Giấc Mộng Trở Thành Sự Thật

Chương 5: Mộng thứ hai, cảnh tượng: phòng học

Nguyên một ngày, Tần Sở vẫn không vực nổi tinh thần, ngay cả tiết học cơ giáp mà cậu thích nhất cũng không nghe.

Sau khi tan học, cậu cúi đầu đi về nhà, cả ngày hôm nay cậu cũng không lên phi cơ công cộng, mà tình nguyện đi bộ để về nhà. Bởi vì giấc mộng tối hôm qua, cậu hiện tại không dám bước lên phi cơ công cộng. Buổi sáng tỉnh lại, trên quần cậu ướt một mảng lớn, đầṳ ѵú cũng bị mình nằm mơ nhéo đến vừa sưng vừa lớn. Tắm rửa một cái, nhịn xấu hổ đem áo quần ném vào máy giặt, Tần Sở ngay cả điểm tâm cũng không ăn liền mang túi xách đi đến trường, vừa đi ra khỏi tòa nhà chung cư, Tần Sở liền thấy một chiếc phi cơ công cộng đậu cách đó không xa, ký ức thật vất vả che đi liền tràn ngập đầu óc, đầu tiên là chen lấn trên phi cơ bị nam nhân trung niên dâʍ ɭσạи, chỉ là bị sờ soạng côn ŧᏂịŧ vài cái, niết đầṳ ѵú vài cái liền bắn ở trong tay nam nhân, tiếp đó liền bị mấy nam nhân cùng nhau đùa bỡn trên phi cơ, côn ŧᏂịŧ một cái lại một cái cắm vào tiểu huyệt của mình, thậm chí có hai cái cùng nhau tiến vào, đem cậu sáp đến chảy dâʍ ŧᏂủy̠ ròng ròng, chỉ nhờ vào mặt sâu mà bắn ra, không chỉ bắn tinh mà còn bắn tiểu. Sau đó càng không bắn được gì, lại còn triều thổi giống nữ nhân! Nghĩ đến đây, Tần Sở bước nhanh hơn, không dám nhìn chiếc phi cơ kia nữa, đi về hướng trường học.

Tần Sở buộc chính mình quên đi cái giấc mộng đáng xấu hổ kia, nhưng đoạn ký ức kia ngược lại càng rõ ràng, tiếng nam nhân nhục mạ, tiếng phốc phốc khi côn ŧᏂịŧ dùng lực đưa đẩy tại trong tiểu huyệt đầy dâʍ ŧᏂủy̠, tiếng bạch bạch khi âm nang đánh vào mông, cùng với... cùng với tiếng kêu da^ʍ khi bị sáp của mình.

Nhưng vì cái gì sẽ mơ thấy như vậy? Tần Sở tự nhận là một người ít ham muốn, đối với những thứ kia rất ít hứng thú, như thế nào sẽ... mơ giấc mộng xuân chân thật như vậy? Vừa nghĩ đến biểu hiện của mình trong mơ, Tần Sở hận không thể tìm cái lỗ mà chui vào, mình mới không dâʍ đãиɠ như vậy đâu! Đó chỉ là mộng thôi, không thể nói lên cái gì được! Nhất định là gần đây quá mệt mỏi, Tần Sở nghĩ như vậy, trở về nghỉ ngơi thật tốt là được!

"Tần Sở, nghĩ gì vậy?" Lăng Thiên từ phía sau chạy tới vỗ vai Tần Sở, đánh gãy ý nghĩ của cậu, "Sao cả ngày hôm nay không có tinh thần thế? Chẳng lẽ hôm qua xem phim tớ truyền cho để thẩm nhiều quá hả?" (editor: tɧẩʍ ɖυ chắc mấy bạn biết rồi ha :))))

"Phim gì?", Tần Sở kinh ngạc nói, "Không phải trò chơi sao?"

"Trò chơi gì? Không phải cậu muốn thứ xoa dịu mệt nhọc sao?" Lăng Thiên tươi cười đáng khinh, đè thanh âm xuống, "Phim đó là loại cao cấp chất lượng tốt! Tớ thật vất vả mới kiếm được đó!"

Tần Sở vội vàng mở ra quang não, quả nhiên tìm thấy một tệp tin khác, bên trong chứa video, xem ra đây mới là 'thứ tốt' mà Lăng Thiên truyền qua cho cậu, vậy trò chơi hôm qua là cái gì? Chẳng lẽ giấc mơ đó liên quan đến trò chơi?

Đêm đã rất khuya, nhưng Tần Sở lại không dám ngủ, sợ chính mình ngủ đi sẽ lại rơi vào giấc mộng kia. Không biết qua bao lâu, Tần Sở rốt cuộc chống đỡ không nổi mơ màng ngủ, may mà không có gì xảy ra. Vài ngày kế tiếp, Tần Sở không mơ như thế nữa, sinh hoạt của cậu tựa hồ khôi phục bình tĩnh như lúc trước.

Tần Sở ngồi trong phòng học, tiết này là tiết gì nhỉ? Tần Sở mơ màng nghĩ.

