Tương Tư

Chương 5

Hứa Niệm dùng giọng điệu khẳng định, vừa

rồi cô phát hiện ra điểm không thích hợp, sau khi Lục Chu đi ra trên

thái dương toàn là mồ hôi, sắc mặt dường như cũng nhợt nhạt. Lúc đầu còn tưởng cậu không khỏe, nhưng đến lúc sau nhìn thấy ống tiêm bên cạnh bàn mặt chược cách đó không xa…

Nghĩ đến đây, cả trái tim cô chấn động.

Hứa Niệm và Lục Sơn là thanh mai trúc mã, đương nhiên cũng quen biết Lục Chu từ nhỏ. Lục Chu từ nhỏ đã hướng nội, nhưng ngoại trừ thỉnh thoảng tùy hứng, tính tình hơi kiêu căng thì thực ra cậu chưa từng làm việc gì vượt quá phép tắc. Từ khi nào thì cậu bắt

đầu trở thành một bộ phận trong đám người như vậy, cô thực sự không

biết.

“Lục Chu, người này là ai?” Hứa Niệm rốt

cục khiến cho người cùng phòng chú ý, có người mang ánh mắt không tốt

nhìn qua, ánh mắt như đang nhìn một kẻ xâm nhập.

Lục Chu cau mày cũng không trả lời, chỉ đưa tay tóm lấy cánh tay của Hứa Niệm: “Chị về trước đi.”

Hứa Niệm cũng trở tay kéo cậu: “Theo chị.”

Trong lúc hai người đang giằng co thì có

người đã xông tới, đại khái là cô thấy thứ không nên nhìn, lúc này muốn

đi là không có khả năng. Lục Chu chính là không để ý tới người khác, chỉ một mặt kiên trì để cô rời đi, nhưng thật ra vẫn luôn che chở trước

người cô sợ người khác làm cô bị thương.

Không khí bắt đầu trở nên căng thẳng, mắt thấy Lục Chu sẽ vì cô mà đánh nhau với người khác. Cuối cùng có người

đã gọi cho bảo vệ.

Bảo vệ và quản lý rất nhanh đã tới, phải

công nhận rằng tốc độ xử lý sự cố của hội sở này rất nhanh, trong phòng

nhất thời trở nên thật náo nhiệt.

“Các người làm việc kiểu gì thế? Sao lại

để cho một kẻ quái lạ trà trộn vào?” Có người chỉ trích, có người lấy đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Quản lý biết Hứa Niệm, ở Thanh Châu cô

cũng coi như có chút địa vị, trước đó lại thấy cô và Ngô cục cùng nhau

đến ăn cơm. Lúc này hai bên đều không thể đắc tội, đành phải cười làm

lành: “Thật ngại quá, là chúng tôi thất trách, chuyện này nhất định hiểu lầm gì đó.”

Bên này anh ta cũng muốn lấy lòng Hứa Niệm, Hứa Niệm lại trực tiếp ngăn lời anh ta: “Ông chủ của các anh đâu?”

“Này …” quản lý nghẹn họng, ấp úng hồi

lâu mới nhỏ giọng nói bên cạnh cô, “Chúng tôi mới vừa thay đổi ông chủ

mới, Hứa tổng giơ cao đánh khẽ, chuyện này nếu ồn ào ra ngoài công việc

của tôi có lẽ khó giữ được.”

Hứa Niệm như cười như không liếc anh ta một cái: “Vẫn là để tôi trực tiếp gọi cho Ngô cục quan?”

Hiện tại hội sở xảy ra chuyện này, Hứa

Niệm cũng không phải muốn dồn người ta đến chân tường, nhưng thuốc phiện là điểm cấm kỵ của cô, phải biết rằng bao nhiêu sinh mệnh đã vì nó mà

ngã xuống.

Lục Sơn đã chết, nếu Lục Chu lại xảy ra

việc gì cô quả thực không dám tưởng tượng, chỉ có thể gây chút áp lực

cho hội sở, ít nhất về sau bọn họ sẽ không lại để cho Lục Chu và nhóm

người này đến đây.

Quản lý biết nói nhiều lời cũng không có

ích, thấy Hứa Niệm không có chút ý muốn thương lượng, đành phải lau mồ

hôi trên trán, nói: “Ông chủ đang ở lầu 22 xử lý công việc.”

