Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 110: Nghe lời một chút

Nguyễn Khánh Linh đứng một quãng thời gian khá lâu, cô cũng không biết trong đầu mình nghĩ gì, cô chỉ thấy là mình cứ muốn đứng như thế.

Đến khi cô hoàn toàn bình tĩnh lại thì cô mới phát hiện ra bản thân mình đứng ngây người ở bên dưới lâu như vậy rồi. Cô thấy bản thân mình thật buồn cười, cô cười một tiếng rồi quay người chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên, cổ tay của cô bị nắm chặt lại, một mùi hương quen thuộc ập vào khoang mũi và thậm chí ngấm vào sâu bên trong da thịt của cô.

Trợ lý của Phạm Nhật Minh đi xuống lầu nhìn thấy cô nên đã gọi điện thoại cho anh.

Lúc đầu, anh còn tưởng người trợ lý nhận nhầm người nhưng không biết ma quỷ xui khiến thế nào, anh vẫn đi từ trên tầng cao nhất xuống đây để tìm cô. Đúng như người trợ lý nói, anh nhìn ngay thấy bóng lưng nhỏ bé, yếu đuối của cô, chỉ có điều là hình như cô đang muốn rời đi.

Phạm Nhật Minh cảm thấy trái tim mình như nứt ra một khoảng, anh nhanh chóng đuổi theo cô.

Nhưng giây phút khi thấy cô quay đầu lại, Phạm Nhật Minh lại nghe thấy giọng nói bình tĩnh, không hề xao động của chính mình: “Khánh Linh, sao em tới đây vậy?”

Nguyễn Khánh Linh cảm thấy vô cùng bất ngờ, cô không ngờ đến là Phạm Nhật Minh sẽ xuất hiện.

Hai mắt cô vẫn còn ngơ ngác, biểu cảm khi đó của cô không khác gì một học sinh đang lén lút làm chuyện xấu thì bị giáo viên bắt được: “Em chỉ ra ngoài đi dạo thôi, bây giờ em cũng sắp về rồi đây.”

“Em sắp về sao?”

Không hiểu vì sao, Phạm Nhật Minh nghe thấy mình lạnh lùng nhắc lại những gì cô vừa nói một lần nữa.

Nguyễn Khánh Linh gật đầu: “Vâng, em sắp về rồi.”

“Ừm.”

Phạm Nhật Minh cũng trả lời lại, đúng lúc đó, anh nhìn thấy ánh mắt của cô đang nhìn xuống cánh tay của mình đang bị anh nắm chặt, cô như có ý bảo anh rằng anh có thể buông tay ra được rồi đấy.

Phạm Nhật Minh nhìn theo ánh mắt của cô, hai người đứng yên lặng nhìn nhau. Tự nhiên, tay của anh trượt xuống phía dưới, nắm chặt lấy tay của cô, bao trọn lấy cả bàn tay đang lạnh như băng của cô.

“Trời tối em về không an toàn, đợi anh tan làm rồi chúng ta cùng về.”

Sau khi nói xong, như để cho Nguyễn Khánh Linh không có cơ hội từ chối, anh kéo tay cô đi thẳng vào bên trong tập đoàn Phạm Thị.

Lúc bước vào phòng làm việc của phó tổng giám đốc, mọi người bên ngoài đều nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh, lại nhìn thấy Phạm Nhật Minh đang nắm chặt tay của cô. Anh bày ra một dáng vẻ nghiễm nhiên che chở và bảo vệ cho Nguyễn Khánh Linh, chính điều đó khiến mặt của tất cả mọi người đều biến sắc.

Không hiểu trùng hợp thế nào mà Hà Thanh cũng nhìn thấy cảnh tượng đó.

Mấy hôm trước, cô ta đã qua vòng phỏng vấn, lấy được vị trí phó phòng sale.

Dù sao cô ta cũng tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng ở nước ngoài, năng lực cũng tương đối xuất sắc. Nhưng lúc đầu, vì muốn đảm bảo chắc chắn cho con gái nên mẹ cô ta mới nhờ vả Phạm Nhật Minh để ý và chiếu cố đến cô ta.

Nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh, Hà Thanh cảm thấy khó chịu trong lòng, cô ta thấy Khánh Linh không khác gì là âm hồn bất tán?

Lúc Phạm Nhật Minh đang ở công ty mà cũng phải chạy tới để bám đuôi, làm như vậy mà không thấy mất mặt sao?

Phạm Nhật Minh dẫn cô vào trong phòng làm việc của mình, sai người pha càp phê cho cô. Anh còn đưa cho cô một ít tạp chí để đọc gϊếŧ thời gian.

“Anh còn có cuộc họp, họp xong anh sẽ đưa em về nhà.” Phạm Nhật Minh nói, đang nói tự nhiên anh dừng lại. Trong ánh mắt anh nhìn cô có sự dịu dàng khó nhận ra: “Khánh Linh, em ngoan nghe lời anh nhé, một lát nữa là anh sẽ về.”

Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy ánh mắt của anh thì cả người cô mềm đi.

“Vâng.”

Cô cố gắng để cho giọng nói của mình thật bình tĩnh, để Phạm Nhật Minh không phát hiện ra điều gì bất thường.

Ánh mắt của Phạm Nhật Minh lấp lánh nụ cười, anh không nói gì nữa rồi đi ra khỏi phòng làm việc với trợ lý.

Sau khi Phạm Nhật Minh ra ngoài, cô xem quyển tạp chí một lát rồi lại bỏ xuống vì thấy không muốn xem nữa.

Cô cảm thấy hơi chán. Cô nghĩ thấy đây là lần đầu tiên mình đến Phạm Thị nên cũng muốn biết nơi anh làm việc thế nào. Nghĩ vậy nên cô ra khỏi phòng làm việc.

Mặc dù sắp tới giờ tan làm nhưng tất cả nhân viên ở đây vẫn đang làm việc rất nghiêm túc.

Đột nhiên, cô nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc, đó chính là Hà Thanh.