Nông Gia Hãn Phụ

Chương 26

Chương 26

"Đúng rồi, Tam đệ muội, ta sao lại cảm thấy sức ngươi dường như mạnh hơn rất nhiều." Đường Đại Trụ vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn Cố Mạn Nương.

Cố Mạn Nương gả vào Đường gia đã nhiều năm, làm anh chồng hắn cũng không cố ý chú ý tức phụ của đệ đệ. Chính là mấy năm nay vào ngày mùa, nữ nhân trong nhà cũng đi theo xuống đất hỗ trợ, Cố Mạn Nương tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Cố Mạn Nương trước kia làm việc sẽ không lười biếng, cũng giống nam nhân dùng hết sức mình mà làm việc. Chính là sức lực có lớn thì cũng không khác so với nữ nhân khác. Nhưng hôm nay Cố Mạn Nương lại làm đoàn người giật nảy mình.

Vừa rồi lúc nàng đá người, mọi người đều đang tự mình chống trả, trừ bỏ Đường Thiết Trụ tránh ở phía sau nàng, những người khác đều không thấy. Nhưng lúc nàng dùng chân đá cục đá, bọn họ tận mắt nhìn thấy rõ ràng. Tuy cục đá không phải quá lớn, nhưng ít nhất cũng hai mươi cân, nàng dùng chân nhẹ nhàng đá liền đem cục đá nát tan.

Đừng nói nàng một nữ nhân, chính là một đại nam nhân, muốn quăng cục đá này, sợ là phải dùng toàn bộ sức lực mà có khả năng còn làm không được, nhưng Cố Mạn Nương là một nữ nhân, nàng lại nhẹ nhàng làm được.

Hôm nay nếu không phải Cố Mạn Nương trợ giúp một tay, Ngô lão đại sợ là sẽ không dễ dàng buông tha nhà bọn họ như vậy..

"Đúng rồi, sao sức lực ngươi lại đột nhiên biến đại như vậy." Nghe Đường Đại Trụ nói như vậy, Đường bà tử cũng nhớ tới việc vừa rồi Cố Mạn Nương làm.

Cố Mạn Nương tự nhiên sẽ không nói cho bọn họ biết, ông trời thấy nàng đáng thương, cho nàng bàn tay vàng. Chỉ nói, "Ta cũng không rõ ràng lắm chuyện này đến tột cùng là như thế nào. Từ sau khi ta tỉnh lại, lượng cơm ăn chẳng những nhiều hơn, mà sức lực cũng biến đại rất nhiều."

Nghe Cố Mạn Nương nói như vậy, Đường bà tử hiểu rõ gật gật đầu. Trách không được lão tam gia tỉnh lại liền vẫn luôn kêu không có ăn no, lúc ấy bọn họ còn tưởng rằng Cố Mạn Nương là hồi quang phản chiếu, còn đem mấy người các nàng sợ muốn chết, không nghĩ tới ăn cơm nhiều, là bởi vì sức lực biến đại.

Cố Mạn Nương không nói rõ sức lực của nàng vì sao sẽ đột nhiên biến đại, mà Đường gia cũng không truy cứu. Rốt cuộc Cố Mạn Nương cũng mặc kệ vì cái gì sức lực biến đại, đối với Đường gia mà nói chỉ cần tốt thì họ cũng không có gì truy cứu nữa. Cho nên mấy người Đường Đại Trụ cũng không tính tìm nguyên nhân.

"Lão tam, lần này ta cùng nhị ca ngươi giúp ngươi đem nợ trả, nếu ngươi lại không nghe lời, dám tiếp tục đi đánh cuộc, đừng trách chúng ta làm ca ca trở mặt vô tình." Đường Đại Trụ không yên tâm dặn dò. Tuy nói lần này sự tình được giải quyết, nhưng Đường Đại Trụ vẫn là không quá yên tâm về Đường Thiết Trụ. Rốt cuộc cẩu không đổi được ăn phân, bọn họ lại không thể đem Đường Thiết Trụ cột vào lưng quần, vạn nhất hắn ngứa tay lại chạy đi đánh cuộc, cũng không phải không có khả năng.

Đường Đại Trụ đối với Đường Thiết Trụ dặn dò này kia, một là cảnh cáo, hai là vì nói cho hắn, nếu có lần sau, nhà này đã phân, về sau cũng đừng nghĩ có mấy ca ca giúp đỡ trả nợ.

"Đại ca, ngươi cứ yên tâm đi, ta về sau có đi ra ngoài xin cơm, cũng sẽ không lại cầu đến trước mặt ngươi đâu." Đường Thiết Trụ tức Đường Đại Trụ không giúp hắn trả nợ thì thôi, còn đòi phân nhà. Trả nợ là bán phần hắn được phân, hiện giờ hắn cái gì cũng đều không có. Đường Đại Trụ lại nói với hắn những lời như vậy, hỏi hắn sao không bực bội.

Nói là bực bội, lại càng tức giận.