***

Đương nhiên Hứa Niệm sẽ không tự mình tìm tới cửa, chuyện này nói đến cùng vẫn là bên hội sở chột dạ. Quả nhiên

vị ông chủ mới kia lập tức đẩy cửa tiến vào.

“Đường tổng.”

Một tiếng này làm cho da đầu Hứa Niệm run lên, quay đầu lại quả nhiên liếc mắt một cái liền nhìn thấy Đường Trọng Kiêu với khuôn mặt núi băng khiến cho người ta chán ghét.

Đường Trọng Kiêu đi tới chỗ mấy người vây quanh, dường như anh đang làm việc, lại còn làm ra vẻ đeo mắt kính

không vành. Anh gặp Hứa Niệm cũng không có phản ứng đặc biệt gì, ngược

lại mặt lạnh lùng hỏi quản lý: “Xảy ra chuyện gì?”

Hứa Niệm nghĩ thầm người này cũng thật

biết giả bộ, nếu ông chủ là anh ta cũng thật không có gì ngạc nhiên, nơi Đường Trọng Kiêu kinh doanh làm sao có thể sạch sẽ được.

Cô ôm cánh tay không nói chuyện, vẫn thờ ơ lạnh nhạt như vậy.

Quản lý kể đơn giản sự việc một lần, biểu cảm Đường Trọng Kiêu vẫn luôn không biến hóa gì, đến khi quản lý nói

xong, mọi người đều đang chờ ông chủ lên tiếng.

Kết quả, Đường Trọng Kiêu thong thả tháo mắt kính xuống, lúc này mới không nhanh không chậm nói: “Báo cảnh sát.”

Tất cả người ở đây đều ngây ngẩn cả người, bao gồm cả Hứa Niệm.

“Báo, báo cảnh sát?” Quản lý cũng hoài

nghi đầu óc ông chủ có phải bị cửa chẹt hay không, nếu báo cảnh sát thì

hội sở bọn họ chẳng phải xong đời sao?

Nhưng anh ta còn phải thật dè dặt thăm dò: “Đường tổng, chuyện này Hứa tổng đại khái là muốn nói rõ, ngài như vậy … “

Đường Trọng Kiêu quay đầu nhìn anh ta, hơi nở nụ cười: “Cậu đang dạy tôi làm việc?”

“Tôi không dám.” Quản lý chỉ cảm thấy toàn bộ phía sau lưng đều ướt đẫm, ông chủ mới tới này thật khó hầu hạ.

Đường Trọng Kiêu từng bước đi đến bên

người Hứa Niệm, nhưng lại nói với mọi người trong phòng: “Trường hợp tụ

tập đánh bạc nơi công cộng, sử dụng ma túy, mỗi một việc đều là trái

pháp luật, hội sở này của chúng tôi là nơi đứng đắn, điều này không được phép tồn tại ở đây.”

Hứa Niệm một mặt nghi hoặc theo dõi anh,

Đường Trọng Kiêu bỗng nhiên quay đầu đến: “Nếu là Hứa tổng phát hiện,

vậy thì mời cô hỗ trợ ghi chép lấy khẩu cung.”

“…”

***

Hứa Niệm có chút đau đầu, thế nào mà mỗi

lần liên quan tới Đường Trọng Kiêu, tất cả mọi thứ đều phát triển theo

cục diện không hề mong muốn? Cô vốn là đến để tìm Lục Chu, chỉ muốn cảnh cáo người của hội sở, hi vọng lần sau bọn họ sẽ chú ý Lục Chu mà thôi…

Nhưng lúc này lại bị đưa đến cảnh sát làm bản tường trình.

“Lúc cô đi vào trong thì nhìn thấy gì?”

Hứa Niệm thở dài, đành phải miêu tả cảnh

tượng bản thân nhìn thấy một lần, cuối cùng ngài sĩ quan cảnh sát gật

đầu xác định lại một phen, để cô ký tên mới thả người.

Bên kia Lục Chu còn đang làm kiểm tra, cô chờ ở ngoài hành lang, quay đầu đúng lúc nhìn thấy Đường Trọng Kiêu từ

văn phòng đội trưởng đi ra.

