Lý Thanh Diệp vội vàng chạy đến văn phòng, cô thấy Trần Cảnh Hoa trầm mặc thì vô cùng luống cuống:
"Cảnh Hoa, anh tin tưởng em đi, em đưa số liệu cho anh là thật mà, em không có lừa anh. Cảnh Hoa anh tin tưởng em đi mà!"
Trần Cảnh Hoa nhẹ nhàng nói: "Anh tin tưởng em mà."
Lý Thanh Diệp nhẹ nhàng thở ra. Lại nghe Trần Cảnh Hoa nói: "Lần này chúng ta đều bị Hoắc Cần lừa rồi. Thanh Diệp, em nói cho anh biết đi, Hoắc Cần thật sự thích em sao?"
Lý Thanh Diệp hỏi: "Em, anh không phải đã biết sao?"
"Trước kia anh tin tưởng chuyện này, cho nên hiện tại anh thật không nghĩ ra, một nam nhân thâm ái em như vậy, vì cái gì sẽ lợi dụng em, lại còn muốn tố cáo em."
Lý Thanh Diệp khẩn trương nói: "Cảnh Hoa, anh đang nói gì vậy?"
"Hoắc Cần đã chuẩn bị khởi tố em đó. Hôm nay lúc hắn nhắc đến em, anh thấy trong mắt hắn đều là khinh thường. Em còn muốn anh tin tưởng rằng hắn là yêu em sao?"
"Em, em..."
Lý Thanh Diệp kinh sợ tới không nói nên lời. Hoắc Cần sao lại tố cáo cô chứ. Sao lại như vậy chứ, sẽ không có đâu.
"Không đâu, Cảnh Hoa anh tin tưởng em đi, Hoắc Cần nói như vậy chỉ để em khuất phục hắn ta mà thôi."
Không sai, chắc chắn là như vậy.
Cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận cảm giác mấy năm của mình là sai lầm. Nếu tất cả đều là sai lầm, vậy mấy năm đó của cô là sao?
Chuyện đã diễn ra như vậy, mặc kệ cô có thừa nhận hay không, đều không phải do cô quyết định.
Trần Cảnh Hoa nhìn thấy Lý Thanh Diệp bộ dạng này, hắn thế nhưng tức giận mà cười.
Hắn coi như đã nhìn ra, trong miệng nữ nhân này không có một câu nói thật. Không, cô ta nói là thật, chẳng qua sự thật kia chỉ mỗi mình cô ta cho là thật mà thôi.
Người phụ nữ đầu óc không tỉnh táo như vậy, nói mà hắn cũng tin.
Buồn cười chính là, hắn thế nhưng còn thật lòng yêu cô ta.
Hoắc Cần ra tay như vậy, khiến Tô Nguyên Nguyên không kịp phòng ngừa.
Trước đó cô còn lo lắng anh trai thuần khiết của mình bị người ta hãm hại, kết quả anh trai cô ngược lại chơi người ta một vố. Đây còn là người anh trai đơn thuần chính nghĩa của cô sao? Nhưng mặc kệ như thế nào, cô một chút cũng không đồng tình với những người đó. Dù sao cũng là do bọn họ ra tay trước.
"Tam Bát ca, ngươi sao không nói trước cho ta biết chứ, khiến ta lo lắng lâu như vậy."
888 cười lạnh nói: "Ta thấy mấy ngày nay ngươi xem phim vui vẻ như vậy, cho nên không quấy rầy ngươi thôi."
Tô Nguyên Nguyên có chút xấu hổ:
"Thả lỏng chút là không thể thiếu mà, bằng không ta lo lắng tâm lý của ta sẽ trở nên biếи ŧɦái. Ngươi xem hiện giờ ta vô cùng khỏe mạnh."
"Ha ha ha ha." 888 phát một đống âm thanh cười quái dị đến.
Tô Nguyên Nguyên sờ sờ mũi, cảm thấy mình đang bị một cái trí tuệ nhân tạo chê cười. Nhưng cô không cảm thấy mất mặt. Rốt cuộc trí tuệ nhân tạo thì cần thiết phải thông minh, cho nên bị một cái trí tuệ nhân tạo nhạo báng cũng không phải là sỉ nhục.
Tô Nguyên Nguyên còn tưởng anh mình thật sự muốn cho nữ chủ ở tù, kết quả cô đoán sai rồi.
Anh cô không có tống người ta vào nhà giam, mà là tìm Trần thị đòi bồi thường.
Rốt cuộc bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, nếu Lý Thanh Diệp thật sự bị bắt, hiển nhiên sẽ phải chịu thẩm vấn. Mà Trần thị là trốn không thoát trong vụ này. Và đứng mũi chịu sào là Trần Cảnh Hoa.