Phòng học không lớn lắm, chỉ có mười mấy học sinh, một thầy giáo trẻ tuổi anh tuấn đang đứng trên bục giảng bài, hắn mang một cái kính viền vàng, biểu tình có chút lạnh, thoạt nhìn là vô cùng chăm chú giảng bài cho học sinh, nhưng như thế nào Tần Sở cũng không nghe rõ hắn đang nói cái gì.

Kết cấu phòng học có chút kỳ lạ, mấy hàng trước thì học sinh mỗi người một bàn, chỗ ngồi cách nhau cũng không gần, nhưng đến hàng cuối cùng Tần Sở đang ngồi lại là một chiếc bàn và một chiếc ghế dài, Tần Sở ngồi ở giữa, hai bên ngồi hai người gần gần tuổi cậu, ba người ngồi trên một chiếc ghế, tựa rất gần.

"Bạn học Tần Sở, bạn có chuyện gì sao?" Nam sinh ngồi bên trái đeo kính đen thoạt nhìn rất ôn hòa dựa sát vào nhẹ giọng hỏi.

"Không, không có gì." Tần Sở theo bản năng đáp, người này quen cậu, nhưng cậu lại không biết người nay, chuyện này là sao?

Tần Sở đang suy nghĩ, một bàn tay lại đột nhiên đặt trên đùi cậu, còn theo đùi hướng đũng quần mò lên, Tần Sở vừa quay đầu liền thấy một nam sinh tóc đỏ ngồi bên phải đang cười tà nhìn mình.

"Cậu...." Tần Sở vội hạ giọng sợ làm ảnh hưởng đến các bạn học khác, cậu cầm lấy tay của nam sinh tóc đỏ muốn kéo ra, lại phát hiện mình như thế nào cũng không kéo được.

Nam sinh càng thệ càn rỡ, hắn cách quần cầm lấy dươиɠ ѵậŧ đang ngủ say của Tần Sở, chậm rãi sờ soạng nó.

Hành động của nam sinh tóc đỏ khiến Tần Sở kinh hãi, cậu đẩy nam sinh không ra, cũng không dám cầu cứu người khác, sợ bị mọi người nhìn thấy tèo cười của mình, đành phải yên lặng chịu đựng.

Tay nam sinh rất có kỹ xảo, hắn lúc mạnh lúc nhẹ bóp côn ŧᏂịŧ Tần Sở, có lúc còn ma sát mã nhãn ở phía trước, Tần Sở rất nhanh liền cương lên. Nhưng chỉ chốc lát nam sinh lại đột nhiên dừng tay, Tần Sở sửng sốt một chút, âm thầm cảm thấy may mắn nhưng trong lòng lại ùa lên một chút mất mác.

Thế nhưng nam sinh kia cũng không tính bỏ qua cho Tần Sở, hắn cầm cái bút máy trên bàn liền cắm vào quần Tần Sở, dùng bút máy tao lộng côn ŧᏂịŧ đã cương của Tần Sở.

Bút máy lạnh lẽo khiến Tần Sở run lên một chút, "Không cần làm vậy..." Cậu nhỏ giọng kháng cự.

"Tao côn ŧᏂịŧ đã cương như vậy mà còn nói không cần sao?" Nam sinh xích lại cắn cắn vành tai của cậu nói, "Bút máy không thỏa mãn được mày sao, tiểu tao hóa?"

"Không... không có..." Tần Sở theo bản năng nhìn về bên trái, bạn học lúc nãy quan tâm cậu nhìn thấy cậu đang bị nam sinh tóc đỏ đùa giỡn, may mà nam sinh mang kính đen đang chăm chú nghe giảng, không chú ý tới bên mình.

"Còn dám nhìn người khác, là thấy tao một người không đủ sao?" Tay trái của nam sinh từ phía sau ôm lấy Tần Sở, cách lớp áo niết đầṳ ѵú Tần Sở.

"Không, không cần như vậy... Sẽ bị nhìn thấy..." Đài vυ' bị niết thật đau, nhưng Tần Sở lại không dám gọi ra tiếng, cậu đẩy nhẹ tay nam sinh tóc đỏ, muốn hắn thu liễm một chút.

"Nhìn thấy liền nhìn thấy a, cùng lắm thì mọi người đến cùng nhau chơi mày! Dù sao tao là người thứ nhất, cũng không thiệt lắm." Nam sinh tóc đỏ không để ý nói.

"Làm sao, làm sao có thể!" Tần Sở bị nam nhân làm cho hoảng sợ, thanh âm cũng lớn hơn chút.

"A Hữu cậu đang làm gì thế?" Nam sinh bên trái rốt cuộc cũng chú ý tới họ. Nam sinh cúi thấp đầu, tầm mắt liền dừng trên người Tần Sở.

Tần Sở nhìn theo tần mắt hắn, côn ŧᏂịŧ của mình cương lên vô cùng rõ ràng, chống đỡ đáy quần lên, bút máy trong tay nam sinh tóc đỏ kề sát côn ŧᏂịŧ, không ngừng cọ, thoạt nhìn rất dâʍ đãиɠ.

