Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu

Chương 202: Chú ấy có phải không thích mình không?

Nụ hôn này của Tô Nhã Kỳ đến quá đột ngột, cũng quá lớn mật.

Bị kinh ngạc cũng không chỉ có Hoắc Vũ Hạo, liền ngay cả đám người hầu cũng đều đang trừng lớn hai mắt, kinh ngạc nhìn về phía bọn họ.

Cái này cái này cái này……

Thời gian phảng phất dừng lại.

Tô Nhã Kỳ chậm rãi mở hai mắt ra, phát hiện chung quanh một mảnh yên tĩnh.

Cô có chút sợ hãi, kiễng mũi chân chậm rãi định rút lui, môi cũng chuẩn bị rút lui.

Nhưng ai biết được, chân còn chưa hoàn toàn rơi xuống đất, phần eo của cô bị người dùng lực kéo lại.

Cô, rơi vào một l*иg ngực nóng hổi.

Một giây sau, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đã một tay bế cô lên.

Sau đó, liền nghe được thanh âm đóng cửa.

Về đến phòng, anh đặt cô lên giường.

Lúc lên lúc xuống.

Bầu không khí mập mờ.

Ánh mắt của anh đột nhiên trở nên nóng rực mà âm u, thuận theo khát vọng của chính mình, cúi đầu hung hăng hôn bờ môi cô.

Sự chủ động của cô.

Sự ngây ngô của cô

Lời tỏ tình của cô

Giống như những ngọn cỏ xanh trên cao nguyên bị bắt nửa, chỉ một chút, liền thiêu rụi mọi thứ.

Hiểu lầm được giải trừ, tim Tô Nhã Kỳ vẫn nhảy cẫng không thôi.

Đặc biệt là nghe được câu kia của anh, đời này chỉ thuộc về cô, cả người cô liền tê dại mềm nhũn ra.

Thế là, liền chủ động ôm lấy cổ của anh, bắt đầu hôn trả lại.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Y phục của cô cũng trong lúc vô thức ngày càng ít.

Đây quả thật là bất tri bất giác.

Đương lúc cô cảm nhận được không khi lạnh, đã thấy người đàn ông buông tha cho đôi môi của cô, nhưng đôi mắt của anh đã sớm đỏ đậm hoàn toàn.

Loại ánh mắt này, loại ánh mắt này, khiến cô không chỗ che thân.

Phảng phất như cả cơ thể đều phơi dướ ánh đèn.

Cô ngượng ngùng cúi đầu, một cái cúi này, liền bị dọa đến hét lên.

“A……”

Y phục của cô làm sao cũng mất tiêu rồi.

Làm sao, làm sao chỉ còn lại mỗi nội y chứ?

Chỉ bất quá, cô cũng không biết âm thanh a mình kinh hãi kêu lên kia, ở trong lỗ tai người nào đó nghe được lại thấy có thâm ý.

“Nhã Kỳ……”

Thanh âm của nam nhân lập tức trở nên khàn khàn không chịu nổi.

Thậm chí, mồ hôi cũng chầm chậm chảy xuống dọc theo khuôn mặt.

Một tiếng này của anh, quá mức tê dại.

Khiến cho cô nhìn mình.

Nhưng mà, đối với Tô Nhã Kỳ mà nói, cô căn bản cũng không dám nhìn thẳng ánh mắt của anh.

Người đàn ông này có thể dễ dàng mê hoặc người khác, nhưng mà dạng này mê hoặc lại có tính xâm lược cực mạnh, trái tim của cô đập thình thịch, xuất hiền một loại tâm tình phức tạp vừa chờ mong vừa sợ hãi.

“Hoắc…… Chú Hoắc……” Tiếng kêu thoát ra từ đôi môi phấn hồng của cô, hô hấp vì khẩn trương mà trở nên mất kiểm soát, l*иg ngực của cô cũng phập phồng đến lợi hại, “Anh, anh đừng có nhìn em như vậy, không cho nhìn

Cô vừa thẹn vừa vội, tay nhỏ trắng nõn liền che lấy l*иg ngực của mình.

