Editor: Vân Khinh
Nhìn ánh sáng chớp tắt trên màn hình di động.
Mục Hoài nắm di động trong tay yên lặng vài giây, nghiêng đầu nhìn nữ nhân yên lặng ngủ trên giường, hoàn toàn không bị tiếng chuông di động đánh thức.
Ngón tay chậm rãi buông lỏng ra, giống như đang suy tư mà vuốt ve khung di động, xúc cảm hơi lạnh.
Rất nhanh, Mục Hoài đã bình tĩnh lại.
Cầm lấy di động, không nhanh không chậm đi đến bên cửa số sát đất của phòng ngủ, thân hình cao lớn đĩnh bạc biếng nhác dựa vào bên cửa sổ quầy bar, tùy tay kéo bức màn đang bịt kín.
Từ tốn châm một điếu thuốc, ngón giữa và ngón trỏ thon dài cân xứng kẹp điếu thuốc ở giữa, tư thái ưu nhã tự nhiên, ánh mắt dừng trên con di động màu hồng nhạt đang đặt trên bàn.
Di động vẫn như cũ đổ chuông không ngừng.
Anh cụp đôi mắt xuống, lòng bàn tay trượt nhẹ lên màn hình, nhấn nút nghe.
Nghe đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói du dương của nam nhân, con ngươi càng thêm thẫm lại.
Thẩm Thiêm gọi gần nửa giờ, rốt cuộc cũng chờ được lúc Phó Âm Sênh nhấc máy, trong lòng thở phào một hơi, sau đó nói: "Sênh nhi, sự tình ngày hôm nay anh sẽ làm sáng tỏ."
"Những chuyện trước kia anh thật sự xin lỗi em, sau này sẽ không để em phải chịu khổ nữa."
Tiếng nói của nam nhân tựa như tiếng suối róc rách chảy từ khe núi, khe khẽ: "Thực xin lỗi, thật sự xin lỗi."
"..."
Từ trước đến nay luôn là một người đàn ông lạnh nhạt, nhưng nửa đêm lại nghe được người một người đàn ông khác gọi điện đến nói lời xin lỗi vợ mình, Mục Hoài nghiền ngẫm câu môi, Thẩm Thiêm đây là muốn đào góc tường nhà anh?
Ngón tay Mục Hoài gõ nhẹ lên mặt bàn cẩm thạch của quầy bar, thân hình cao lớn dựa vào bàn, thần sắc lãnh đạm hờ hững, nghe hắn nói xong.
Mới chậm rãi, không nhanh không chậm, phun ra một câu: "Thẩm Thiêm, tôi là Mục Hoài."
"..."
Tiếng nói của Thẩm Thiêm đột nhiên im bặt.
Mục Hoài?
Thẩm Thiêm chưa bao giờ nghĩ tới, mình cư nhiên sẽ cùng Mục Hoài nói chuyện điện thoại, từ thời còn là học sinh, hai người bọn họ luôn ở trong tình trạng một nước không thể có hai vua.
Trừ bỏ lần thi đại học đó.. hắn không hiểu được vì sao Mục Hoài lại đánh mình.
Muôn vàn suy nghĩ bay bổng trong đầu, hồi lâu vẫn không thấy Thẩm Thiêm đáp lại.
Im lặng được vài phút, Mục Hoài cũng đã hút xong điếu thuốc, không chút để ý mà bóp tắt tàn thuốc còn lập lòe đốm đỏ, tiếng nói trầm thấp tự phụ: "Cũng hơn nửa đêm rồi, nếu Thẩm giáo thảo không có việc gì, vậy tôi cúp trước."
"Mục Hoài, vì sao lại là cậu." Tiếng nói của Thẩm Thiêm vốn dĩ rất trong trẻo, nhưng bây giờ lại chứa đầy sự nghẹn ngào.
Mục Hoài thấp giọng cười nhạo: "Thẩm Thiêm, vì cái gì mà không phải là tôi."
Dừng một chút, Mục Hoài mở miệng trước Thẩm Thiêm, đạm mạc lười biếng nói: "Đúng rồi, về sau không cần phải gọi nữ nhân của tôi thân thiết đến vậy."
"Bằng không, tôi không ngại tẩn cho cậu thêm một lần nữa đâu."
Thẩm Thiêm: "..."
Từ trước đến nay vốn là một người lạnh nhạt lãnh đạm, bây giờ đột nhiên sinh ra cảm giác táo bạo, Mục Hoài còn không biết xấu hổ nói, cũng hiểu được lúc trước vì sao anh lại đến đánh hắn.