Đội trưởng và anh ta bắt tay nhau, lại

còn khen ngợi anh ta: “Cám ơn Đường tiên sinh phối hợp, nếu đại đa số

mọi người đều có thể giác ngộ như ngài, chúng tôi cũng bớt phải lo hơn.”

Hứa Niệm đối diện với bên sườn mặt của

Đường Trọng Kiêu, cho nên cô chỉ có thể nhìn đến khóe môi hơi hơi nhếch

lên của anh ta, giọng nam lành lạnh, trầm mà mạnh mẽ: “Đương nhiên rồi.

Tôi cũng vừa tiếp nhận nơi đây, thì ra hội sở này có nhiều vấn đề như

vậy, bây giờ còn có cơ hội chỉnh đốn, tôi vô cùng vinh hạnh.”

“Đường tiên sinh khách khí, chuyện này tôi sẽ phản ánh với cấp trên, có thể đến tuyên truyền như lệ thường.”

Hai người còn đang nói chuyện với nhau,

Hứa Niệm nghe rõ ràng cuộc đối thoại của họ, đến khi Đường Trọng Kiêu

xoay người lại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của

cô cách đó không xa.

Đường Trọng Kiêu đi tới, Hứa Niệm rất

muốn không nhìn thấy anh ta, người này hết lần này đến lần khác không có mắt nhìn mà dừng lại trước mặt cô, còn vô liêm sỉ nói: “Gần đây số lần

chạm mặt của chúng ta hình như hơi thường xuyên.”

Đương nhiên sắc mặt Hứa Niệm sẽ không hòa nhã với anh ta: “Tôi không hề muốn chạm mặt anh.”

Đường Trọng Kiêu gật đầu, lại có thể nghiêm mặt nói: “Cho nên, đây là duyên phận.”

“…” Không ai yêu thích cái duyên phận rách nát này được không?

Hai bên thái dương Hứa Niệm đập thình

thịch, cô ôm cánh tay châm chọc anh ta: “Đường tổng thật đúng là một là

một người thông minh, vừa phủi sạch sẽ được tiếng xấu, lại mượn cơ hội

lần này tạo thanh danh tốt. Đến ngày mai, hội sở của anh cùng với bản

thân Đường tổng danh tiếng sẽ được lan truyền rộng rãi.”

Đường Trọng Kiêu làm bộ suy xét vài giây, hơi hơi vuốt cằm: “Hình như là như vậy.”

Nhìn bộ dạng giả bộ lương thiện của anh ta, Hứa Niệm lại muốn mắng chửi người.

“Nhưng dù sao Hứa tiểu thư cũng làm cho

tôi bất ngờ.” Đường Trọng Kiêu bỗng nhiên chậm rì rì mở miệng, khóe

miệng chứa một chút ý cười ý vị thâm trường, “Nếu Lục Chu thật sự tham

dự, có lẽ sẽ phải rước lấy phiền toái không nhỏ, không biết phu nhân bên kia có phải rất lo lắng hay không. Lại nói tiếp, Hứa tiểu thư thật đúng là vì đại nghĩa diệt thân .”

Hứa Niệm cảm thấy máu toàn thân đều xông

lên não, kinh mạch trên trán đều bị tức giận đến sắp nứt tung ra rồi,

người nọ là đang chế giễu cô? Cô thật là sơ suất, nếu không gặp phải

người đàn ông này, thì tất cả mọi việc đều sẽ đi theo kế hoạch của cô!

Cô hung hăng cắn răng, cố gắng nhẫn nại mỉm cười: “Chuyện gia đình tôi không khiến Đường tiên sinh lo lắng, anh có thể đi rồi.”

Hứa Niệm nói xong còn cười híp mắt khoát tay, làm ra dáng vẻ tạm biệt.

Ánh mắt Đường Trọng Kiêu sáng tối khó

phân biệt, anh bỗng nhiên đi lên phía trước từng bước, Hứa Niệm bị làm

cho khϊếp sợ, sau đó bị anh nắm lấy thắt lưng.

Cô cả kinh hét to: “Đường Trọng Kiêu!”

“Ừ.” Đường Trọng Kiêu đáp lại cô, nhưng ngũ quan lại cách cô càng ngày càng gần.

Giọng nam từ tính dường như ngay tại bên

tai cô, cô không dám động, động một chút chỉ sợ vạn kiếp bất phục. May

mắn anh ta rất nhanh đã dừng lại, nhưng mà ngón trỏ bàn tay kia lại xoa

nhẹ mi tâm của cô: “Hứa Niệm, mệt sao?”

