Thẩm Vy vừa ra ngoài đã thở hắt, bàn tay đã siết chặt thể hiện sự giận giữ
- Lục Kiên Trung, ông sẽ phải trả giá cho cuộc đời của mẹ tôi!!
Chiếc xe thể thao trắng cá tính lao vun vυ't trên đường thể hiện sự thịnh nộ không hề nhẹ của người lái. Tới một quán cà phê cô đậu xe bên đường rồi bước vào trong, sắc mặt chính là không một chút hòa nhã. Nhìn về phía người đàn ông trước mặt cô mới nhẹ nhàng thở ra
- Lão ta bắt tôi kết hôn với đại thiếu gia Vũ Thị!! Điều tra về anh ta cho tôi!!
- Vâng, tôi sẽ cố gắng!!
- Được, cứ kiếm đại thám tử nào đó đi!! Anh chỉ cần kiểm soát tốt cổ phiếu của Lục Thị cho tôi là được!! Tôi sẽ lấy lại tất những gì thuộc về mẹ tôi!!
- Nhưng ông Lục chính là...
Ánh mắt sắc lạnh của cô bắn ra khiến anh chàng trợ lí kia tưởng chừng mình đã chẳng thể sống
- Là cha đẻ tôi chứ gì?
Khẽ nhếch mép cô nhúp một chút trà do nhân viên vừa đưa ra
- Cũng chỉ là vì cái cơ ngơi của Nguyễn Thị nên lão mới tìm mọi cách cưới mẹ tôi!! Khi có được mọi thứ thì sao? Nguyễn Thị thì mãi mãi là của gia tộc họ Nguyễn!! Chính tay tôi sẽ lấy lại tất cả cho ông ngoại và mẹ tôi!!
- Cô Lục...
- Câm miệng!!
Cô quát lớn cùng ánh mắt man rợn rồi bước ra ngoài. Cô ghét nhất ai gọi họ của mình ra, đối với cô điều dơ bẩn nhất chính là mang họ của lão ta...
Về phía Hạo Thần, anh khó chịu ra mặt khi bị ép cưới. Lên tới Vũ Thị anh đã bắt đầu cáu gắt khiến dàn nhân viên sợ hãi, vốn bình thường anh đã rất đáng sợ, bây giờ như vậy lại đôi phần đáng sợ hơn.
Lên đến phòng, anh hạ người lên chiếc ghế chủ tịch mà xoay ra ngoài cửa kính thở hắt
- Hú u, oppa có đó không nhỉ?
- Em tới rồi sao?
- Nae~~ sao vậy? Anh có gì không vui sao?
- Em muốn lấy chồng không?
Hạo Nhi trợn tròn mắt nhìn ông anh rồi sờ lên chán Hạo Thần
- Ai lấy? Lấy ai?
- Em lấy? Lấy tiểu thư Lục Gia!!
Vũ Hạo Nhi nổi ba sọc đen trên trán
- Anh à, em là con gái đấy!!
- Thì vẫn lấy được mà!!
- ...
Hạo Nhi trực tiếp bay ra khỏi phòng khiến Hạo Thần bật cười, anh quay lại với công việc mà chẳng thèm để tâm đến vấn đề kia nữa.
Tối hôm ấy, Thẩm Vy trở về Lục Gia rồi chễm chệ ngồi xuống sofa mà coi tivi, nghe tiếng xe cô cũng thèm quan tâm mà tiếp tục chăm chú vào bộ phim dang dở. Ông Lục bước vào, hai bên là hai ả õng ẹo ăn mặc thì hở trên hở dưới khiến cô ngán ngẩm, ông vừa bước ngang qua cô thì giọng nói đều đều vang lên khiến ông ta tức giận
- Haizz, anh giai à...ngủ lung tung như vậy rất dễ mắc bệnh xã hội nha~~ đúng là loại đàn ông dơ bẩn!
- Thẩm Vy con nói ai vậy hả?
- Là anh nam chính kia!! Sao? Ông nhột?
Nhếch mép cô đứng dậy tắt tivi lướt ngang qua hai cô kia còn không quên dặn
- Nhớ phục vụ ông ta thật tốt!! Các người sẽ có khoản tiền không nhỏ đâu!!
- Lục Thẩm Vy!! Con lo chuyện đám cưới của mình đi!!
Cô quay lại với ánh mắt đỏ hoe đầy lửa giận
- Đừng gọi tôi là Lục Thẩm Vy!! Dơ bẩn!!!
Nói rồi cô quay người bước lên lầu mặc lão ta đang tức tối nhìn theo cô.
*Tại Vũ Gia
- Hạo Thần, con nghĩ tới đâu rồi?
Anh chưa kịp nuốt miếng cơm đã ho sụa, Hạo Nhi bên cạnh vỗ vỗ lưng anh
- Từ từ làm gì mà nôn nóng lấy vợ vậy không biết!!
Anh liếc xéo khiến Hạo Nhi càng hứng thú trêu chọc
- Hay tuần tới cưới luôn đi chứ anh nôn nóng thế này!!
Ông bà Vũ nhíu mày
- Hạo Nhi, chuyện hệ trọng, không giỡn!!
- Vâng~~
Hạo Thần thở ra rồi cũng gật đầu
- Ngày mai con sẽ gặp mặt theo yêu cầu của ba mẹ, còn chuyện cưới xin con nghĩ là cần có thời gian, con sẽ bàn bạc với cô ấy!!
- Uầy, như vậy thì còn gì bằng nữa!!
- Vâng mẹ!
Hạo Nhi gật gù chép miệng
- Mau mau mang chị dâu em về hô hô!
Cả nhà vui vẻ bật cười chỉ riêng anh là có chút không mấy thoải mái, nhưng đó là tâm nguyện của bà nội anh, anh cũng không muốn khiến bà lo lắng nơi chín suối.
Về phía Thẩm Vy cô ngay sau khi lên phòng đã nhận được gọi của trợ lý
- Anh điều tra xong chưa?
"Tất nhiên rồi thưa tiểu thư, tôi sẽ gửi mail qua cho cô!"
Thẩm Vy trực tiếp tắt máy điện thoại tiến lại bàn làm việc, thông tin của anh nhanh chóng hiện lên khiến môi cô cong lên một đường con nhẹ
- Chủ tịch Vũ Thị sao? 24 tuổi đã thành danh như vậy...Được thôi, chúng ta sẽ kết hôn, Vũ Hạo Thần!!
Nhìn ra xa cô khẽ cười
- Liên doanh phát triển Lục Thị sao? Tôi sẽ khiến ông sống không bằng chết.