Hàn Vân Trọng Sinh

Chương 44: Liễu Phụng !

Mục tiêu đã đi vào phòng tắm , Lâm Tiêu Du ở bên ngoài liền dở bộ mặt đáng thương , van nài mỹ nhân cởi trói giúp .

Nào là đau đớn , nào là ngứa ngáy khó chịu , nào là bị bắt nạt sẽ gây tổn thương , nàng dùng trăm ngàn lý do để kể lể với Diệp Tuyết Linh , tới cả khóc lóc cũng dùng tới rồi .

" Thôi được rồi ! " - Diệp Tuyết Linh bản tính thiện lương , cũng không muốn đùa dai , cô đưa tay cởi trói .

Nào ngờ kẻ đáng thương trước mắt mới được thả tự do liền trở mặt thành thù , cố gắng dùng sức cả thân thể mà ôm lấy cơ thể mình .

" Cậu … "

" Cậu cái gì mà cậu ? Cái này không thể trách mình được nha , đây là cậu phản bội mình trước "

Lâm Tiêu Du hùng hổ ôm chặt mỹ nhân , dùng môi hôn loạn hết khắp hai má của Diệp Tuyết Linh , mà Diệp Tuyết Linh chỉ có thể yếu ớt khản kháng .

" Dừng lại … "

… …

Bị Lâm Tiêu Du đùa nghịch một hồi mới tách được ra , Diệp Tuyết Linh lúc này đã sớm có bộ dạng khó coi , quần áo thì nhăn nhúm , tới cả tóc mới gội cũng đã bị rối hết , hai má ở trên mặt lại còn bị hôn tới mức đỏ lên , điều này làm Lâm Tiêu Du nhìn thấy , nước bọt lập tức chảy ra như suối .

" A ! Giai nhân a … "

" Giai cái đầu cậu ! Từ bao giờ cậu lại trở nên biếи ŧɦái như vậy rồi ? "

Diệp Tuyết Linh chỉnh chu lại vẻ ngoài , không khỏi giận dỗi mắng một câu .

" A ! Tuyết Linh hôm nay lại biết mắng người ! " - Lâm Tiêu Du giật nảy mình , há hốc miệng : " Là do mình hòa tan được băng sơn rồi đúng không ? Cậu có tình cảm với mình đúng không ? "

Một loạt câu hỏi được đưa ra , đáp lại chỉ là một cái chân dài tiễn nàng xuống giường .

" Bốp "

" Ui a ! Cậu thật là phũ phàng "

Lâm Tiêu Du trượt thọt lỏm xuống đất , bất ngờ có ý kiến , lại thò cái đầu lên :

" Này Tuyết Linh ! "

" Ừ ? "

" Cậu với mình đi dạo đêm nhé … " Nghe nói những đôi tình nhân thường hay dắt nhau đi dạo phố vào ban đêm . Nhưng vì sợ bị đá thêm cái nữa nên không dám nói ra câu sau .

" Dạo Phố đêm à ? Nhưng mình ăn mặc như vậy … ? "

Diệp Tuyết Linh mới nghe liền hiểu rõ ý của nàng , nhìn lại bộ dáng không chỉnh tề của mình , phân vân .

" Không sao ! Mình cũng mặc quần áo ngủ đấy thôi , cậu màu xám , mình màu xanh , đi cùng nhau là hợp nhất rồi … Nếu không , cậu cứ thay đồ tại đây cũng được ! "

Nhưng khi Lâm Tiêu Du nói ra những lời vô liêm sỉ này , Diệp Tuyết Linh không kiêng nể gì đánh cho một ánh mắt khinh bỉ .

Cô gái này thế mà lại có máu biếи ŧɦái hơn cả lũ đàn ông , cả phòng khách sạn này chỉ có phòng tắm là có thể thay quần áo được , hiện tại bị Hàn Vân chiếm mất rồi , muốn thay chỉ có thể ở tại đây mà thay thôi . Nhưng đó là điều mà nàng không muốn nhất , tại sao ? Cứ nhìn bản mặt dâʍ đãиɠ của Lâm Tiêu Du là biết .

" Ai da ! Vậy thì chúng ta đi thôi "

Lâm Tiêu Du không để Diệp Tuyết Linh câu thêm thời gian , lo sợ đêm dài lắm mộng , liền kéo tay nàng đi mất .

Khi Hàn Vân ra khỏi phòng tắm , bóng dáng hai cô gái đã tới ngoài cổng khách sạn này rồi .