"Cậu đưa điện thoại cho Sênh nhi nghe máy, tin tức hôm nay, tôi muốn cùng cô ấy thương lượng phương án xử lý." Thẩm Thiêm ổn định tinh thần, không muốn tiếp tục dong dài với Mục Hoài.
Ánh mắt Mục Hoài xuyên qua bức màn ngăn cách màu trắng, thấy được nữ nhân đang nằm ngủ trên giường lớn, hầu kết hơi lăn lộn một chút, tràn một tiếng cười trầm thấp: "Cô ấy mệt nên ngủ rồi."
Thẩm Thiêm: "..."
Thần sắc Mục Hoài bình tĩnh mà cúp điện thoại, anh sợ nếu còn tiếp tục nói chuyện với Thẩm Thiêm, sẽ nhịn không được mà đánh hắn một trận.
Giống như kì thi đại học năm đó.
Đôi mắt Mục Hoài hơi híp lại, không hề buồn ngủ, duỗi thẳng chân ra, vững vàng mà ngồi ở trên ghế chân cao, tùy tiện thả di động của Phó Âm Sênh lên bàn, giống như là nhớ ra chuyện gì, từ trong túi quần lấy điện thoại của mình ra, click mở Weibo.
Tìm từ khóa: Phó Âm Sênh Mục Hoài.
Một chút tin tức cũng không có.
Tìm từ khóa: Phó Âm Sênh Thẩm Thiêm.
Lượt đọc: 58,9 triệu, bài post 509 vạn.
Đầu tiên, ánh mắt Mục Hoài tối sầm lại, đáy mặt ngọn lửa màu đen cuộn cuộn bốc lên, càng thêm rõ ràng ràng, rõ ràng.
Trước kia, anh không muốn chú ý đến giới giải trí, không muốn chú ý Phó Âm Sênh cùng Thẩm Thiêm.
Hiện tại anh muốn chú ý một chút quan hệ của hai người bọn họ, rốt cuộc đã xảy ra cái gì, căn cứ vào những tin đồn trước kia của Thẩm Thiêm, anh đoán ra được, là fans giữa hai người có vấn đề.
Ngay từ đầu trong lòng Mục Hoài chất đầy sự ghen tuông, nhưng đến sau cùng xem đối thoại giữa Phó Âm Sênh cùng Thẩm Thiêm và ngôn luận của dân mạng đối với bà xã nhà mình, trong nháy mắt ánh mắt của anh chứa đầy lệ khí.
Bàn tay thon dài nắm chặt thành quyền, để trên quầy bar lạnh lẽo, mới làm cho chính bản thân mình bình tĩnh lại, phảng phất giống như tự ngược, Mục Hoài nhìn tất cả các nội dung, toàn bộ để một bên.
Thẳng đến khi sắc trời bên ngoài trở nên sáng hơn, trong đôi đồng từ đen nhánh của anh, đã nhiễm đầy tơ máu, vừa nhìn vào chính là trắng đêm không ngủ.
Ánh mặt trời từ lúc bức màn bên trong mở ra, ánh sáng theo đó mà xuyên vào.
Chiếu lên trên người Mục Hoài, rọi thẳng vào gương mặt góc cạnh anh tuấn của anh, càng tô thêm vẻ lạnh lùng đạm mạc.
Cằm căng chặt, vốn dĩ là một đường cong ưu mỹ, nhưng giờ đây lại giống như dã thú đang chờ phát động, toàn thân đều tràn ngập khí tức lạnh lẽo.
Mục Hoài không có quay về phòng ngủ, mà trực tiếp đi đến phòng tắm.
**
Sáng sớm bảy giờ ba mươi.
Phó Âm Sênh là bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc, mơ mơ màng màng mà mở to hai mắt, sờ soạng trên đầu giường: "Điện thoại đâu rồi?"
Từ trên giường ngồi dậy, Phó Âm Sênh lấy tay dụi dụi hai mắt, rốt cuộc thanh tỉnh vài phần, nhấp nhấp cánh môi hơi hơi khô khốc, nghiêng đầu tìm kiếm phương hướng điện thoại đang reo vang.
Lắc lắc quả đầu có chút hỗn độn, không phải là ngày hôm qua cô để điện thoại trên tủ đầu giường sao, làm sao bây giờ lại ở trên sô pha.
Phó Âm Sênh để chân trần, đạp lên trên thảm đi đến bên sô pha.
Một bên cầm lấy di động, một bên giương mắt quan sát phía bên ngoài giường, phát hiện gối đầu căn bản không có dầu vết đã nằm qua.