Thế nhưng, cảnh xuân của cô quá mãnh liệt, một đôi tay nhỏ làm sao cũng không che hết được……

Hoắc Vũ Hạo nhìn qua cô, lập tức liền giật mình.

Cô lúc này tóc có chút loạn, mặt đỏ hồng, nghiễm nhiên một bộ cô gái bé nũng nịu, lại nhìn vào hai con ngươi giận dỗi buồn bực của cô, chỗ bụng dưới càng thêm nóng bỏng, đột nhiên căng thẳng.

“Chú Hoắc……”

Hàm răng trắng noãn của cô bởi vì khẩn trương liền hung hăng day day đôi môi phấn hồng kia.

Hoắc Vũ Hạo thấy vậy liền trực tiếp cúi người nhẹ nhàng hôn môi của cô, một tay khác trấn an vuốt nhẹ mái tóc của cô “Đừng cắn, cẩn thận……”

Tô Nhã Kỳ cảm nhận được bờ môi người đàn ông ngay trên đôi môi chính mình đảo qua tê tê dại dại, cô vừa thẹn lại trống rỗng.

Một đôi tay càng là không biết nên để đâu mới tốt.

Làm sao bây giờ, cô, cô thế nào cảm giác thân thể giống như không tự chủ được muốn tới gần anh vậy?”

Loại cảm giác quái dị này cùng không tự chủ đi lên cong người lên, khiến cô cảm thấy phá lệ xấu hổ

“Đừng nhúc nhích!” Người đàn ông lỳ ở trên giường, ôm cô, hé miệng hô hấp.

L*иg ngực Tô Nhã Kỳ dán lên áo sơ mi mỏng của người đàn ông cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ vững chắc của anh, cả người đều muốn ngất đi.

Hô hấp rồi hô hấp.

Ẩn nhẫn lại ẩn nhẫn.

Nửa ngày, anh đứng dậy, tiện tay đem một bên chăn mền trùm lên trên người cô.

Tiếp lấy, liền đứng lên, đưa lưng về phía cô.

“Chú Hoắc……”

Tô Nhã Kỳ lập tức giật mình.

Sao vậy?

Cô, có phải là làm gì sai rồi?

“Nhã Kỳ……” Anh dùng âm gió mở miệng “Anh, anh sẽ chờ đến khi em mười tám tuổi!”

Dứt lời, liền cấp tốc vọt vào phòng tắm.

Lời nói và bộ dáng như thế, khiến Tô Nhã Kỳ đơn thuần quả thực không làm rõ được tình huống.

Vì cái gì……

Vì sao lại thế này chứ?

Có phải là cô không tốt?

Hay là do cô không đủ mê người?

Bộ óc nho nhỏ của cô nghĩ mãi mà không rõ.

Liền lặng lẽ cầm quần áo mặc, tiếp lấy, một người yên lặng rời đi gian phòng của anh.

Trở lại gian phòng của mình, cô đem mình nằm úp ở trên giường, trăm mối vẫn không có cách giải.

Thậm chí cảm thấy phải có phải chính mình làm sai ở đâu rồi không.

Mới khiến anh bắt đầu chán ghét?

Cắn môi, nhíu mày, cô nghĩ không ra.

Thế là, cô liền cầm điện thoại di động lên bấm số điện thoại của Tịch Hạ, cô cần hỏi cô ấy một chút.

――――

Tịch gia.

“Nam Minh Nhật anh điên rồi!” Tịch Hạ kháng cự, từ chối.

Thế nhưng, căn bản cũng không phải là đối thủ.

“Anh có điên hay không, em đã sớm biết rõ!” Nam Minh Nhật cởϊ áσ, tám khối cơ bụng hoàn mỹ quả thực khiến cho người ta không dời nổi mắt.

“Anh là đồ điên mà, thả em ra……” Lời, còn chưa nói xong, người đàn ông liền hôn lên môi của cô.

