"Hai người là muốn nắm đến thiên hoang địa lão sao?" Lục Ẩm Băng tiến đến đem tay hai người tách ra, giận sôi máu.
Tức giận Lương Thư Yểu chiếm tiện nghi Hạ Dĩ Đồng, lại tức Hạ Dĩ Đồng cư nhiên bị Lương Thư Yểu chiếm tiện nghi mà không biết, vậy mà vẫn luôn nắm, hơn nữa lâu như vậy đều không liếc nhìn cô một cái, cô ấy chính là fans giả mạo!
Kim đồng hồ đang dừng lại như có bàn tay vô hình nào đó đẩy nhẹ, đồng hồ cát một lần nữa bắt đầu lưu động, hình ảnh từ trắng đen biến thành màu sắc sống động.
Cái gọi là tình địch gặp mặt, hết sức đỏ mắt, trong chớp nhoáng, hai bên liền xác nhận thân phận đối phương.
Hạ Dĩ Đồng chưa kịp đặt câu hỏi, Lương Thư Yểu liền chủ động, mở miệng nói: "Tôi đến thăm ban Ẩm Băng, xem em ấy ăn uống thế nào, ăn mặc như nào, thiếu cái gì, tôi sẽ mua cho em ấy. Con người em ấy, chỉ nhớ mỗi quay phim, đối với mấy việc này đều không để tâm, không có tôi quản a, thật không được. Khiến cô thêm phiền toái đi?"
Lời nói Lương Thư Yểu chứa đầy thuốc súng và dao kiếm, nói ngang nói dọc dù sao cũng chính là ý tứ: Lục Ẩm Băng là của tôi, cô đừng hòng có ý đồ với em ấy.
Hạ Dĩ Đồng không ngạnh cương với cô, một nguyên nhân là cô không biết Lục Ẩm Băng và Lương Thư Yểu có quan hệ tốt đến mức nào, thăm ban lại dẫn trực tiếp đi vào phòng, ắt hẳn sẽ không thua kém gì Lai Ảnh, vạn nhất cô quái gở, Lục Ẩm Băng lại nghĩ cô bụng dạ hẹp hòi không thích bằng hữu của cô ấy, chuốc lấy ác cảm của Lục Ẩm Băng; lại một lý do nữa là trực giác của Hạ Dĩ Đồng, nói với cô rằng trận này cô không cần đánh.
Trực giác chỉ dẫn cô trực tiếp đem tầm mắt hướng về phía Lục Ẩm Băng.
Lục Ẩm Băng không phát giác giữa hai người họ đang cuồn cuộn sóng ngầm, vẫn thường không chút lưu tình nào mà hủy đi đài của Lương Thư Yểu: "Muốn mặt sao? Chính chị ăn ngon mặc được à, còn không phải mỗi ngày có đống người phía sau hầu hạ, nói tới thì chị với mẹ em quan tâm em y nhau. Mỗi ngày ba bữa lộn xộn không nói đi, chị tự xem chân chị kìa, cùng móng gà y hệt, đều sắp biến dạng!"
Giọng nói quen thuộc của Lục Ẩm Băng, nói một hơi dài không hề thở dốc tí nào, vừa thấy chính là nói nhiều quá quen thuộc, quen tay làm nhanh.
Trực giác Hạ Dĩ Đồng sai lầm, tuy Lục Ẩm Băng gián tiếp thay cô mà oán trách với Lương Thư Yểu, nhưng mặt khác cũng giải thích rằng, mối quan hệ giữa cô ấy và Lương Thư Yểu tốt hơn so với cô tưởng tượng, đối với cô, đối với Lai Ảnh, Lục Ẩm Băng cũng có oán trách, nhưng cái loại này còn mang theo chế nhạo, sẽ không khiến người khác sinh khí. Nhưng mà đối với Lương Thư Yểu, càng giống như là giở thói ngang ngược.
Hạ Dĩ Đồng một hơi buồn bực ngay ngực.
Lương Thư Yểu hướng cô một cái liếc mắt đắc ý, giơ tay lên vô cùng tự nhiên mà ôm lấy cổ Lục Ẩm Băng, đem cô ấy kéo vào trong lòng ngực của mình, dường như là kêu gọi chủ quyền, vươn tay ra lần nữa: "Chào, Lương Thư Yểu, là biểu tỷ của Lục Ẩm Băng."
Biểu Tỷ? Có quan hệ huyết thống, kia....
Ánh mắt Hạ Dĩ Đồng vừa sáng lên, đã bị câu nói tiếp theo của Lương Thư Yểu chọc, thấu suốt mỉm cười: "Bà con xa, hoàn toàn không còn quan hệ huyết thống nữa. Gia đình có giao tình với nhau, là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, mấy ngày nay, làm phiền cô."