Mục Hoài tối hôm qua không có ngủ ở đây sao?
Khó trách đêm qua cô ngủ đến thoải mái như vậy, không có ai đến quấy rầy.
"A lô?"
Phó Âm Sênh thấy người sáng sớm gọi đến là Từ Phi Nguyên, đôi mắt chớp hai cái, nói: "Từ ca?"
Từ Phi Nguyên lần này gọi đến không giống như thường ngày, trong ngữ điệu nói chuyện lộ ra vẻ khoan khoái nhẹ nhàng: "Phó Âm Sênh, lần này em làm tốt lắm."
Lời này hẳn không phải là đang châm chọc cô đi?
Phó Âm Sênh có chút hoài nghi mà nghĩ.
Cô giật mình, không hiểu ra sao, hoàn toàn đoán không ra ý nghĩ của Từ ca: "Từ ca, anh đang nói cái gì vậy?"
"Không biết đại lão đại có lòng tốt, đem tất cả những người nói xấu em ở trên Weibo đều xóa sạch không còn một mảnh, phong sát mấy vạn tài khoản Weibo."
"Nhất là mấy cuộc nói chuyện giữa em và Thẩm Thiêm, hiện tại đã hoàn toàn bị đóng băng rồi, chẳng những trên Weibo, ngay cả trên mạng, căn bản tìm không ra bất kì tin tức nào giữa em và cậu ta."
Từ Phi Nguyên cười đến thần bí hề hề: "Em nói xem đại lão nào mà có bút tích lớn đến như vây."
"Đối với em có thể nói chân ái."
Phó Âm Sênh vừa nghe lời này, trước hết không phải cao hứng, mà trong đầu hiện ra thân ảnh Mục Hoài, là Mục bá bá làm sao?
Thủ đoạn trâu bò như vậy, ngoại trừ Mục bá bá, cô thật sự không nghĩ ra người thứ hai.
Ôi mẹ ơi, có đại lão cho mình chỗ dựa vững chắc như vậy cảm giác thật là.. thích quá đi!
Thân thể mềm mại của Phó Âm Sênh dựa trên sô pha, con ngươi xinh đẹp lơ đãng dừng lại trên gạt tàn để ở quầy bar, tràn đầy đều là tàn thuốc.
Cô do dự một chút, chậm rãi đi qua.
Vươn ngón tay nhỏ xinh ra, hai ngón tay chạm vào mảnh tro tàn còn vươn chút ấm áp.
Đây là cả một đêm không ngủ, mới hút nhiều thuốc như vậy là để nâng cao tinh thần đi.
Phó Âm Sênh phủi sạch sẽ hết đồng tàn thuốc còn lại đi, sau đó đơn giản rửa sạch một chút, mới lấy điện thoại ra, muốn gọi điện cho Mục Hoài một chút.
Tuy rằng đoán được là Mục Hoài làm, chỉ là cô muốn xác nhận lại một chút mà thôi.
Vì cái gì mà Mục Hoài lại làm như vậy.
Khi nhìn vào cửa sổ sát đất, Phó Âm Sênh thậm chí có thể hình dung được, tối hôm qua Mục Hoài đứng ở chỗ này vừa hút thuốc, vừa giúp cô giải quyết những scandal kia.
"Nên cai thuốc."
Phó Âm Sênh lầm bầm lầu bầu một câu, ngón tay đã chạm vào ' ông xã thân yêu' cái tên có tiếng mà không có miếng này.
Trước kia cô dùng di động không quen tay, nên không đổi tên, hiện tại, cô đã dùng quen rồi, nhưng lại lười đi sửa.
Vì thế, cái tên dễ làm người khác thẹn thùng này, vẫn luôn để nguyên như vậy.
Hiện tại nhìn vào, Phó Âm Sênh thế nhưng mặt không đổi sắc.
Đầu ngón tay run nhè nhẹ, câu đầu tiên cô nên nói như thế nào đây, là trực tiếp hỏi, hay là quanh co lòng vòng một chút?
Thời điểm Phó Âm Sênh còn đang rối rắm, Mục Hoài đã đi vào văn phòng của mình.
Di động mở loa ngoài, mặt không chút biến hóa kí tên lên văn bản, bên tai nghe Mục phu nhân ân cần dạy bảo, còn có thể nhất tâm nhị dụng mà ứng phó với lời bà nói.
"A Hoài, con có nghe lời mẹ nói không vậy? Ngày mai mang Sênh Sênh về nhà ăn cơm!"
Bàn tay thon dài hữu lực của Mục Hoài nắm bút máy màu vàng, làm việc hai giờ, anh rốt cuộc cũng buông bút ra, đứng lên, hoạt động bả vai có chút đau nhứt.
