Tương Tư

Chương 30

Tống An Bình cũng là người tinh anh, rất

nhanh đã thấy có điều không đúng, cúi đầu nhấp miệng cà phê mới ngượng

ngùng cười: “Nhất định là anh nhớ nhầm. Đúng rồi, là lão Tứ cùng phòng.

Bạn gái cậu ta ăn rất khỏe, có thể ăn toàn bộ chỉ trong giây lát. Xem

trí nhớ của anh này.”

Anh ta nói xong cũng theo bản năng dời mắt, quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Hứa Niệm không nói gì thêm, trong lòng từ đầu đến cuối cứ là lạ. Tống An Bình không phải người có trí nhớ không

tốt, ngay cả khi còn bé chuyện đi đâu lấy ổ chim cũng nhớ rất rõ ràng.

Hơn nữa lúc ấy dù cô tùy hứng, cũng không nỡ làm khổ Lục Sơn nửa đêm đi

mua đồ cho mình, huống chi là sủi cảo tôm…

“Lục Sơn anh ấy…”

Hứa Niệm còn muốn hỏi lại, Tống An Bình

không cho cô cơ hội, cầm lấy notebook bên cạnh, nói: “Chúng ta bắt đầu

đi, đợi trở về anh còn phải sửa lại bản thảo.”

Cô ngơ ngẩn ngồi đó, cuối cùng chỉ gật đầu, rốt cuộc cũng không bình tĩnh lại được.

Xa cách gặp lại vốn nên ôn chuyện thật

tốt, nhưng Tống An Bình phỏng vấn xong liền tạm biệt vì bận rộn. Hứa

Niệm một mình ngồi tại chỗ hồi lâu, đáy lòng càng ngày càng khó chịu.

Cô lái xe khắp nơi không mục đích, nhưng không muốn về công ty, cuối cùng vòng đến nhà Trâu Dĩnh.

Nha đầu kia đang làm việc nhà, một phòng

lộn xộn ngay cả bước chân cũng không bước nổi. Hứa Niệm mang theo một

túi đầy đồ ăn đứng ở cửa, bất đắc dĩ đỡ trán: “Cậu bình thường sống như

thế nào? Chẳng lẽ sinh hoạt trong đống rác sao?”

Trâu Dĩnh từ trong đẩy ra một con đường

cho cô, miệng lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Cậu đừng tùy tiện đυ.ng

đến đồ đạc của tớ, đừng chỉ thấy bừa bãi, mặc dù bừa bãi nhưng vẫn có

trật tự, tớ tìm đồ nào lập tức liền có thể tìm thấy.”

“…” Hứa Niệm cũng không còn gì để nói.

Trâu Dĩnh thấy cô cầm ra vài lon bia từ

trong túi mua hàng, ánh mắt bắt đầu trở nên sáng lên: “Ơ, cũng nhiều năm không say rồi, hôm nay không thích hợp đâu.”

Hứa Niệm tự mình mở một lon cắm đầu uống, đợi cô ngồi ở đối diện, lúc này mới thấp giọng nói: “Tớ gặp Tống An Bình .”

“Ừ.” Trâu Dĩnh cũng biết anh ta, dù sao

mấy người trước đây cũng cùng chơi một chỗ, sau này lớn lên đến trường

mới lục tục tách ra. Thấy Hứa Niệm không tiếp tục, cô nhíu nhíu mày,

“Sao thế, anh ta nói cái gì với cậu?”

Hứa Niệm thiếu chút nữa bị sặc, hung hăng liếc mắt nhìn: “Đừng gây rối được không? Tớ… từ anh ta nghe được chút

chuyện, thế nhưng không biết có đúng không.”

Trâu Dĩnh trong lòng lập tức liền có đáp

án: “Có liên quan tới Lục Sơn?” Nghĩ đến cũng đúng, có thể làm cho Hứa

Niệm khác thường như vậy chỉ sợ cũng chỉ có Lục Sơn.