"Không, không phải như thế!" Tần Sở có chút hoảng loạn giải thích, "Tớ không phải..."

Nam sinh bên trái lại ngắt lời cậu, "Thật là! Bắt đầu chơi đều không kêu tớ!"

Tần Sở sững sờ nhìn về phía nam sinh bên trái, nam sinh bị kêu là A Hữu trả lời, "A Tả sao cậu không tự mình xem!"

"Thật là, quần cũng quá vướng!" A Tả thò tay xuống mông Tần Sở, đem quần cậu lột xuống, lộ ra côn ŧᏂịŧ đã cứng rắn.

"A!" Tần Sở sửng sốt một chút rồi bắt đầu giãy dụa, cậu chẳng thể nghĩ đến bạn học A Tả nhìn qua ôn hòa như thế lại có thể thông đồng với A Hữu làm bậy như thế!

"A Sở không nghe lời là không được nha!" Không biết A Tả lấy ra sợi dây thừng ở đâu, trói hai tay Tần Sở ra sau lưng.

"Nếu không nghe lời tao kéo mày lên bục giảng thao!" A Hữu hung hăng uy hϊếp.

Tần Sở hoảng sợ, cậu biết A Hữu nói được sẽ làm được, đành phải ngồi yên. Trong phòng học bọn họ sẽ không dám làm bậy đâu, Tần Sở thầm ôm ý nghĩ may mắn.

"Áo cũng rất phiền toái!" A Tả oán giận một câu.

"Cắt ra là được rồi a!" A Hữu cầm lấy một cái dao rọc giấy, nắm cổ áo Tần Sở từ từ cắt xuống.

"Như vậy liền thoải mái hơn!" A Tả cúi đầu ngậm đầṳ ѵú bên trái của Tần Sở liếʍ mυ'ŧ, A Hữu cũng phối hợp liếʍ bên kia.

Áo bị cắt ra, đầṳ ѵú hai bên đều bị người ngậm trong miệng, quần cũng bị kéo xuống chỗ đầu gối, côn ŧᏂịŧ giương cao, còn bị hai người dùng tay vuốt ve lên xuống, lại còn là ở trong lớp học, thầy giáo đang giảng bài, các bạn học khác thì chăm chú lắng nghe, mặt Tần Sở xấu hổ đến đỏ bừng, không dám nhúc nhích, từ đầṳ ѵú cùng côn ŧᏂịŧ truyền đến kɧoáı ©ảʍ làm đầu óc Tần Sở trở nên hỗn loạn.

"Được rồi, phần lý thuyết liền dừng tại đây, hiện tại chúng ta đến phần thực hành!" Thầy giáo đứng trên bục đột nhiên cất cao giọng, tầm mắt của hắn nhìn về phía Tần Sở, cười lạnh nói, "Nếu bạn học Tần Sở đã cơ khát như vậy, liền để bạn ấy lên làm mô hình thực hành đi! A Tả A Hữu, các em hỗ trợ thầy một chút, đem Tần Sở nâng đến trên bục giảng đi!"

"Không! Không phải!" Tần Sở lớn tiếng nói, toàn bộ học sinh trong phòng đang nhìn về phía cậu, cậu vừa gấp vừa thẹn, sắp khóc ra.

"Được!" A Tả A Hữu rất vui lòng đáp ứng, hai người một trái một phải kéo đùi cậu, nâng mông cậu đưa lên bục giảng.

"Không cần a!" Tần Sở kêu lên không ngừng lắc lư, nhưng ngư thế nào cũng trốn không được.

"Được rồi, chúng ta đem mô hình cố định trước đi." Thầy giáo ấn một cái nút trên bục giảng, một bảng đen cao một mét từ trên bục giảng nhô lên, trên bảng đen còn có một bộ xích , thầy giáo cùng A Tả A Hữu đem tay Tần Sở cột chặt lại, lại đem hai chân cậu tách ra hình chữ M, cố định tại trên bục giảng

Sức của ba người rất lớn, Tần Sở trốn thế nào cũng không thoát, cậu không biết vì sao mọi chuyện lại như thế này, ánh mắt da^ʍ tà của các bạn học ngồi dưới làm cậu muốn điên.

Loại cảm giác bị buộc bại lộ trước mặt mọi người này rất quen thuộc, lại thêm thầy giáo và bạn học xa lạ, Tần Sở lập tức thanh tỉnh, "Đây là mộng! Là mộng a! Ta muốn tỉnh lại!"

Ngay lúc Tần Sở nói những lời này, động tác mọi người cũng dừng lại. Một người máy nhỉ hình tròn đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, "Hệ thống kiểm tra đo lường nhận thấy người chơi số 4876 đang có ý tưởng cưỡng chế rời khỏi trò chơi, GM747 sẽ cung cấp cho ngài các loại phục vụ, giải quyết những vấn đề của ngài."