Tiếng nói ôn trầm bình tĩnh: "Nghe được."
Mục phu nhân vốn là một người đoan trang, cũng bị con trai tính tình như hũ nút nhà mình làm cho tức giận, bực bội mà lảm nhảm: "Đúng rồi, hôm nay Sênh Sênh đi chụp ảnh bìa tuần san, con nhớ là phải đi đón con bé đó."
"Là nam nhân, đối với nữ nhân của mình ân cần một chút, chẳng lẽ còn sợ mất mặt?"
"Bằng không thì sao con cái gì cũng không nói, yên lặng ở sau lưng làm nhiều như vậy, người ta không biết, cũng vô dụng!"
"Con đứa nhỏ này quá mức muộn tao."
Mục Hoài rốt cuộc nghe không nổi nữa, ngón tay xoa giữa hai mày, tiếng nói trầm thấp ôn nhã, khó có được mà bảo trì sự bình tĩnh: "Mẹ, con bên này còn có một hội nghị."
"Công việc quan trọng, hay vợ quan trọng hơn." Mục phu nhân nói xong, lập tức ngắt điện thoại.
Bà biết con mình là đứa thông minh, biết cái nào nên cái nào không nên.
Đứa con này là cuồng công việc, suốt ngày trầm mê trong công việc, nhưng là trăm cay ngàn đắng mà không dỗ dành nổi vợ, vậy kiếm nhiều tiền để làm gì.
Lại nói, tài sản nhà Mục gia bọn họ, mười mấy đời ăn uống không lo.
Nhìn điện thoại bị cắt đứt, Mục Hoài suy tư mở Wechat ra.
Tuy rằng mẹ nói thực khó nghe, nhưng cũng có đạo lý.
Vạn nhất vợ không biết những điều mình làm cho cô ấy, còn tưởng rằng do dã nam nhân bên ngoài làm, chẳng phải là tiện nghi cho dã nam nhân.
[HIDE-THANKS]Ngón tay chơi đùa trên di động hơi mỏng, thần sắc Mục Hoài hơi thu lại.
Vừa định gửi cho Phó Âm Sênh một đoạn thoại.
Lại phát hiện, khi mở giao diện trò chuyện, trên Wechat, biểu hiện đối phương đang ở bên trong.
Khóe môi mỏng của Mục Hoài chậm rãi cong lên một độ cung, đặt điện thoại sang một bên, dường như không có việc gì mà tiếp tục công việc trong tay.
Dư quang ngẫu nhiên liếc nhìn Wechat một chút.
Năm phút sau, người đang ở bên trong, rốt cuộc biến mất.
Màn hình nói chuyện, vẫn trống rỗng như cũ.
Mục Hoài buông bút, mất đi tâm tư làm việc.
Ngón tay chạm vào di động màu đen, ánh mắt Mục Hoài hơi ám trầm.
"Ting.."
Đột nhiên di động vang lên có tin nhắn.
Mục Hoài click mở màn hình, nhìn thấy cái mẩu tin nhắn mà cô do dự hơn mười phút kia.
Bên trong đôi mắt kính gọng vàng, đôi mắt của Mục Hoài cong lên thành hình trăng non hoàn mỹ, theo đó khuôn mặt của anh bắt đầu giãn ra, vỗn dĩ là góc cạnh lạnh lùng, giờ đây lại giống như được gió xuân hoàn tan.
Cánh mũi cao thẳng, đôi môi mỏng của nam nhân hơi nhếch lên,
Rất nhanh, một lần nữa trở về bình thường.
Chỉ là đáy mắt đen nhánh lại dần dần biến mất.
Nhìn chăm chú vào cái tin nhắn kia, lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve.
[ Vợ yêu: Ông xã thân yêu? ]
Trong biệt thự, sau khi Phó Âm Sênh gửi tin nhắn đi, bàn tay nhỏ mềm ại che kín khuôn mặt đang nóng bừng.
A a a!
Rốt cuộc trong đầu cô suy nghĩ vớ vẩn cái gì vậy, cư nhiên đầu óc bị úng nước, lại gửi cái tin này đi!
Cô nhìn thấy bốn chữ kia nên miên man suy nghĩ một hồi, lung tung đánh chữ, không nghĩ tới, tay run lên, trực tiếp đem mấy chữ này gửi đi luôn.
Đáng tiếc chính là, Phó Âm Sênh hiện tại không biết, Wechat có tính năng thu hồi, bằng không cô đã sớm thu hồi.
