Cuộc Chiến Gia Tộc

Chương 94: Giá cả cao ngất ngưởng!

Cô Hồng vừa nói xong, có hai cô gái trẻ mặc xườn sám mở một chiếc hộp lớn làm bằng gấm ra, bên trong có một gốc nhân sâm dài hơn một mét,

Nhân sâm có tác dụng bồi bổ sinh lực; bổ tỳ vị phổi, dưỡng huyết, an thần.

Những công năng này có thể làm chậm quá trình lão hóa ở một mức độ nhất định nào đó và cũng không ngoa khi nói rằng nó có thể kéo dài tuổi thọ của con người.

Nhưng, Diệp Phàm cũng không cần đến những thứ này, chỉ có mấy lão già kia đang giơ bảng đấu giá.

Cuối cùng, gốc nhân sâm này được một gia đình giàu có kỳ cựu ở thành phố Cảng mua lại với giá cao ngất người lên tới 8 triệu tệ, con số này khiến mọi người há hốc mồm.

Những thứ sau đó bao gồm nhiều đồ vật khác nhau, đồ gốm sứ, thư pháp, thậm chí còn có một món đồ đồng mới khai quật được bán đấu giá với giá khởi điểm là 15 triệu tệ.

"Diệp Phàm, nhiều đồ như vậy mà cậu không nhìn trúng món nào sao?" Lý Thế Hằng ở một bên hỏi.

Ông ta đã báo giá mấy món đồ, ít nhất đã bỏ ra 6-7 triệu tệ, nhưng Diệp Phàm vẫn chưa mua một thứ gì cả

"Không vội, mấy món đồ này không có tác dụng với tôi”, Diệp Phàm cười nói.

“Khụ, nếu cậu không mang theo tiền, chỗ tôi có này, 100-200 triệu cậu cứ việc lấy mà dùng”, Lý Thế Hằng suy nghĩ một lát, cắn răng nói.

Ông ta muốn làm thân với Diệp Phàm, lăn lộn ở trong xã hội bao nhiêu năm như vậy, Lý Thế Hằng rất tin vào trực giác của mình.

"Đúng vậy, Diệp Phàm, nếu cậu nhìn trúng thứ gì thì cứ việc ra giá, mặc dù Hoàng Lộc Đường tôi không có nhiều tiền nhưng mấy chục triệu thì không thành vấn đề”, Hoàng Lộc Đường cũng nói xen vào.

Ông ta dám chẳc rằng phía sau Diệc Phàm có người chống đỡ, rất có khả năng là những môn phái võ cổ truyền thần bí, ẩn mình ở trong rừng sâu.

Mặc dù nhà họ Hoàng bọn họ cũng là dòng dõi võ thuật, nhưng so với các môn phái võ cổ truyền thì vẫn còn thua xa.

Nếu không, với độ tuổi ngoài 20, Diệp Phàm cũng không thể đánh ông ta "như treo tranh" được!

Một khi làm thân được với Diệp Phàm, ông ta có thể kết giao với các môn phái võ cổ đứng phía sau anh, do vậy ông ta cảm thấy rằng khoản đầu tư hôm nay là hoàn toàn xứng đáng.

Diệp Phàm cười nói: "Hội trưởng Lý, quán chủ Hoàng, nếu cần tôi sẽ không khách sáo đâu".

Ở phía bên kia, khi mỗi một món đồ được đem ra bán đấu giá, bất luận là Thượng Quan Diên Vũ hay là Hà Thế Nghiêu đều sẽ nhìn về phía Diệp Phàm.

Diệp Phàm đương nhiên cũng nhận ra rằng, hai người này không có ý tốt gì, nếu xuất hiện món đồ mà anh thích, hai người này nhất định sẽ đến quấy rối

"Các vị, món đồ hoàn hảo này cấn đến con mắt quan sát của các vị rồi.."

Cô Hồng nói xong, cô gái trẻ ở bên cạnh liền bưng chiếc khay lên, sau đó vén tấm vải đỏ phủ lên trên ra.

Món đồ dần dần được hé lộ, nhất thời khiến mọi người ở phía dưới phải trầm trồ.

Trên khay xuất hiện một vật thể màu đen có hình thù kì dị, trông giống như một cành cây khô, nhưng lại dày bằng cổ tay người.

"Đây là thứ gì?"

"Lẽ nào là một loại dược liệu quý hiếm sao?"

"Cô Hồng, cô đừng có thừa nước đυ.c thả câu nữa, mau nói xem đây là thứ gì..”

Mọi người phía dưới rì rào bàn tán, bọn họ đều không nhìn ra được rốt cuộc đây là thứ gì.

"Diệp Phàm, cậu có biết món đồ kì lạ này là gì không? Lý Thế Hằng hỏi.

Lúc này Diệp Phàm hơi nhíu mày, bộ dạng trầm ngâm suy tư.

"Nhìn có vẻ giống một đoạn coc gỗ, tôi đoán là như vậy, nhưng tôi không dám khẳng định”, Diệp Phàm thận trọng nói, đồng thời trong mắt anh còn hiện lên một tia hưng phân.

Anh rất muốn đánh cược một ván lên món dồ này!

Mà Lý Thế Hằng cũng là một tên dày dặn kinh nghiệm, thấy lông mày Diệp Phàm không ngừng giãn ra rồi nhăn lại, ông ta liền biết Diệp Phàm vô cũng có hứng thú với món đồ này.

“Diệp Phàm, nếu cậu cảm thấy thích hợp thì ra giá đi, nếu nó không có giá trị gì thì cậu cứ coi như là mua vui đi, cậu không cần phải lo đến chuyện tiền bạc" Lý Thế Hằng cán răng nói.

