Xuyên Thành Vị Hôn Thê Của Anh Trai

Chương 69: Gọi “ba” một tiếng xem nào.

Bạch Vi ngồi đối diện hắn, liền thoáng cúi người về phía Bạch Hiển, trong mắt ánh lên sự thơ ngây, nghi hoặc hỏi:

“Anh hai?”

“Lại gần thêm một chút”.

Ngón tay Bạch Hiển chậm rãi câu lấy dây áo ngủ mà kéo xuống, nhẹ nhàng chạm lên đầu vai Bạch Vi, sau đó lướt từ từ, vuốt ve cánh tay trắng nõn mảnh khảnh của cô, đi qua một chút, dừng trên bầu ngực căng tròn mềm mại.

Hắn ngước mắt, thấy cô đỏ mặt, không hề cự tuyệt, cũng không chủ động, liền dùng đầu hai ngón tay, nhẹ nhàng nắm lấy đầṳ ѵú đỏ bừng.

Đầṳ ѵú nho nhỏ kia tức khắc liền sưng lên.

Bạch Vi tới gần Bạch Hiển thêm một chút, gương mặt ửng hồng, vầng trán mịn màng dựa vào vai của anh trai, trong miệng phát ra một tiếng ngâm khẽ.

“Ưm~”

“Em có biết không, hôm bữa chúng ta đi chơi, mẹ của cậu nhóc kia nói rằng em giống con gái của anh vậy, em thấy có giống không?”

Hắn cúi đầu, một bàn tay nhào nặn xoa nắn một bên vυ' của Bạch Vi, một bàn tay khoanh lại vòng eo vô lực của cô, ôm cô lại gần mình, cúi đầu cắn lên đầṳ ѵú e lệ đã lộ ra bên ngoài váy ngủ, trằn trọc liếʍ hôn, thấy cô không trả lời, lại hỏi:

“Anh hai nuôi em từ nhỏ đến lớn, em thấy có giống không?”

Bạch Vi đỏ mặt, ôm lấy đầu anh trai đang vùi vào trước ngực mình, cắn môi không trả lời, cô không muốn tiếp thu cái đề tài này, quá ngượng!

Đối với ba mẹ, Bạch Vi có ấn tượng không sâu lắm, từ thời điểm bắt đầu có ký ức, cũng chỉ có một mình anh trai.

Truyện được dịch và edit dự thi. Đăng tải duy nhất tại truyenhd.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé

Từ nhỏ, anh trai giáo dục cô, bảo hộ cô, cho cô ăn ngon mặc đẹp, vì cô chống trời trống đất, cho cô một cuộc sống vô ưu vô lo vui vẻ sung sướиɠ.

Hắn làm hết những việc mà một người anh trai có thể làm, cũng làm hết những việc mà một người cha có thể làm, hiện tại, lại đang làm một việc chỉ có một người đàn ông làm được với một người phụ nữ.

Cho nên đừng hỏi cô loại vấn đề này, thật là làm cô cảm thấy trái đạo đức, thẹn thùng vô cùng.

Không biết anh trai có tâm tư gì, đem cô đè ở dưới thân, cởϊ qυầи lót cô đi, sau đó nhanh chóng kéo quần của mình xuống, dùng côn ŧᏂịŧ để ngay trước miệng huyệt ướŧ áŧ, lại tìm tới hôn môi cô.

Ngón tay bóp chặt lấy đầṳ ѵú lúc này đã sưng đỏ, thấp giọng mê hoặc ở bên tai:

“Bảo bối, gọi ba một tiếng xem nào”.

“Anh hai!!”

Bạch Vi cảm thấy thẹn đến cực đỉnh, nghiêng đầu né tránh môi của anh trai đang sáp vào bên tai cô, dưới thân lại đột nhiên hứng chịu một đợt tiến công mạnh mẽ, anh trai cứ như vậy mà đem chính mình đưa vào trong cơ thể cô, hung hăng va chạm, uy hϊếp nói:

“Kêu mà không gọi?”

Đây là cái loại ham mê gì vậy? Bạch Vi muốn điên rồi, cô liều mạng lắc đầu, chết cũng không chịu gọi hắn là ba, hắn liền điên cuồng hơn nữa mà đâm thật sâu vào trong cô.