Đáy máy hiện lên một tia ảm đạm trong nháy mắt liền thu liễm lại, người thua nhưng không thua khí thế, Hạ Dĩ Đồng phản ứng cực nhanh, cười nói: "Làm gì có a, Lục lão sư chiếu cố tôi rất nhiều, buổi tối tôi không đắp chân, là cô ấy đắp cho tôi, có thể nói là ôn nhu săn sóc."
Lục Ẩm Băng nghe được lời này nhíu nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ một chút: Hạ Dĩ Đồng bởi vì buổi tối quá nóng xác thực là không đắp chân, cô lại sợ lạnh bất tri bất giác lăn vào lòng ngực Hạ Dĩ Đồng, đồng thời đem chăn qua, giúp Hạ Dĩ Đồng đắp.
Lương Thư Yểu trong nháy mắt mặt liền đen lại, nhìn về phía Lục Ẩm Băng.
Lục Ẩm Băng vui vẻ: "Đúng vậy đúng vậy."
Cô nghĩ: Về sau nếu ở cùng Hạ Dĩ Đồng, sớm hay muộn gì cũng phai qua cửa Lương Thư Yểu, hiện tại tận lực làm cho Hạ Dĩ Đồng lưu lại một ấn tượng tốt với Lương Thư Yểu.
Tia lửa trong không khí bùm bùm chóe chóe đấu tran gay gắt trong không khí, vật cách điện hoàn toàn -Lục Ẩm Băng làm người trung gian đứng giữa hai người hòa giải, cười: "Biểu tỷ, kỳ thật cô ấy chiếu cố em cũng rất nhiều, em trước đây ăn uống không điều độ, cô ấy làm cho em một ít đồ ăn ngon, không có béo, hiện tại còn dẫn em đi ăn ở mấy tiệm xung quanh, đối với em đặc biệt tốt."
Lương Thư Yểu mặt càng đen.
Cô lại nói với Hạ Dĩ Đồng: "Tôi lúc trước có về nhà một lần, cùng em trò chuyện, khi đó Lương Thư Yểu liền ở nhà tôi, là chị ấy cố ý về nhà thăm tôi, tuy rằng tương đối thích khi dễ tôi, không, cô ấy không khi dễ tôi, người đặc biệt tốt."
Gân xanh nhỏ nhỏ trên trán Hạ Dĩ Đồng nhảy nhảy.
Về sau cũng sẽ đối với em thực tốt, nhưng những lời này Lục Ẩm Băng chưa nói ra, sợ Hạ Dĩ Đồng lại nghe thành cái gì.
Theo đuổi một người không dễ dàng a, đặc biệt đối phương còn là thẳng nữ, muốn cong thì phải chậm rãi, từng bước từng bước, cô đang tự nói với chính mình, không thể vội vàng, coi như muốn lập tức nhào tới đối phương, đè ở trên giường như vậy như vậy, cũng phải làm bộ là không có phát sinh chuyện gì.
Nhưng kỳ quái là, hai người đặc biệt đối tốt với cô lại đồng thời im lặng.
Lục Ẩm Băng: "Nè?"
Người trong lòng phản ứng quá trì độn, hai người có đánh tới vỡ đầu, Lục Ẩm Băng cũng không biết cái gì. Hai vị tình địch quyết định đình chiến, nhưng bên trong vẫn có khói lửa chiến tranh, vẫn hung ác mà liếc mắt nhìn nhau.
Lương Thư Yểu thay đổi chiến trường, tươi cười ôn nhu: "Ẩm Băng, chúng ta về phòng ngủ đi."
Lục Ẩm Băng sững sờ: "A?"
Lương Thư Yểu: "Em vừa rồi không phải nói cùng chị chung một phòng sao? Biểu tỷ muội chúng ta lâu như vậy không gặp, không nên ôn chuyện sao? Chị còn muốn hỏi thăm sức khỏe của dì Mẫn và dượng nữa."
Lục Ẩm Băng thầm nói: Sức khỏe thế nào lần trước không phải chị với em cũng thấy qua sao? Thời gian này chị không về nhà thì em cũng không về nhà, đi chỗ nào mà xem.
Nhưng xuất phát từ phản xạ có điều kiện bị áp chế nhiều năm như vậy, Lục Ẩm Băng thuận miệng liền ngoan ngoãn mà "A" một tiếng.
Khuôn mặt cô quay về phía cửa một chút, Hạ Dĩ Đồng liền bỏ đi, ánh mắt khẽ động, có chút buồn bực, bĩu môi: "Lục lão sư, chị đêm nay không ngủ ở đây à?"
Trước đây nếu Hạ Dĩ Đồng hướng cô làm hành động đáng thương, Lục Ẩm Băng còn có thể làm lơ, hiện tại đây chính là người cô thích, đại não còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã tiến một bước lên phía trước.
Cô như thế nào lại khiến cho Hạ Dĩ Đồng xuất hiện vẻ mặt này, cái danh bạn gái này thiệt là không xứng.
