Chương 11: Ngươi là ai?
Đây là bàn tay vàng trong truyền thuyết! Trước kia nàng xem tiểu thuyết xuyên qua, nữ chủ có không gian là có trong tay một vũ khí sắc bén, không gì địch nổi. Nàng thật vô cùng hâm mộ và ghen tị, hận mình không thể có.
Hiện giờ nàng cũng xuyên qua, tuy rằng không bàn tay vàng không gian nổi danh, nhưng ông trời cũng không bạc đãi, làm cho nàng mạnh mẽ. Có cái này rồi dù ở lưu lạc đầu đường nàng cũng không sợ không có đường sống.
Cố Mạn Nương vui mừng không kềm chế được. Lúc này nàng thật muốn rống to vài tiếng biểu đạt sự vui sương của mình.
Cố Mạn Nương nhẹ nhàng buông giường xuống, vỗ vỗ tay. Nhìn thoáng qua Đường Thiết Trụ còn hôn mê trên mặt đất liền hảo tâm đem hắn bế lên ném trên giường. Đối với Đường Thiết Trụ, Cố Mạn Nương nhưng không nghĩ tới phải đối dùng tới từ ôn nhu. Đường Thiết Trụ bị Cố Mạn Nương ném như vậy trực tiếp bị đau tỉnh.
Đường Thiết Trụ tỉnh lại thấy Cố Mạn Nương đang nhìn mình từ trên cao xuống, nhất thời không rõ chuyện gì xảy ra. Chờ nhớ tới chính mình vừa rồi bị Cố Mạn Nương quăng đi ra ngoài, mặt lập tức đỏ bừng vừa tức giận vừa xấu hổ. Hắn muốn bò dậy thu thập Cố Mạn Nương, nhưng toàn thân bị thương, đau đến hắn bò không nổi.
"Ta khuyên ngươi không cần lộn xộn, nếu bị thương nặng hơn lại phải khóc lóc tìm nương." Cố Mạn Nương vẻ mặt khinh thường mà nhìn Đường Thiết Trụ. Nàng khinh thường nhất những tên đàn ông giống Đường Thiết Trụ, có việc liền tìm nương, giống như tiểu hài tử chưa cai sữa không rời được mẹ.
"Ai tìm nương?" Đường Thiết Trụ hung hăng trừng mắt nàng. "Đợi ta tự mình thu thập ngươi."
"Thu thập ta?" Cố Mạn Nương hừ lạnh một tiếng, "Ai thu thập ai còn không nói trước được đâu." Nói rồi Cố Mạn Nương còn cố ý dùng ngón tay đi chọc vết thương trên mặt Đường Thiết Trụ.
"Đau.. Đau.." Đường Thiết Trụ đau đến nước mắt đều chảy ra.
"Về sau ngươi cần phải sống thành thật cho ta, nếu là còn dám gây chuyện sai lầm, cẩn thận ta ném ngươi." Vừa nói Cố Mạn Nương vừa giơ giơ nắm tay mình lên.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Đường Thiết Trụ tương đối ngu ngốc chính là người khác cũng không dễ gì lừa hắn. Trước kia Cố Mạn Nương ở trước mặt hắn thở mạnh cũng không dám, hiện tại lại như thay đổi một người khác. Chẳng những dám cùng hắn đôi co cãi lại, còn dám động thủ đánh hắn. Cố Mạn Nương nào dám làm như vậy đối với hắn.
"Ngươi đoán thử?" Cố Mạn Nương cười lạnh. "Ngươi cảm thấy ta là ai?"
"Ngươi không phải Mạn Mương, nàng sẽ không dám đối với ta như vậy." Nhưng nàng nếu không phải Mạn Nương, vậy là ai? Nàng rõ ràng lớn lên cùng Mạn Nương giống nhau như đúc. Nàng không phải Mạn Nương thì là ai?
"Ha hả.." Cố Mạn Nương ha hả cười hai tiếng, "Ta chính là ở quỷ môn quan đi dạo một vòng, ngươi cảm thấy người đều đã chết một lần sẽ còn giống như trước đánh không đánh lại, mắng không cãi lại sao?"
Cố Mạn Nương liếc hắn một cái xem thường, "Ta đều đã chết một lần còn có cái gì đáng sợ hơn. Ngươi nếu là còn dám giống như trước đối với ta, cẩn thận ta đánh đến cha mẹ ngươi đều không nhận ra ngươi đấy."
Đối mặt với uy hϊếp của Cố Mạn Nương, Đường Thiết Trụ không khỏi rụt rụt cổ. Hắn dám khẳng định, lời này nàng nói được làm được, nếu hắn dám phản kháng một chút nắm tay sẽ lập tức dừng ở trên người. Bởi vì hắn vừa rồi đã được thử qua.
Cố Mạn Nương thấy hắn không hề phản kháng thì rất vừa lòng. "Ngủ đi một chút, ta cũng đi ngủ."
Do mất máu quá nhiều, đầu Cố Mạn Nương vẫn là có chút choáng váng, nàng cảm thấy mình cần nằm nghỉ ngơi lâu thêm một chút. Nghe vậy, Đường Thiết Trụ nhanh chóng xê dịch thân mình, chừa chỗ rộng rãi cho nàng.
Thằng nhãi Đường Thiết Trụ này thật sự là kẻ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, trước kia Cố Mạn Nương là một cái bánh bao mềm, khi dễ nàng cỡ nào đều sẽ không phản kháng, nhưng hôm nay đã thay đổi thành nàng, Đường Thiết Trụ dám động thủ, nàng liền dám phản kháng. Hơn nữa sức lực nàng còn lớn đến dọa người, Đường Thiết Trụ căn bản không phải đối thủ của nàng.