Tiểu nhân trong lòng đã sớm cuồng loạn muốn đánh người, cố tình Mục Hoài bên kia sau khi nhận được tin nhắn, lại không có chút phản ứng nào.
Hàm răng trắng nõn của Phó Âm Sênh cắn chặt lấy đôi môi đỏ mọng, cả người chịu đủ loại tra tấn, Mục Hoài có phải không nhận được tin nhắn hay không?
Sau khi anh nhìn thấy có phải đang cười nhạo cô hay không.
Ô ô ô.
Ngẫm lại cái tin nhắn kia, trái tim nhỏ của Phó Âm Sênh không khỏi có chút run rẩy.
Trừng mắt nhìn di động bị người nào đó không hồi âm lại, gương mặt Phó Âm Sênh càng ngày càng hồng, cuối cùng trực tiếp đem di động giấu dưới gối, mắt không thấy tâm không phiền.
Cô chính mình, một bên lấy một cái gối ôm khác, đem chôn khuôn mặt mình vào trong gối, dùng sức mà cọ a cọ.
"Oa a a a."
Di động đột nhiên rung lên một chút, trái tim nhỏ của Phó Âm Sênh theo đó cũng nhảy lên một cái.
Nữ nhân ôm gối vào lòng, lén lút, chậm rãi vươn một ngón tay ra nhỏ ra, cọ cọ tới rồi đem di động đè dưới gối.
Chỉ lộ ra đôi mắt xinh đẹp, vốn dĩ có một đôi mắt minh diễm trong sáng động lòng người, lúc này lại lập lòe ngập tràn hơi nước, bộ dáng nhỏ run rẩy, làm cho người ta không nhịn được mà thương tiếc trong lòng.
Mái tóc đen bóng như tơ lụa, bị cô điên cuồng cọ tới cọ lui, làm cho mấy sợi trên đỉnh đầu đều dựng đứng hết lên, nhìn ngốc ngốc.
Cả người mơ màng giống như một thiếu nữ mới lớn.
Trong lúc Phó Âm Sênh sờ soạng di động, không cẩn thận nhấn vào nút mở video.
Người đàn ông có khuôn mặt anh tuấn, trong khoảng khắc xuất hiện trước mặt Phó Âm Sênh, tiếng nới từ tình gọi tên của cô: "Sênh nhi?"
"?"
Phó Âm Sênh lúc này mới phát hiện, Mục Hoài cư nhiên gọi video cho cô.
A a a!
Sờ mấy sợi tóc ngốc ngốc trên đầu, Phó Âm Sênh cả người đều không ổn, một tay tắt di động!
Mục Hoài nhìn màn hình đột nhiên tối đen, trong đầu bỗng nhiên hiện ra hình ảnh đầu tóc hỗn loạn vừa rồi của cô, khuôn mặt phồng phồng tinh xảo, cái miệng nhỏ hồng nhuận hơi giương lên, bộ dáng giống như giật mình.
Nam nhân từ trước tới nay luôn trầm ổn bình tĩnh, đột nhiên dùng hai ngón tay chống lên mắt, khuôn mặt rũ thấp xuống, tiếng cười trầm thấp cũng theo đó từ cuống họng tràn ra từng hồi dài.
Cô thật là, càng ngày càng ngốc đến đáng yêu.
Ed: Có một hôm rảnh quá đi dạo mấy diễn đàn khác, thấy truyện của mình bị re-up. Bên dưới có khá nhiều bình luận để lại, nói rằng truyện rất não tàn, vì sao Hoài ca lại không thấy được sự thay đổi của Sênh Sênh, vợ mình thay đổi bản thân là chồng mà lại không biết.
Đọc xong thấy hơi mắc cười, mọi người chưa đọc xong một câu chuyện mà đã đứng trên lập trường phiến diện của cá nhân để phán xét. Tuyến tình cảm của hai người Tác giả viết khá chậm, nhưng sẽ làm rõ về sau. Để sau đó không bị nói là hai người đến với nhau thiếu sự logic. Nếu bạn nào đọc kĩ sẽ nhận ra được tình cảm mà Hoài ca dành cho Sênh bảo. Từ ánh mắt đến hành động, đều thể hiện trên ngòi bút của tác giả. Sẽ hiểu được tại sao mỗi lần Sênh nhi thay đổi ánh mắt của Hoài ca cũng sẽ tối đi vài phần? Dạo này đang nghỉ dịch nên cố gắng Ed nhanh nhanh để có cái mà up, thôi không lảm nhảm nữa, chúc cả nhà đầu tuần vui vẻ ^_^