Đúng vậy không sai, Lục Ẩm Băng đã tự cho Hạ Dĩ Đồng là bạn gái mình, mặc dù bạn gái của cô hiện tại vẫn chưa biết tâm ý của cô, cũng chưa có đáp ứng cô, nhưng cô cảm thấy là mình phải tự giác về phương diện này.
Chân của Lục Ẩm Băng tiến về phía trước, nhưng nửa người trên lại đứng yên tại chỗ, thậm chí còn có xu hướng ngã về phía sau, Lương Thư Yểu dùng cả khủy tay quấn lấy cổ cô, kéo về phía sau, cả người Lục Ẩm Băng lần nữa ngã vào trong lòng ngực Lương Thư Yểu.
Lục Ẩm Băng hai chân đá lên không trung: "Này này này đứng có nhao nữa, còn có người ngoài ở đây, không cho em mặt mũi à."
Lương Thư Yểu khóe miệng bỗng chốc cong lên, ở góc độ không nhìn thấy nở ra nụ cười châm chọc Hạ Dĩ Đồng: Có nghe thấy không, Lục Ẩm Băng nói cô là người ngoài.
Hạ Dĩ Đồng rũ mắt xuống, ánh mắt ảm đạm.
Lương Thư Yểu cúi đầu nhìn Lục Ẩm Băng: "Biểu muội, em thật sự nhẫn tâm để cho chị một mình sao?"
Lục Ẩm Băng: "....."
Cô rất nhẫn tâm, nhưng về tình về lý, Lương Thư Yểu thật xa chạy tới thăm cô một chuyến, thật không tiện để cô ấy một mình, nhưng là ở đây quen rồi.
Lục Ẩm Băng ngập ngừng nhìn về phía Hạ Dĩ Đồng, nói: "Hạ Dĩ Đồng, tôi đây...." Cô chỉ chỉ cửa.
Hạ Dĩ Đồng không lên tiếng, quay lưng lại, bắt đầu thu dọn kinh Phật và kịch bản đặt ở trên bàn, lẳng lặng, không phát ra một chút tiếng động nào. Từ cạnh giường đi đến trước bàn, từ trước bàn trở về cạnh giường, vừa vặn đem cuốn Borges đặt cạnh gối, cô đơn mà đưa lưng về phía cô.
Rất giống như thê tử đáng thương bị trượng phu của mình vứt bỏ a.
Cảm giác tội lỗi của Lục Ẩm Băng giống như bị núi đè xuống, cắn răng một cái, dậm chân, quay sang Lương Thư Yểu: "Em ngủ ở đây."
Lương Thư Yểu thanh âm lộ ra một chút thương tâm: "Biểu muội...."
Là một diễn viên, có thể dễ dàng nhận biết biểu cảm trên gương mặt của người mẫu, Lương Thư Yểu thật là thương tâm, một mặt là bạn gái, một mặt là thanh mai biểu tỷ, cô nhìn hai người, cười gượng đưa ra một ý kiến: "Bằng không ba người chúng ta ngủ cùng nhau?"
Một giây đồng hồ qua đi, hai thanh âm khác nhau đồng thời vang lên, lạnh lùng.
Lương Thư Yểu: "Có thể."
Hạ Dĩ Đồng: "Không ý kiến."
Lục Ẩm Băng không hiểu sao cảm giác được một cổ áp lực không nói nên lời, khiến cô muốn trốn khỏi nơi này, cô hỏi han một chút, trốn vào phòng tắm, tắm rửa.
Hai người còn lại trong phòng, một người đọc sách, một người chơi điện thoại di động, ai cũng không để ý đến ai.
Trong phòng tắm truyền ra âm thanh rõ ràng, nghe rất rõ, Lương Thư Yểu ngồi gần cửa, cố ý nói chuyện lớn tiếng với cô: "Ẩm Băng, lát nữa chị mặc gì? Chị không có mang quần áo."
Lục Ẩm Băng cũng lớn tiếng trả lời: "Chị mặc của em." Trước kia đều không phải như vậy sao, không biết Lương Thư Yểu đi hỏi cái gì.
Lương Thư Yểu nâng cằm lên, hướng ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ Hạ Dĩ Đồng.
Hạ Dĩ Đồng ngực phập phồng, không cam lòng yếu thế: "Lục lão sư, em phát hiện kịch bản cuối cùng có cảnh hôn diễn, em cảm xúc không tới được, hôm nay quá muộn, buổi tối ngày mai em cùng chị diễn thử một chút nhé?"
Lương Thư Yểu tức giận trừng mắt: "!!!"
Hạ Dĩ Đồng kéo lại một thành, nhướng mày, khẽ hừ một tiếng.
Lục Ẩm Băng không trả lời, bên trong đinh đinh một tiếng, như là tiếng chai sửa tắm bị nghiêng rồi rớt xuống trên mặt đất.
Qua năm sáu giây, bên trong mới truyền đến thanh âm Lục Ẩm Băng miễn cưỡng bình tĩnh: "Được..... được."
......