“Ngô ngô ngô……”

“Em muốn để cho mẹ em biết thì em có thể kêu to thêm chút nữa!” Nam Minh Nhật tà mị cười một tiếng, chuyên môn tìm kia cách đâm thủng cô.

Tịch Hạ cong người xuống, đau đến nỗi mồ hôi trên trán bó lớn bó lớn nhỏ xuống.

“Tên điên này!” Cô mắt đỏ hồng nhìn qua anh, toàn bộ mặt mày đều là phẫn nộ.

Nam Minh Nhật cúi người hôn nhẹ lên giọt nước mắt nơi khóe mắt của cô “Đừng thử thách sức kiên nhân của anh, đừng cự tuyệt anh!”

Tịch Hạ lông mày nhíu chặt, hai tay nắm thật chặt đệm chăn, trong mắt tràn đầy phẫn nộ cùng hận ý.

‘Đích linh linh’

Điện thoại, đúng lúc này vang lên.

Cô nghiêng đầu nhìn, liền thấy điện thoại mình phát sáng.

Cô chậm rãi vươn tay ra, nhìn thử, liền thấy là Nhã Kỳ gọi tới.

“Em còn có cơ hội nghỉ ngơi để nghe sao?” Nam Minh Nhật liền không cao hứng, một tay lấy điên thoại di động của cô, động tác tăng tốc, xem như trừng phạt cô.

“Đưa cho tôi, xin anh đưa cho tôi!”

“A?” Anh nhìn về phía tên hiện lên trên điện thoại di động, Tô Nhã Kỳ.

Trong đầu liền hiện ra một thân ảnh.

“Muốn điện thoại này như thế sao?”

“Nhã Kỳ gọi điện thoại cho tôi khẳng định là có việc gấp!” Tịch Hạ rất gấp, nhưng lúc này giờ phút này, cũng không cho phép cô lùi bước.

Chỉ vì, cả người cô đều bị anh khống chế gắt gao.

Nam Minh Nhật câu môi cười một tiếng “Vậy em xin anh đi……”

Tịch Hạ hai mắt đều muốn phun lửa, lúc này, anh ta cư nhiên mặt dầy đưa ra loại yêu cầu này.

Cầu anh?

A!

Cô tình nguyện ngày mai tự mình xin lỗi Nhã Kỳ, cũng tuyệt đối không cầu anh!

Nam Minh Nhật thấy thế, cúi người nhìn về phía cô “Em biết không, chính bởi tính cách em mạnh mẽ như thế này, nếu em có thể mềm mỏng một chút, có lẽ sẽ không thành ra như vậy!”

“Sẽ không như nào cơ? Anh sẽ không cưỡиɠ ɧϊếp tôi sao?” Cô lên cơn giận dữ nhìn về phía anh ta “Cho dù tôi như nào, cũng đều không chạy thoát khỏi tên điên như anh đúng không?” Thanh âm của cô tràn đầy nộ khí.

Gân xanh Nam Minh Nhật trên trán đều nổi hết lên.

Hiển nhiên, câu nói này khiến anh cực kỳ tức giận.

“Làm sao, tức giận rồi, muốn gϊếŧ tôi sao?”

Cô tức giận nói, điện thoại đột nhiên được kết nối.

Mà lại, vẫn là miễn nói……

“Hạ Hạ…… cậu đã ngủ chưa?”

Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm mềm nhu nhu quen thuộc.

Tịch Hạ giật mình mấy giây.

Nhận……

Nhận rồi sao?

“Hạ Hạ?” Đầu kia điện thoại lại nhẹ nhàng kêu cô một tiếng.

Tịch Hạ thời gian ngắn phản ứng lại, sắc mặt cô đặc biệt khó xử, cô bận bịu nuốt nước miếng một cái, cố gắng bảo trì bình tĩnh “Nhã Kỳ……sao thế?”

“Hạ Hạ, vừa mới, chú ấy vừa mới hôn mình……” Cô ngượng ngùng mở miệng.

“Cái gì?”