… …

Cửa hàng vừa có thêm khách hàng , một nữ nhân viên phục phụ nhanh chóng tới tiếp đón nhiệt tình .

" Xin chào ! Hai chị có muốn gọi gì chứ ? "

" Cho tôi một cốc matcha , ừm ! full topping ! Còn cô ấy … Tuyết Linh , cậu uống gì ? "

" Cho tôi một cafe là được rồi ! "

Nhân Viên phục vụ : " … "

Lâm Tiêu Du : " … "

" Đây là quán trà sữa thưa chị " - Nữ nhân viên mỉm cười .

" À … Vậy một phần như cô ấy "

Diệp Tuyết Linh là lần đầu tiên tới nơi như này , bản thân vẫn còn bỡ ngỡ , liền thẳng thắn mà gọi giống như Lâm Tiêu Du , đỡ phải mất thời gian .

" Vâng ! 2 chị vui lòng chờ một lát " - Người phục vụ đã rõ , lui xuống để lại không gian cho 2 người .

" Thì ra đây chính là đi dạo phố đêm của cậu " - Diệp Tuyết Linh gật nhẹ đầu , lời nói ra tự dưng có chút mỉa mai ở bên trong .

" Hì hì ! Co như là chúng ta vào đây ngắm cảnh cũng tốt mà "

" Nói thật đi ! Rốt cuộc cậu đưa mình đi là có ý gì ? "

Không ngờ nàng lại hỏi thẳng ra như vậy , chẳng lẽ nói rằng mình không thích nhìn 2 người tình tứ với nhau nên cố ý tách ra sao ? Lâm Tiêu Du không ngốc như vậy , bèn trả lời :

" Mình muốn cùng cậu có một khoảng trời riêng "

" … "

" Cậu phải tin lời mình nói chứ ! "

" Bớt nói lời thừa , mau khai ra sự thật đi ! "

" Tại sao cậu nghĩ mình là kẻ gian dối ? "

" Hừ ! Nhìn mặt cậu liền biết "

" … "

May mắn thay , nhân viên phục vụ mang lới hai ly trà sữa , đánh gãy cuộc tra hỏi của Diệp Tuyết Linh .

" Cảm ơn ! "

Lâm Tiêu Du thở phào nhẹ nhõm , một lời cảm ơn liền có 2 nghĩa .

Cửa hàng bán trà sữa ven đường này mở tại khu du lịch lớn , cho dù là vào ban đêm cũng có khá nhiều người , thấy hai cô gái có vẻ ngoài xuất chúng đi vào , lại còn mang vẻ dễ thương khi mặc một bộ quần áo ngủ , phần đa người tại đây không nhịn được ngó qua nhìn vài lần , kể cả nữ nhân cũng không ngoại lệ .

Một nam nhân trẻ tuổi mặc đồ thể thao cầm theo di động đi tới , mục tiêu của người này chính là cô gái mặc đồ xám trắng , nhưng bộ dáng người này quá lạnh lùng , nhìn lại thì cô gái mặc đồ xanh có vẻ dễ tiếp cận hơn , phân vân một lát vẫn là đưa di động tới trước mặt Diệp Tuyết Linh , giọng nói trầm ổn vang lên .

" Xin chào em gái ! Có thể cho anh QQ được chứ ? "

" … " 1 phút , 2 phút , 3 phút , Diệp Tuyết Linh vẫn cầm tờ báo trên tay , mắt không rời , cũng không mở miệng trả lời , hắn

nói thêm , cố tìm chút hi vọng :

" Hoặc wechat cũng được … "

Người này còn gượng cười , Lâm Tiêu Du nhìn hắn lắc lắc đầu , ý bảo là " Không ! " .

" Làm phiền rồi … "

Thanh niên biết cô gái trước mắt không phải là người mình có thể hi vọng , liền nói một câu khách khí rồi chuồn mất , ở giữa đông người , dù là ai cũng chẳng muốn bản thân bị xấu mặt .

Đã có nam nhân mặc đồ thể thao làm vật chứng , những người xung quanh còn muốn rục rịch liền buông bỏ ý nghĩ trong đầu , tránh cho mình bị mất mặt như người kia .

Vốn tưởng mọi chuyện cứ thế là xong , ai ngờ một bóng người đứng phía ngoài cửa hàng , hai tay cùng mặt dán sát vào kính ngăn , ánh mắt lộ rõ hung quang cho thấy đây là một nam nhân thô bạo .

Hai cô gái chạm tới ánh mắt người này , trong lòng bất giác nảy một cái , cảm giác giống như đang bị nhìn chằm chằm bởi một con thú đang muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ .

Chỉ vài giây , nam nhân này lại bỏ đi , còn chưa kịp thở hơi nào , Lâm Tiêu Du lại chợt nhận ra hướng đi của người kia có chút không ổn , đó chính là phía cửa ra vào của cửa hàng này .

Đúng như cô dự đoán , hình ảnh thanh niên mang ánh mắt hung ác đi qua cửa kéo , nhanh chóng tới , chỉ trong vài bước đã đến trước bàn hai người đang ngồi , vừa chạm ánh mắt tới Diệp Tuyết Linh , hắn liền vung tay lên , giống như muốn đánh nàng .

" Anh … "

Lâm Tiêu Du cuống lên , muốn đón cái tát này nhưng đã quá muộn .

May mắn là người kia chỉ muốn dọa mà thôi , bàn tay lớn chỉ cách má trái của Diệp Tuyết Linh khoảng chừng 5Cm liền dừng lại , Hắn nhe răng nở một nụ cười .

Rõ ràng nụ cười này rất hung ác nhưng lại rất đẹp trai : đây là suy nghĩ của quá nửa người ở trong đây .

Còn chưa nói lời nào , có vẻ như đã chơi đủ , người này xoay người đi ra khỏi cửa hàng , giống như chẳng quan tâm một thứ gì .

" Oa ! Đây chẳng phải là Liễu Phụng sao ? Thật là đẹp trai mà ! " - Một cô gái có vẻ như nhận biết được chàng trai này .

" Đúng thật là rất soái ! " - Người phụ nữ kế bên cũng mở miệng cảm thán .

" Nhưng nghe nói người này tính tình rất quái gở , không những hay giận dữ vô cớ mà còn rất hung ác , bao nhiêu người bị hắn đánh tàn phế rồi " - Nam nhân ngồi bàn đối diện nhíu mày .

" Suỵt ! Nói nhỏ thôi , đây là địa bàn của Thương Lang bang , Liễu Quân cha của Liễu Phụng này là đường chủ cai quản nơi đây , lời cậu mà để hắn nghe được thì đừng mong yên ổn mà sống " - Một người bạn nhanh tay bịt miệng nam nhân kia lại , giải thích thêm :

" Người này tính cách quái gở , nhưng cha hắn là xã hội đen ở đây , dù là cảnh sát lớn cũng không làm gì được " - Nói xong nhìn về phía bàn hai cô gái xinh đẹp mà cảm thán : " Hai cô gái này chỉ sợ lành ít dữ nhiều rồi ! "

" Hàii… " - Nam Nhân kia cũng chỉ có thể thở dài .



Ở một góc tối , vài người cao lớn mặc quần áo đen vây quanh người tên là Liễu Phụng , một ông già nói :

" Thiếu gia ! Hai người kia là khách du lịch tới từ Bắc Kinh , chưa rõ thân phận ra sao , hay là cứ từ từ rồi tính "

" Hừ ! Dù là họ Dương họ Hạ ở Bắc Kinh tới nơi đây ta cũng không để vào mắt ! "

Lão già nghe lời bá đạo của Liễu Phụng thì cũng im lặng , chỉ là trong lòng chửi lớn : " Sao lại không để vào mắt ? Cha của cậu chỉ cần nhìn thấy một người họ Dương từ bắc kinh tới , không kể là nhánh chính hay là nhánh phụ , đều phải quỳ lạy như con cún nhỏ , cậu lại dám mạnh miệng mà nói như vậy ? Nếu để người ta phật lòng thì cái Thương Lang bang này chắc sẽ bị đánh tới mức trở thành Tiểu Cẩu bang mất " . Nhưng nghĩ lại thì số lượng người của mấy gia tộc lớn không nhiều , nghe nói hai cô gái kia lại không phải họ Dương hay họ Hạ gì đó , chắc là không sao đâu , vì thế lão già đành mặc kệ cho thiếu gia làm loạn .

" Hai cô gái này thật thú vị ! " - Liễu Phụng nở một nụ cười tươi , giống như là tìm được thứ đồ chơi tốt vậy .

Có điều lão quản gia lại không ngờ , tại trung tâm thành phố Thượng Hải có Diệp Gia không thua kém gì Dương Gia tại Bắc Kinh , mà một trong hai cô gái hồi nãy lại có chữ Diệp trong tên .

… … … … .. .. . .. ..

Một bóng người to lớn trú ngụ ở trên trời cao sau khi thu một màn này vào trong mắt thì cũng phải thở dài :

" Hàii… Xem Tổng Tài bá đạo ít thôi … "