Đường Thiết Trụ không chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, còn biết lùi bước khi rơi vào thế yếu, biết chính mình không phải đối thủ của Cố Mạn Nương, tự nhiên không dám lại cùng Cố Mạn Nương đối đầu.
Chỉ là hắn nghĩ không hiểu bà nương này từ quỷ môn quan đi một vòng, chẳng những lá gan biến lớn, này sức lực giống như cũng biến lớn hơn.
Đường Thiết Trụ tự nhận là một đại nam nhân, hắn cùng người khác đánh nhau, hắn tám phần là đánh không thắng, nhưng cùng một nữ nhân đánh nhau, khẳng định hắn thắng. Nhưng bà nương này nhẹ nhàng vung tay hắn liền bay ra ngoài..
Đường Thiết Trụ gãi gãi đầu nghĩ mãi không rõ đã có chuyện gì xảy ra.
Đột nhiên, Cố Mạn Nương tức giận nói, "Ngươi nếu ngủ không được, liền cút đi cho lão nương." Đường Thiết Trụ ở trên giường nhích tới nhích lui, căn bản nàng không thể nàng ngủ.
Bị Cố Mạn Nương dọa, Đường Thiết Trụ không dám có chút động tĩnh nào nữa.
* * *
Sáng sớm hôm sau, Đường Đại Trụ cùng Đường Nhị Trụ cả cơm sáng cũng chưa ăn liền đi tìm lí chính viết công văn phân gia, có thể thấy được bọn họ mong sớm thoát khỏi bại gia tử Đường Thiết Trụ như thế nào.
Hiện giờ phân gia đã thành, Đường Thiết Trụ dù không muốn, cũng không có cách nào.
Viết tốt công văn phân gia, lập xong khế ước. Ăn cơm sáng xong Đường Đại Trụ cùng Đường Nhị Trụ liền phân công nhau hành động. Đường Đại Trụ đi tìm người môi giới bán ruộng đất Đường Thiết Trụ được phân, mà Đường Nhị Trụ lại đi tìm tỷ tỷ đã gả đi mượn bạc.
Hôm nay Đường Nhị Trụ tìm chính là hai nữ nhi đã gả đi của Đường gia. Đại nữ nhi Đường gia là Xuân Hoa gả đến Triệu gia cách Đường gia không xa, làm con dâu cả, đã sinh một trai một gái. Nhị nữ nhi Thu Hoa cùng đại tỷ đều gả đến một thôn, hơn nữa cũng là anh em không cùng chi Triệu gia, đã sinh một trai.
Đường Nhị Trụ tốc độ nhanh, thực mau liền đến nhà chồng Xuân Hoa. Cửa lớn Triệu gia rộng mở, Đường Nhị Trụ trực tiếp bước đi vào, miệng cũng la lớn, "Đại tỷ!"
"Ai đấy?" Nghe thấy tiếng kêu của Đường Nhị Trụ, một lão bà tử đi ra, đó là Triệu bà tử, bà bà của Đường Xuân Hoa. Thấy là nhị đệ của con dâu cả, liền cười nói, "Hóa ra là nhị cữu, mau tiến vào ngồi đi." Sau đó lại hướng về phía phòng trong hô, "Vợ lão đại ngươi ở trong phòng làm cái gì? Nhị đệ ngươi tới, còn không mau ra đón."
"Đại nương đang bận gì vậy ạ."
"Ta có thể vội cái gì, cả ngày ra vô thôi." Triệu bà tử cười nói, "Nhị cữu bọn nhỏ khó được tới nhà của chúng ta, lát nữa phải ăn cơm trưa rồi hãy về."
Nghe xong Triệu bà tử nói, Đường Nhị Trụ trên mặt rất là khó coi. Nói dễ nghe mời hắn ăn cơm trưa rồi trở về, nhưng Đường Nhị Trụ nghe lời này căn bản là nhắc nhở hắn không cần ở nhà nàng ăn cơm trưa.
Nếu không có việc tìm đại tỷ, đánh chết hắn đều không muốn tới Triệu gia. Liền nhà nàng này màu nâu bộ dáng, làm thông gia, đường nhị trụ đều cảm thấy mất mặt.
Cũng không biết Đường Xuân Hoa vừa rồi ở trong phòng làm cái gì, giờ mới ra tới. "Nhị đệ, sao ngươi lại tới đây? Ăn cơm sáng chưa?"
"Đại tỷ, ta tìm ngươi có chút việc."
"Nga, vậy ngươi cùng ta vào phòng đi." Đường Xuân Hoa muốn mang Đường Nhị Trụ vào phòng nói chuyện, lại bị Triệu bà tử ngăn cản lại. "Xuân Hoa, ngươi cùng ta xuống bếp ta đi nấu một chén nước đường nhị cữu uống, ngươi chờ một chút bưng qua đi."
Đường Xuân Hoa thấy bà bà khó được một lần hào phóng một hồi, không hề nghi ngờ chạy nhanh theo đi xuống bếp. Lại nghe Triệu bà tử nói, "Vợ lão đại, ta cảnh cáo ngươi, nhà của chúng ta không có bạc cho nhà mẹ đẻ ngươi mượn đi cho đệ đệ bại gia tử của ngươi kia đi đánh bạc."