“Ừm, chính là, chính là chú ấy hôn tờ, sau đó, sau đó ngay lúc mình cho là chú sẽ làm cái gì đó, chú ấy đột nhiên đứng lên……”

Bên kia thanh âm lo lắng rõ ràng có chút không biết làm sao.

“A? Đứng lên, a……”

Tịch Hạ đột nhiên kêu to một tiếng.

“Hạ Hạ cậu sao vậy?” Tô Nhã Kỳ bận bịu quan tâm hỏi thăm.

Tịch Hạ bận bịu nhìn về phía kia tên Nam Minh Nhật đang cười tà kia, ánh mắt giận dữ phảng phất muốn phun lửa.

“Không có, không có gì…… Tớ, chó nhà tớ đang liếʍ tớ ấy mà!”! Tịch Hạ một cái tay cầm điện thoại, một cái tay khác đẩy Nam Minh Nhật ra.

“Là Khoai Tây sao? Ha ha, Khoai Tây thật đáng yêu, hai ngày nữa tôi sẽ qua thăm cậu bé nhé.”

Tịch Hạ vội vàng che miệng, người đàn ông này rõ ràng là cố ý.

“Nhã Kỳ, cô nói trọng điểm đi đi!” Cô một bên rất lo lắng, một bên cảnh giác nhìn Nam Minh Nhật.

“A, trọng điểm, trọng điểm chính là anh nói, phải chờ tới khi tôi mười tám tuổi, cô nói xem, anh ấy có ý gì a? Có phải là tôi làm sai chỗ nào, vì cái gì anh ấy lại nói như vậy a?” Tô Nhã Kỳ cắn môi, thanh âm rầu rĩ “Vừa này tôi còn tỏ tình với anh nữa chứ, cô nói xem, có phải là giống như cô từng bảo, một khi đàn ông đạt được liền, liền sẽ không thích nữa!”

“Nhã Kỳ, cậu nghe tớ nói, bởi vì yêu nên mới có thể đợi đến khi cậu mười tám tuổi, cậu không nên suy nghĩ lung tung, ngày mai đi học tới sẽ nói với cậu a, tớ lúc này có việc!” Cô thực sự sợ sẽ bị lộ, liền muốn nhanh chóng cúp điện thoại.

“A? Được!”

Tịch Hạ cúp điện thoại, nhìn xem người đang cười trên nỗi đau của người khác, không hề nghĩ ngợi vung lên nắm đấm liền muốn đánh anh.

Lại bị anh một phát bắt được, còn cười tà ác nói: “Thanh âm vừa rồi của em, tôi rất thích!”

Nam Minh Nhật “Anh chính là đồ điên!”

“Đúng vậy!” Anh cũng không phủ nhận.

“Chờ khi tôi tốt nghiệp, tôi sẽ rời khỏi cái nhà này, rời khỏi tên điên nhà anh!’ Tịch Hạ tức đến nước mắt liền muốn rơi xuống.

Nam Minh Nhật lại đột nhiên biến sắc, lông mày nhíu chặt “Rời đi cái nhà này?”

“Không phải anh ghét bỏ tôi cướp đi bố anh sao? Sau khi tôi tốt nghiệp sẽ rời khỏi nhà, trả bố anh lại cho anh!” Cô nổi giận đùng đùng nói.

“A!” Nam Minh Nhật cười nhạo một tiếng, cúi người, cười bên tai cô nói: “Em cho rằng món nợ này bây giờ có thể thanh toán sạch sẽ sao, hử?”

“Ý anh là gì chứ?” Mắt cô đỏ hồng nhìn anh chằm chằm.

“Ý là…… Đời này, em cũng đừng mong rời khỏi anh!”

“Anh điên rồi, tôi là em gái của anh!”

Giờ khắc này, Tịch Hạ từ trong mắt của anh thấy được hai chữ chiếm đoạt.

“Em gái?” Người đàn ông câu môi nhíu mày “Nam Minh Nhật này từ khi nào mà có thêm một đứa em gái vậy? Nam gia, không phải chỉ có mình một đứa con trai là tôi sao?”

Tịch Hạ: “……”