Diệp Phàm sực bừng tỉnh, anh nhìn vào Lý Thế Hằng, cười nói: "Tôi quả thực có chút hứng thú, nhưng hiện tại tôi không cần dùng đến tiền của anh Lý, tôi có tiền của riêng mình".

Nghe vậy, Lý Thế Hằng vui mừng khôn xiết.

Diệp Phàm không tiếp tục gọi ông ta là hội trưởng Lý nữa mà gọi là anh Lý.

Điều này chứng minh rằng ông ta đã trở thành anh em với Diệp Phàm rồi sao?

Điều này khiến ông ta vui mừng hơn là đấu giá được món đồ tốt!

"Các vị, yên lặng một chút.."

Cô Hồng nhìn phía dưới nói: "Món đồ này do người trong nghề tạo ra, cụ thể là thứ gì ai cũng không biết được, nhưng giá khởi điểm của nó là 5 triệu tệ!

“Cái gì?"

“Diên rồi sao? Không biết là gì mà dám đưa ra giá khởi diểm là 5 triệu tệ, cướp tiền của người ta à.."

“Đúng vậy, muốn cướp tiền thì cũng đừng có đùa như vậy chứ, nhìn trông giống như khúc gỗ”.

Có rất nhiều người đưa ra những lời bình luận ác ý, lúc này Diệp Phàm trực tiếp giơ thẻ, nói: "5,5 triệu tệ!"

Mọi người lập tức nhìn về phía anh, vẫn chưa biết rõ là thứ gì mà đã bắt đầu đấu giá, đầu óc có vấn đề sao?

Nhìn vào vẻ mặt của Diệp Phàm, người nào người lấy tràn ngập vẻ khinh thường.

Cô Hồng nhìn thoáng qua Diệp Phàm, thấy không có ai ra giá nữa, cô ấy tiếc nuối đập chiếc búa ở trong tay, nói "5,5 triệu tệ lấn thứ nhất, 5,5 triệu tệ lần thứ hai, 5,5 triệu tệ.."

"6 triệu tệ!", một giọng nói cao ngất đột nhiên vang

Chiếc búa nhỏ trong tay cô Hồng sắp gõ xuống, bỗng nhiên dừng tại giữa không trung.

Diệp Phàm và đám người trong hội trường nhìn qua, anh thấy đó chính là Thượng Quan Diện Vũ đã kết thù kết cán với anh.

Diệp Phàm mặt không đổi sắc, nói: "6,5 triệu tệ!"

“7 triệu tệ, nhà họ Thượng Quan tôi nhìn trúng món đồ này rồi", Thượng Quan Diễn Vũ quét mắt nhìn xung quanh nhàn nhạt nói.

Hắn ta đang gây sức ép, dựa vào tên tuổi của nhà họ Thượng Quan để khiến cho những người khác bỏ cuộc đầu hàng.

Nhưng, Diệp Phàm lại mỉm cười nói: "10 triệu tệ!"

"Woa…”

"Một phát tăng thêm những 3 triệu tệ, người này là ai mà hào phóng vậy?"

Lý Thế Hằng cũng vô cùng khϊếp sợ, lẽ nào đây là lần đầu tiên Diệp Phàm tham gia đấu giá sao?

“12 triệu tệ!" Thượng Quan Diên Vũ tiếp tục nâng thêm 2 triệu tệ, đối với hắn ta hơn 10 triệu tệ không đáng là bao nhiêu cả.

Diệp Phàm thản nhiên nhìn vào Thượng Quan Diên Vũ, giơ thể trong tay lên: 15 triệu tệ!"

“20 triệu tệ!", một giọng nói cao ngất lại vang lên, một phát tăng thêm 5 triệu tệ, mọi người đều bắt đầu nghi ngờ, lẽ nào đây thật sự là báu vật hiếm có sao?

Báo giá xong, Hà Thế Nghiêu kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Diệp Phàm.

Trong vòng chưa đầy 2 phút, món đồ trông giống như cành củi khô này đã được nâng giá lên đến 30 triệu.

Cô Hồng trên sân khấu vui đến nỗi không ngậm được mồm lại, cành củi khô này đã trở thành một con ngựa đen, giá cả gấp hơn 5 lần so với dự tính của bọn họ.

Lúc này, mọi người cũng đã nhìn ra, bất luận là Hà Thế Nghiêu hay là Thượng Quan Diễn Vũ đều đang gây phiền phức cho Diệp Phàm.

Bọn họ muốn thấy bộ dạng tức tối của Diệp Phàm, nhưng cuối cùng lại khiến bọn họ phải thất vọng.

Diệp Phàm đứng dậy, giơ thẻ trong tay lên, nhàn nhạt nói: "50 triệu là giới hạn cao nhất của tôi, ai ra giá cao hơn con số này thì các người cứ việc cầm đi"

Lời này vừa nói ra, mọi người suýt nữa đứng không vững, lấy đâu ra cái kiểu ra giá như vậy chứ?

Một phát tăng lên những 20 triệu tệ, rốt cuộc đây là dòng dõi danh gia vọng tộc nào, nếu không phải là biết thế lực người đứng sau buổi đấu giá ngầm này vô cùng lớn thì không có ai dám đến gây sự.

Bọn họ đều nghi ngờ Diệp Phàm đến là để gây chuyện, Lý Thế Hằng ngồi ở một bên, mí mắt ông ta cũng đang giật lia lịa lên hết cả rồi.

Diệp Phàm báo giá xong, anh cũng không thèm nhìn đám người Thượng Quan Diên Vũ, anh tự tin rằng không một ai có thể cạnh tranh món đồ này với anh được nữa.