Trần phụ đương nhiên không nghĩ quan tâm sống chết của Lý Thanh Diệp, nhưng hắn lại không thể mặc kệ con trai của mình. Cho nên chỉ có thể chịu đau mà đáp ứng, nhường ra mấy khu đất của xí nghiệp mình ở Ma đô.
Nhưng cũng bởi vậy mà, Trần Cảnh Hoa đã không thể tiếp quản Trần thị. Sẽ từ trong Trần thị chọn ra một người con cháu trẻ tuổi khác đến tiếp quản.
Trần Cảnh Hoa đã hoàn toàn bị toàn bộ gia tộc bài xích. Hắn đến cả công ty cũng không thể đi.
Trần phụ nhưng thật bỏ ra rất nhiều tiền vì Trần Cảnh Hoa, rốt cuộc nói đến cùng thì lúc trước người ra chủ ý đó là hắn. Tuy rằng trong đó còn là do con hắn lừa hắn. Nhưng việc đã đến nước này, cũng không thể cứ mặc kệ được. Vì thế hắn đưa một số tiền, nghĩ đem Trần Cảnh Hoa đưa ra nước ngoài để tránh cơn sóng gió này.
Trần phụ nói: "Đem nữ nhân kia theo đi."
Trần Cảnh Hoa vô cùng thống khổ và rối rắm. Hiện tại hắn đối với Lý Thanh Diệp vẫn còn chút cảm tình, rốt cuộc đây cũng là lần đầu tiên hắn rung động vì một người. Cho nên có vẻ tình cảm này thực quý giá. Nhưng trong lòng hắn hiện giờ cũng đối với Lý Thanh Diệp tràn ngập bài xích, cho nên hắn không nghĩ mang theo cô ấy đi.
Trần phụ nhìn ra tâm tư của hắn, ông thở dài nói:
"Mang đi đi, đây cũng là yêu cầu của Hoắc Cần. Nữ nhân này thường xuyên đến làm phiền hắn ta. Hắn đã nói, nếu Lý Thanh Diệp đến lúc đó lại đi làm phiền hắn, hắn sẽ tính hết lên đầu chúng ta. Hiện tại chúng ta, đã không còn cách nào chống lại hắn rồi. Cảnh Hoa à, cô ta là do con trêu chọc, cho nên tự con xử lý đi."
Trần Cảnh Hoa bi thương cười. Lúc trước hắn cỡ nào ngu ngốc mới có thể tin Hoắc Cần là đối với Lý Thanh Diệp yêu mà không có đáp lại. Rõ ràng chính là phiền chán không thôi, thấy cô ta nhiều một chút hắn cũng không vui rồi.
Chờ Lý Thanh Diệp biết Trần Cảnh Hoa muốn mang theo cô rời khỏi nơi này, cô vô cùng kinh hỉ nói:
"Cảnh Hoa, em biết anh là thiệt tình đối với em mà. Anh tin tưởng em đi, em chưa từng lừa gạt anh bao giờ."
"Em không cần cao hứng như vậy đâu, anh mang em đi đều là bởi vì Hoắc Cần yêu cầu thôi."
Nụ cười trên mặt Lý Thanh Diệp trở nên cứng đờ.
Trần Cảnh Hoa cười khổ một tiếng:
"Hiện tại em đã tin rồi chứ. Không một người nam nhân nào sẽ để cô gái mình yêu đi theo người khác cả. Hiển nhiên Hoắc Cần không chỉ không hề yêu em, mà hắn còn thực chán ghét em."
Lý Thanh Diệp không thể tin được. Nhưng dưới ánh mắt của Trần Cảnh Hoa, cô cũng từ từ tiếp nhận hiện thực rồi. Lòng cô tràn đầy nan kham không biết nên đối mặt với Trần Cảnh Hoa như thế nào, thật lâu sau cô mới nghẹn ngào nói:
"Thực xin lỗi Cảnh Hoa, là em nghĩ sai rồi."
Tuy rằng cô đến bây giờ vẫn không biết vì sao lại sai, vì cái gì cảm giác của cô lại sai. Nhưng cô biết, mấy năm nay cô đã nghĩ sai rồi, hành động của cô đối với Hoắc Cần mà nói, có thể trong mắt hắn, cô giống như một tên hề vậy.
Trần Cảnh Hoa cười khổ trong chớp mắt, hắn tự an ủi mình, cô ấy dù ở lúc nghĩ Hoắc Cần đối với bản thân là cầu mà không được, vẫn như cũ lựa chọn trợ giúp hắn. Nữ nhân này xác thật đầu óc có chút không bình thường, nhưng vẫn là thiệt tình đối với hắn.
Hôm nay Trần Cảnh Hoa cùng Lý Thanh Diệp ra nước ngoài, Tô Nguyên Nguyên thiếu chút nữa nhịn không được mà đốt pháo ăn mừng rồi.
Đối với cô mà nói, đây quả thưc là chuyện đáng ăn mừng vô cùng.