Hứa Niệm tâm tình nặng nề gật đầu, suy nghĩ thật lâu mới đem lời nói của Tống An Bình nói cho cô biết.

Trâu Dĩnh nghe xong lại trầm mặc kì dị,

yên lặng uống một hớp bia mới nói: “Chính anh ta cũng nói mình nhớ nhầm, huống chi cho dù Lục Sơn có cái gì, hiện tại cũng đã chết rồi, không

thể đối chứng được.”

Hứa Niệm không nói gì, nhưng trong lòng

vẫn như trước tràn ngập phiền muộn, cô vốn nên tin tưởng Lục Sơn vô điều kiện, nhưng không biết vì sao, vẫn có cảm giác không đúng chỗ nào.

Năm Lục Sơn thực tập bọn họ gần nhau thì

ít mà xa cách thì nhiều, trường học của hai người không gần nhau, thêm

nữa lúc ấy anh một lòng đều đặt trên công việc, cho nên Hứa Niệm liền

ngoan ngoãn không đến quấy rầy anh. Ngoại trừ cuối tuần thỉnh thoảng gặp mặt ăn cơm, còn bình thường thật sự rất ít khi ở cùng một chỗ.

Lúc ấy bạn cùng phòng còn trêu ghẹo: “Một tuần không thấy mặt mấy lần, cậu tin rằng bạn trai cậu không trật đường ray à?”

Bạn cùng phòng không bị cản trở so với

cô, tóc vàng mắt xanh, lúc ấy tình nhân cũng đổi vài người, cho nên Hứa

Niệm nghe lời đó cũng chỉ cười. Người khác cô không biết, ít nhất Lục

Sơn chắc chắn sẽ không, bọn họ cùng một chỗ nhiều năm như vậy, thanh mai trúc mã, hai bên hiểu nhau quá rồi.

Nhìn bộ dạng không yên lòng kia của cô,

Trâu Dĩnh kỳ thật cũng có thể hiểu. Nếu Lục Sơn thực sự có cái gì, mấy

năm nay cô sẽ trở thành kẻ ngu si, không ai hiểu rõ Hứa Niệm hơn cô mấy

năm nay làm sao mà chống đỡ qua ngày.

“Nếu anh ấy không yêu cậu, vì cái gì muốn cầu hôn với cậu chứ?” Trâu Dĩnh sâu sắc nhìn cô, “Khi đó mẹ cậu xuất

ngoại, phải nói gia sản cũng không đến lượt chia cho cậu, ngoại trừ còn

có chút sắc đẹp, cậu nói anh ấy mưu đồ cái gì?”

Hứa Niệm lẳng lặng nghe.

Trâu Dĩnh còn nói: “Nhiều năm như vậy,

tình cảm anh ấy dành cho cậu giả hay không cậu còn không rõ ràng? Cậu có nhớ khi đi Shangri-La, cậu lạc đường ở Tuyết Sơn, Lục Sơn một mình cầm

đèn pin tìm cậu bao lâu, cuối cùng trở về tay chân đều đông lạnh thành

dạng gì.”

Hứa Niệm nghe cô nhắc tới, những chuyện

cũ đó từng chuyện hiện ra. Lục Sơn đối tốt với cô không chỉ những chuyện đó, thật sự hận không thể ngay cả mạng sống đều cho cô.

Cô không nên nghi ngờ anh .

***

Trâu Dĩnh thấy sắc mặt cô tốt hơn nhiều,

lúc này mới nhấc chân từ dưới gầm bàn đá cô một cái: “Tớ đói bụng, đi

làm cho tớ chút gì ăn.”

Hứa Niệm liếc xéo cô: “Tớ làm mà cậu cũng dám ăn sao?”

“Dù sao cũng không chết được.” Trâu Dĩnh

lại đứng dậy đi về tủ tivi, cúi đầu ở bên tủ chứa đồ tìm gì đó. Hứa Niệm thấy cô lật ra rất nhiều ảnh chụp, cũng không biết là ai, tất cả đều

một phát ném vào trong thùng rác.