Hứa Niệm bị tình huống trước mắt làm cho

ngơ ngẩn, đã năm năm, không ai lại hỏi cô kiểu này, hỏi cô có mệt hay

không. Nhưng là người nói ra câu này, làm sao có thể là anh ta chứ?

Mặc dù trong lòng cô tràn đầy mỏi mệt, nhưng vẫn muốn thoát khỏi anh ta.

Hứa Niệm tách mở một chút ngón tay đang

giam cầm bên hông cô của anh ta, lui đến khoảng cách an toàn, lúc này

mới nói: “Đường tiên sinh, anh đây chính là quấy rối tìиɧ ɖu͙©, chúng ta

còn đang ở sở cảnh sát, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể tố cáo anh.”

Từng lời của cô đều phát ra từ trong kẽ

răng, người đàn ông này có thể cái gì cũng không để ý, nhưng cô còn phải chú ý đến thanh danh, nói sao thì nơi này cũng là chỗ công cộng. Mà cô

còn là người phụ nữ đã mất chồng.

Đường Trọng Kiêu cười nhẹ, thuận tiện thu hai tay lại. Anh không tức giận lại còn tao nhã xin lỗi: “Thật có lỗi,

tôi không có ác ý, chính là nhìn em trong lòng có nút thắt, muốn giúp em gỡ bỏ thôi.”

Anh ta nói giọng điệu linh hoạt, biểu cảm thậm chí giống như đang đàm luận về việc không quan trọng gì, lại không biết ý tứ trong lời nói này có bao nhiêu ái muội.

Hứa Niệm không hiểu vì sao sau khi gặp

lại anh ta đều nói những lời mập mờ không rõ ràng, có lẽ do bản tính xấu xa, đơn giản là muốn thấy cô bối rối mà thôi.

Hứa Niệm không muốn nhiều lời với anh ta

thêm nữa, mỗi khi đối mặt với người này trong lòng cô sẽ bắt đầu nhớ tới Lục Sơn, đáng tiếc không biết sao gần đây lại dính dáng không rõ ràng

với người này như vậy. Cô bước nhanh tránh đi, muốn đi hỏi tình hình của Lục Chu bên kia một chút, mới vừa đi hai bước gót giầy bị trượt, tiếp

theo thân mình nghiêng ngả một cái còn thiếu chút là quỳ rạp trên mặt

đất.

Theo bản năng cô kinh hô một tiếng, kết quả không hề báo trước nhào vào trong lòng Đường Trọng Kiêu.

Hai tay người nọ thành thành thật thật

không chạm vào cô, nhưng đáy mắt tràn đầy ý cười: “Hứa tiểu thư, không

biết em như vậy có tính là quấy rối tìиɧ ɖu͙© không nhỉ?”

Hứa Niệm mặt đỏ bừng lên, hai tay cô còn

đang kiềm chặt bên hông anh ta theo bản năng, từ góc độ khác nhìn vào

thật giống như cô chủ động ôm ấp yêu thương. Cô ấm ức muốn đứng lên, lại phát hiện thử vài lần đều không có kết quả, cúi đầu vừa thấy thì ra

toàn bộ gót giầy đã bị lệch ra.

Lúc trước ở trong phòng của hội sở lúc cô và Lục Chu xô đẩy liền cảm thấy không thích hợp …

Cô cố gắng muốn đứng lên, muốn vươn tay

chuẩn bị víu lấy một bên vách tường, giây tiếp theo thân mình lại bị

người ôm lấy nhấc bổng lên không, tiếp đó là giọng nói thâm trầm của anh ta truyền vào tai: “Mặc kệ phải hay không phải, yên tâm, tôi cũng không báo cảnh sát.”

“…”

———-

Không liên quan :3: Các bạn cho

tớ hỏi các cậu có biết nhân vật Phùng Tước và Phái Phái của Phong Tử Tam Tam xuất hiện trong bộ truyện nào không, tớ cũng chỉ mới đọc vài bộ của Phong Tử Tam Tam và thấy hai cái tên này lạ hoắc. Giờ tớ đang có việc

cần tìm nên bạn nào biết thì nói cho tớ với nhé. Thanks :3.