Rõ ràng Cố Mạn Nương này có thể đem bọn người Ngô lão đại giải quyết hết, chính là hiện giờ lại không không mất mấy chục lượng bạc. Hơn nữa bạc này vẫn là của hắn.

Mất bạc Đường Thiết Trụ tức giận đến nhìn đánh không lại, nếu là hắn dám lấy nàng xả giận, nắm tay của bà nương này sợ là lập tức sẽ rơi xuống trên người hắn. Cho nên, cuối cùng Đường Thiết Trụ cũng chỉ có thể hướng Đường Đại Trụ mà rống giận hai tiếng.

"Lão tam, lời này chính là ngươi nói, đến lúc đó ngươi đừng có đến cầu chúng ta." Nói xong, Đường Nhị Trụ hừ lạnh một tiếng.

Hắn liền biết Tam đệ là cái bạch nhãn lang, bọn họ lần này vì cái gì muốn phân gia, còn không phải bởi vì hắn thiếu nợ quá nhiều. Dù cho bọn họ lần này không có dùng cả nhà thế hắn trả nợ, nhưng toàn bộ bạc trong nhà lấy ra chính là bạc mà hắn cùng đại ca và cha ba người cực cực khổ khổ một văn một văn kiếm về.

Mười mấy lượng bạc thế hắn trả nợ bài bạc, hắn cùng đại ca không có được một câu cảm ơn, ngược lại nhận thêm mấy câu oán trách, thật sự đem lòng người nguội ngắt.

"Ta khẳng định sẽ không lại cầu đến các ngươi." Đường Thiết Trụ mạnh miệng trả lời. Hiện giờ tức phụ hắn có bản lĩnh như vậy, về sau nếu hắn thật sự lại thiếu chút nợ, có tức phụ hắn, tin tưởng con rùa Ngô lão đại kia cũng không dám đánh tới cửa.

"Được rồi, được rồi, nháo cái gì nháo?" Đường bà tử thấy ba nhi tử muốn nháo lớn, liền nhanh mở miệng. "Có công phu nháo còn không bằng đi tìm bọn nhỏ trở về đi. Còn có, lão đại, trong nhà đã phân, nhưng lương thực còn không có phân, hôm nay các ngươi liền phân luôn đi, ngày mai liền phân bếp ăn cơm, miễn cho ở bên nhau đánh nhau loạn xạ."

Đường bà tử dùng mọi cách không muốn không nghĩ mấy đứa con trai phân gia, nhưng hôm nay nhà này đã phân, muốn ngăn cũng ngăn không được. Hơn nữa lần này bởi vì chuyện của lão tam, con trai cả cùng con trai thứ hai đều không vừa lòng con trai nhỏ, nàng nếu vẫn bắt huynh đệ bọn họ ở bên nhau, sợ là cuối cùng tình cảm của bọn họ cũng mất hết. Còn không bằng nhân lúc mấy người bọn họ còn có chút tình cảm, thì phân hết ra luôn, miễn cho ở cùng nhau nữa sẽ đem mấy huynh đệ quan hệ càng xấu đi.

Việc phân lương này khẳng định là đại sự. Lương thực phân ra chính là thức ăn của cả gia đình sau này. Đường Đại Trụ bọn họ cũng không nháo, ba huynh đệ chạy nhanh đi lấy đồ vật, chuẩn bị phân lương.

Đối với tranh chấp của mấy huynh đệ Đường Đại Trụ, Cố Mạn Nương không định nhúng tay vào. Hơn nữa việc này rõ ràng chính là Đường Thiết Trụ không đúng, nàng cũng không phải là người tốt xấu chẳng phân biệt được. Càng đừng nghĩ không có việc gì lại thế Đường Thiết Trụ xuất đầu. Nàng còn ước gì Đường Thiết Trụ thêm nhiều tội, về sau nàng sẽ sống tốt hơn.

Chỉ trong chốc lát, Đường Thiết Trụ dùng hết sức lực đem lương thực của tam phòng dọn về phòng. Không nhiều lắm, hai túi lương thực, một túi gạo thêm tiểu mạch, một khác túi chỉ là bắp. Đại phòng nhị phòng phân đến không sai biệt lắm. Nhưng mà, đại phòng cùng nhị phòng so với tam phòng còn tốt, thêm hai ba tháng nữa lương thực trong đất cũng có thể thu hoạch. Mà tam phòng lại bất đồng, hai túi lương thực này xem như gia sản duy nhất của bọn họ.

Cho nên, hai túi lương thực ăn hết, nếu là bọn họ lại không kiếm trở về, về sau tam phòng bốn miệng ăn sẽ phải đói bụng.

"Ngươi đem hai túi lương thực cất cho tốt, miễn cho bị chuột ăn." Đường Thiết Trụ sắc mặt đen thui nói.

Hiện giờ tam phòng chỉ có bấy nhiêu gia sản, mặt hắn sao có thể tốt được. Lúc trước đi theo cha mẹ ăn uống không lo, hiện giờ phân gia, hắn lại không phải vật vô tri, cũng phải suy xét trong nhà ngày sau nên qua thế nào.