Hứa Niệm đến phòng bếp nấu bát mì cho cô

ấy, thuận tiện mang theo phần của bản thân, kết quả nha đầu kia nếm một

miếng liền phun ra: “Thứ này mà Đường Trọng Kiêu cũng có thể ăn được?”

Hứa Niệm chính mình nếm một miếng, quả

thật không quá dễ ăn, nhưng cũng không hỏng bét như vậy chứ? Cô nhẫn nại nuốt mì xuống, vô lực tranh cãi: “Tớ đã tiến bộ rất nhiều.”

“Phải, ít nhất đã nấu chín mì.” Trâu Dĩnh cầm di động gọi đồ ăn bên ngoài, vừa bấm số vừa nói, “Ngay cả thứ khó

ăn như vậy mà Đường Trọng Kiêu cũng nhịn cậu được, đối với cậu quả là

tình yêu đích thực.”

Hứa Niệm nhìn chén mì kia bỗng nhiên cũng không muốn ăn, buông đũa cùng cô ấy đợi đồ bên ngoài.

Kết quả chuông cửa vang lên, người đến lại là Thẩm Lương Thần.

Hứa Niệm vừa thấy là anh ta cả người đột

nhiên nổi lên hồi chuông cảnh giác, sợ Trâu Dĩnh nhất thời xúc động chạy vào phòng bếp lấy dao chém người, vì thế đứng ở giữa hai người hoà

giải: “Thẩm Lương Thần, anh có chuyện gì sao?”

Thẩm Lương Thần tóc ngắn, trán có vết sẹo rất rõ ràng, hơn nữa vừa thấy chính là vết thương mới, phỏng chừng

chính là kiệt tác ngày đó của Trâu Dĩnh.

Quả nhiên người đàn ông kia chỉ vào vết

sẹo trên trán, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Trâu Dĩnh, nói: “Tôi bị

em biến thành thế này, em sẽ không cho rằng cứ cho qua như vậy chứ?”

Trâu Dĩnh khoanh tay, khinh thường “Hừ”

một tiếng, nhìn anh ta từ trên xuống dưới một cái: “Muốn tôi cho anh một vết bên phải nữa hay không, người Trung Quốc chúng ta không phải rất

coi trọng sự cân đối sao?”

Hứa Niệm không kiềm được cười lên tiếng, bị Thẩm Lương Thần trừng một cái, vội vàng trầm mặt.

Tầm mắt Thẩm Lương Thần lướt qua đống lộn xộn trong phòng, mày cau chặt lại, khi quay đầu lại nhìn Trâu Dĩnh thì

ngữ điệu âm dương quái khí: “Còn tưởng rằng xa tôi rồi sống tốt thế nào, ra là chỉ thế này.”

Trâu Dĩnh nóng tính, lập tức liền ngước

cằm giận giữ lườm anh ta: “Mẹ anh rốt cuộc xong chưa, dây dưa với tôi

như vậy, Thẩm Lương Thần, anh không phải là thích tôi chứ?”

Sắc mặt Thẩm Lương Thần trong nháy mắt liền trầm xuống, lạnh lùng cười ra tiếng: “Tôi điên rồi sao?”

“Vậy anh liền cút xa xa cho tôi, cứ quấn lấy tôi làm chi?”

“Đương nhiên là tìm em tính sổ!”

Hai người càng ầm ĩ càng hăng, mắt thấy

lại muốn động thủ, Hứa Niệm ở bên cạnh căn bản ngăn không được, chỉ có

thể khuyên mỗi người một câu: “Đừng ồn, bị người ta vây xem bây giờ.”

Người đã nổi nóng ai cũng nghe không vào, kết quả hai người kia trực tiếp đánh nhau, Hứa Niệm đều vội điên rồi,

hai người này lúc trước rốt cuộc là vướng mắc với nhau như thế nào? Cô ở bên cạnh không giúp được gì, chỉ biết đi qua đi lại.

