nấu cho mình một chén mì, sau đó hốc mắt đỏ lên bỏ thêm hai quả trứng chần nước sôi.

Cổ họng cứ nghèn nghẹn, cô nuốt rất khó khăn nhưng vẫn ăn hết chén mì kia.

Sở Tích đi soi gương, đứng trước gương sửa sang lại một chút, tận lực làm cho bản thân thoạt nhìn trông bình thường một chút.

Cô ngơ ngác ngồi trên cái giường kia, ngồi đến khi trời hoàn toàn tối, rốt cuộc nghe được âm thanh mở cửa. Cố Minh Cảnh mở cửa ra, nhìn phòng khách trống rỗng. Anh tùy ý treo áo khoác âu phục trên giá treo ở cửa, cởi giày ra.

Hôm nay ở nhà cũ, người đàn bà kia dẫn cháu trai bà ta tới công ty, tin tức rất nhanh nhạy, biết anh ở bên ngoài bao dưỡng một cô gái, cố ý muốn đến báo cho ông Cố.

Cố Minh Cảnh để cho bà ta được như ý nguyện, đầu tiên là đi uống chút rượu, sau đó đương nhiên muốn đến “Tiểu kim ốc” của mình sống mơ mơ màng màng.

Người khác đều nhìn thấy anh uống sau mềm được người ta đỡ trên xe, chỉ có người trong xe biết, sau khi Cố Minh Cảnh lên xe, ánh mắt tỉnh táo lạnh nhạt ra sao. Cố Minh Cảnh ngửi mùi rượu trên người mình nhíu mày, anh muốn tắm rửa, vào phòng ngủ rốt cuộc cũng thấy chủ nhân của "Tiểu kim ốc" này.

Chủ nhân đang ngồi trên giường, bộ dáng của cô so với lần đầu tiên gặp không giống nhau, đội ngũ trang điểm rất dụng tâm, có thể từ một đóa hoa trắng xinh đẹp biến thành một đóa hoa trắng có thể mê đảo những tay ăn chơi.

Cố Minh Cảnh vừa vào, cả người Sở Tích liền căng thẳng.

Thân mình cô không tự chủ được mà lùi ra phía sau. Lúc trước trợ lý Cao ở đây, lá gan cô sẽ lớn hơn một chút, bây giờ là ban đêm, chỉ có hai người bọn họ, Sở Tích biết mình phải nói cái gì đó nhưng mà không nói ra được.

Cô đang sợ hãi.

Cố Minh Cảnh nhìn thấy sự phòng bị trong ánh mắt đóa hoa trắng này.

Anh không có hứng thú đoán suy nghĩ của cô, chỉ nhàn nhạt nhìn đôi mắt cô. Phòng chứa quần áo nằm trong phòng ngủ, Cố Minh Cảnh tìm quần áo rồi đi tắm rửa.

Người đàn ông kia vừa vào đã đi rồi.

Tim Sở Tích đập thình thịch trong l*иg ngực.

Cô nhớ lại ánh mắt và phản ứng vừa rồi của người đàn ông kia, đột nhiên cực kỳ bất lực.

Người đàn ông kia vừa vào cô liền sợ hãi, anh ta cứ như vậy mà đi càng khiến cô sợ hãi hơn.

Vì sao anh ta vào nhìn hai mắt cô rồi đi ra, ánh mắt lạnh nhạt như thế là đang tức giận sao?

Anh ta nhất định đang tức giận, mày chẳng lẽ còn không rõ thân phận của mình sao, không nói một câu chào đón nào, trốn ở trên giường với vẻ mặt phòng bị này để cho ai xem?

Sở Tích đột nhiên luống cuống, ngày đầu tiên đã chọc giận kim chủ, nên làm thế nào cho phải.

Cô không thể vứt bỏ “công việc” của mình, cô không thể để cuộc phẫu thuật của bà nội mình ngâm nước một lần nữa. Sở Tích luống cuống tay chân, Cố Minh Cảnh đã thay xong quần áo ở nhà đi ra.

Sở Tích nhìn người đàn ông kia xuất hiện lần nữa, ép mình đi xuống giường, lê từng bước từng bước một, dưới ánh nhìn chăm chú của người đàn ông kia chậm rãi đi qua.

Cô cố lấy dũng khí, chủ động duỗi tay vòng qua cổ anh, cúi đầu, đỏ mặt kêu một tiếng.