Hắn thúc mạnh, mãnh liệt đến nỗi đem cô đang nằm trên gối mềm đυ.ng vào cả đầu giường, lại bế cô lên, xoay chuyển một hồi, từ đầu giường biến thành đuôi giường, một bàn tay ôm lấy eo nhỏ, một bàn tay bóp chặt lấy bờ mông căng mềm, hung hăng va chạm liên hồi vào miệng tử ©υиɠ nhạy cảm, rất hung tàn mà hỏi:

“Kêu không gọi? Kêu không gọi? Anh nuôi em nhiều năm như vậy, đối xử tốt với em như vậy, thế mà em dám để anh kêu mà không gọi?”

“Anh~~ Anh hai~~~”

Sau một hồi điên cuồng hung tàn mà cắm, Bạch Vi chịu không nổi cả cơ thể đều ngập tràn trong tìиɧ ɖu͙© như tra tấn này, hét lên một tiếng.

“Ba, ba ba, nhẹ một chút, nhẹ một chút”.

Một tiếng “ba” này thà rằng không gọi, một khi đã bật ra khỏi miệng, ánh mắt Bạch Hiển đều thay đổi, hắn nhấp môi, đem cô gái hắn nuôi dưỡng từ lúc còn bé xíu này, thương cô hơn cả thương con gái ruột, trực tiếp ôm lên, bắt lấy hai chân cô kẹp vào hai bên hông hắn, đứng dậy mà cắm cô.

Hắn ở trong từng tiếng rên la gọi “ba” của cô, nhớ tới lúc cô còn nhỏ, mỗi lần ngủ không yên là thích cáu kỉnh, nhất định phải bắt hắn ôm an ủi vỗ về, ai cũng không được, chỉ để một mình anh trai làm, cứ như vậy, hắn ôm cô đi tới đi lui trong phòng ngủ.

Khi đó Bạch Hiển sống qua từng ngày thật sự rất gian khổ, ban ngày phải thận trọng lo đông lo tây đối phó với sài lang hổ báo, buổi tối còn phải ôm ấp giúp cho bạn nhỏ đi ngủ.

Lại cũng không cảm thấy mệt mỏi gì, cô là người thân duy nhất trên cõi đời của hắn, là người duy nhất sẽ không tính kế hãm hại, có mưu đồ bất chính gì với hắn. Cô ỷ lại hắn bao nhiêu, hắn càng yêu cô bấy nhiêu.

Hiện tại, bé con đã trưởng thành, hắn vẫn cứ ôm cô như cũ, quan hệ của bọn họ so với lúc còn nhỏ càng thân mật, hắn ở trong thân thể của cô, cô bao chặt lấy bộ phận trên người của hắn, nước sữa giao hoà, thân thể khít lại vào nhau, giống như vốn dĩ đã là như thế, không bao giờ tách rời.

Tư thế này, so với hai người mây mưa trên giường, đâm đến càng sâu hơn, bởi vị tác dụng của trọng lực, Bạch Vi cứ mỗi lần bị Bạch Hiển hất lên trên lại rơi xuống, thịt hành của hắn đều sẽ đánh đến miệng tử ©υиɠ của cô.

Hơi đau một chút, nhưng phần lớn vẫn là điên cuồng ngập tràn trí óc, làm Bạch Vi chỉ có thể ôm lấy cổ anh trai, vô ý thức mà khóc kêu.

“Ba ba~ Chồng~ Anh hai, từ bỏ, em từ bỏ...”

Chính cô cũng không biết phải gọi Bạch Hiển như thế nào, hắn thích cô kêu cái gì cô liền lêu cái đó, chỗ nào còn liêm sỉ hay suy nghĩ hậu quả nữa, cô cảm thấy mình đã không còn biết da mặt là cái gì.

Cứ buông thả bản thân đi.

Cũng không biết dâʍ ɖu͙© điên cuồng này phát tiết đã bao lâu, cuối cùng Bạch Hiển lật người Bạch Vi lại, bắt lấy eo cô, làm cô quỳ gối trên giường, từ phía sau mà thâm nhập vào thân thể mềm mại, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm của chính mình bắn vào sâu bên trong.