Muốn báo cảnh sát lại sợ làm to chuyện,

Thẩm gia là đại gia tộc, đến lúc đó vẫn là Trâu Dĩnh chịu thiệt. Hứa

Niệm cắn chặt răng, chỉ có thể gọi cho Đường Trọng Kiêu.

***

Sau chuyện đó hai người là lần đầu tiên

nói chuyện, Hứa Niệm hình như cũng là lần đầu tiên chủ động gọi cho đối

phương, cho nên bên kia vang lên một hồi mới tiếp máy, âm thanh nghe vào tai dường như còn có chút nghi hoặc: “Em tìm tôi có chuyện gì không?”

Hứa Niệm đơn giản đem tình hình của bên

này nói xong, Đường Trọng Kiêu yên lặng, lại nói với cô: “Em cách xa họ

một chút, chờ tôi tới.”

Lúc này anh nói cái gì Hứa Niệm đều đồng

ý, người nọ lại bổ sung một câu: “Nếu thật sự động dao, thì em vào phòng ngủ đóng cửa lại.”

“…” Khóe miệng Hứa Niệm co rút, đây coi như là bạn bè cái gì đây.

Cô dằn vặt chờ ở bên cạnh, nhìn một lát

cũng không nhìn ra chút đầu đuôi sự việc, Thẩm Lương Thần cho dù độc ác

cũng không đánh Trâu Dĩnh; chính là ngẫu nhiên ép vặn cánh tay cô, nhưng tóm lại cũng không sử dụng toàn lực.

Đường Trọng Kiêu một đường chạy tới, kết

quả vừa bước ra thang máy thấy cảnh tượng Trâu Dĩnh cả người đều cưỡi

trên người Thẩm Lương Thần. Tay Thẩm Lương Thần giữ gáy cô liều mạng áp

đi xuống, như là muốn hôn cô, nhưng cô gái kia hết lần này đến lần khác

đều không phối hợp…

Tư thế đó nào giống như đang đánh nhau, rõ ràng càng như là… làʍ t̠ìиɦ.

Hứa Niệm cũng rất xấu hổ, thấy anh xuất

hiện liền lấy túi vội vàng chạy tới, hai má đỏ bừng: “Hiện tại… làm sao

đây?” Tình huống này còn muốn hay không đi lên đem hai người tách ra.

Đường Trọng Kiêu cũng không nhìn hai người kia, cau mày đánh giá cô: “Em uống rượu?”

“Sao?” Hứa Niệm không đuổi kịp tiết tấu

của anh, kết quả một giây sau bàn tay to của Đường Trọng Kiêu đã duỗi

tới, trực tiếp dắt cô đi ra ngoài, “Còn muốn lưu lại xem hiện trường

trực tiếp?”

***

Hứa Niệm nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới chuyện sẽ kết thúc như vậy, hiện tại biến thành cô cùng Đường Trọng Kiêu một chỗ, hai người ngược lại không nói gì. Trong thang máy bốn

phía đều phản quang, giống như khắp nơi đều là cặp mắt tối như mực kia

của anh, cô chỉ có thể cúi đầu nhìn mũi chân mình.

“Đinh” một tiếng, thang máy xuống bãi đỗ xe dưới đất, hai người trầm mặc đi về phía trước.

Cô uống rượu không thể lái xe, đành phải

thành thật theo sát Đường Trọng Kiêu lên xe, ngồi ghế cạnh tài xế, lúc

cài dây an toàn bụng bỗng nhiên phát ra tiếng “ùng ục”, đặc biệt rõ

ràng.

Hứa Niệm hận không thể tìm cái lỗ chui

xuống, Đường Trọng Kiêu ngược lại không có phản ứng gì, không nhìn cô

cũng không nói, giống như không nghe thấy.

Xe trực tiếp lái đi, một đường ra khỏi

tiểu khu. Hứa Niệm muốn nói chút gì, nhưng nhìn anh trưng ra bộ mặt có

thể lạnh chết người kia thì nhịn xuống.

Đường Trọng Kiêu không trực tiếp lái về Lộ Uyển, mà dừng xe ở một quán ăn, Hứa Niệm len lén liếc mắt nhìn anh.

Đường Trọng Kiêu mặt không thay đổi tháo

dây an toàn ra, nói chuyện vẫn là giọng điệu đông cứng người: “Còn muốn

tôi ôm em xuống xe sao?”

Hứa Niệm liền vội vàng đuổi kịp cước bộ của anh.

Hai người một trước một sau mà đi, cô dõi theo bờ vai rộng lớn mà chắc nịch của anh, trong lòng cũng không rõ tư

vị gì. Kỳ thật Đường Trọng Kiêu thỉnh thoảng thể hiện sự quan tâm, trong lòng cô biết tất cả, cho nên mới ôm một tia kỳ vọng đi thăm dò, cho

rằng có thể từ anh biết được chân tướng, nhưng Đường Trọng Kiêu lại

không nói cho cô biết, thậm chí thái độ lảng tránh rất rõ rệt.

Anh lựa chọn tránh mà không đáp, đó chỉ có thể nói sự tình cuối cùng là có liên quan tới anh …

Hứa Niệm không bao giờ dám vượt qua giới hạn nữa.

***

Đường Trọng Kiêu hình như là khách quen ở đây, quản lý trực tiếp dẫn anh đến nhã gian, trong lúc chờ đợi mang

thức ăn quả thật cực kỳ buồn chán, hai người đều không phải là người nói nhiều, huống chi lúc này chính là thời kì chiến tranh lạnh.

Hứa Niệm nghịch di động, lén lút nhìn

anh, người nọ dáng ngồi thẳng đứng, im lặng cúi đầu uống trà, dáng vẻ

hoàn toàn không muốn quan tâm cô.

Hứa Niệm trong lòng âm thầm nghĩ, cô cũng sẽ không chủ động thỏa hiệp! Hết lần này đến lần khác bụng không chịu

thua kém, vào lúc này lại “ùng ục” kêu một tiếng.

“…”

“…”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Đường Trọng

Kiêu không lên tiếng mà nhìn cô chăm chú, nhưng ánh mắt kia nhìn cô

khiến cô vô cùng xấu hổ và giận dữ, đành phải thẳng lưng nói: “Từ buổi

sáng tôi chưa ăn gì nên đương nhiên bụng đói rồi, có gì kỳ lạ sao?”

Đường Trọng Kiêu chậm rãi dời tầm mắt, lại có thể không che đậy cảm xúc không đếm xỉa tới cô.

Hứa Niệm đầu tiên là bị nghẹn một chút,

sau đó cũng có chút bực mình, chờ đồ ăn lên liền cắm đầu ăn, người đối

diện lại rất ít động đũa, cũng không nói chuyện với cô.

Hứa Niệm nghĩ rằng, người này thật đúng là lòng dạ hẹp hòi.

Nhưng rất nhanh cô liền phát hiện ra điều không bình thường, thì ra là Đường Trọng Kiêu không ăn cay, ăn mấy

miếng trán đã bắt đầu đổ mồ hôi. Hứa Niệm thấy anh nghiêng người thấp

giọng ho khan, do dự vẫn là chủ động đưa trà qua: “Anh không ăn cay, sao còn gọi những món này?”

Nơi này là quán món cay Tứ Xuyên, hương vị vốn là thiên về chua cay, kết quả anh gọi còn đều là đồ ăn đặc sắc ở đây.

Đường Trọng Kiêu đợi qua cơn ho, lúc này

mới nặng nề nhìn cô một cái: “Lúc em tâm trạng không tốt, không phải đều thích ăn cay hay sao?”

Trái tim Hứa Niệm bỗng dưng căng thẳng,

như bị cái gì đó va chạm một cái thật mạnh, bỗng nhiên bắt đầu đập càng

không theo quy luật.