Anh Trai Tôi

Chương 8

- Mai buồn lắm Hải ạ! Nhưng dù sao Mai cũng là người con gái dịu dàng, cô ấy đâu dám đề cập chuyện đó với anh.

- Chuyện này... Vậy...vậy anh tính sao? Không lẽ... không lẽ anh và chị Mai cứ như vậy? Không lẽ đêm nào anh cũng lấy lí do để trốn tránh chị Mai?

- Anh không biết nữa. Nhưng thật sự đối với anh anh không thể ân ái cùng Mai được.

- Anh Hoàng à, sẽ không có người con gái nào chịu được khi lấy chồng mà bản thân cứ mãi là trinh nữ thế đâu. Họ muốn được làm vợ, còn muốn được làm mẹ nữa.

- Anh hiểu chứ Hải. Nhưng... nhưng Hải bảo anh còn có thể làm được gì đây? Thôi, kệ đi. Chuyện gì đến thì sẽ đến, anh cũng không muốn nghĩ nhiều về vấn đề này nữa, đau đầu lắm. Anh xin lỗi vì đã kể Hải nghe để Hải phải buồn vì chuyện của anh. Anh xin lỗi nha Hải!

- Dạ không sao đâu. Mình là anh em của nhau mà. Chuyện của anh em cũng coi như chuyện của anh vậy.

Nói thế tôi lại thấy hổ thẹn với anh. Chuyện của anh tôi đã coi như chuyện của mình thế mà tôi lại chẳng thể làm được gì giúp đỡ cho anh hết.

Cuộc sống của anh Hoàng, chị Mai vẫn từng ngày, từng ngày trôi qua như vậy. Anh Hoàng vẫn lấy lí do ra hiệu sách tìm tài liệu sáng tác để trốn tránh chuyện chăn gối với chị Mai. Còn chị Mai, lấy chồng mà chưa một lần được hưởng hơi ấm của chồng, chưa một lần thực sự được chồng yêu thương chiều chuộng, chị buồn lắm chứ. Đã có những đêm chị da diết xin anh Hoàng hãy ở nhà với chị. Nhìn ánh mắt ngấn nước của chị, anh Hoàng không lỡ bỏ ra hiệu sách. Anh đồng ý ở nhà. Nhưng một cái lí do khác lại được anh sử dụng để tránh chuyện đi ngủ sớm. Anh nói với chị Mai mà lòng tái tê trĩu nặng:

- Em ngủ sớm đi, anh cố gắng hoàn thành nốt tập truyện này để ngày mai chuyển đến nhà xuất bản. Bên ấy người ta đang giục gấp.

Thế rồi anh ngồi bên trang giấy. Chiếc kim đồng hồ tích tắc, tích tắc nhích từng giây. Khi chị Mai đã thực sự ngủ say anh mới ngừng sáng tác. Lúc ấy đã là hai giờ kém mười lăm.

Một đêm, khi đã chắc chắn chị Mai thực sự ngủ say, anh Hoàng mới từ hiệu sách trở về. Mở nhẹ cánh cửa để không gây ra một tiếng động, anh bước vào. Thế nhưng anh bỗng giật mình khi trong ánh điện mờ ảo của phòng ngủ, chị Mai vẫn ngồi lặng thinh trên giường, hai tay ôm chân, cằm tỳ vào đầu gối, mái tóc dài xõa xuống lưng và hai vai như làm chị càng lạnh lẽo, càng cô đơn trong căn phòng trống vắng. Một chút bối rối, anh ngập ngừng:

- Mình... mình chưa ngủ sao?

- Anh nghĩ em có thể ngủ sao khi đêm nào anh cũng bỏ đi biền biệt như thế? - Chị Mai cất tiếng buồn rầu.

- Anh... anh có việc...

- Việc ư? Từ ngày cưới đến bây giờ đã là hơn tháng trời, anh có ngày nào là không bận việc đâu. Trong mắt anh, anh có coi em là vợ anh không hả?

- Anh... anh... xin lỗi!

- Anh Hoàng, anh hãy trả lời em đi! Anh có yêu em không? Anh có coi em là vợ anh không?

- Kìa Mai, sao em lại hỏi như thế?

- Anh trả lời em đi!

- Anh... dĩ nhiên là có.

- Giả dối! Anh yêu em sao? Anh coi em là vợ anh sao? Yêu em, coi em là vợ mà chưa một lần anh chạm vào người em. Trên đời này có ai yêu vợ mà lại làm như thế không anh?

- Anh...

- Anh Hoàng à, anh không phải nói gì hết. Em biết anh không hề yêu em, không hề yêu một chút nào cả. Em biết em chỉ là một người con gái quê mùa, học thức ít ỏi, ngoại hình cũng chẳng xinh đẹp như những người con gái khác. Trong khi đó anh là một nhà văn tiếng tăm lừng lẫy, được rất nhiều bạn bè và các cô gái khác mến yêu kính trọng. Em không xứng với anh, không xứng một tý nào hết. Nhưng anh Hoàng à, anh đã cưới em rồi, dù em có không đẹp, không học thức như người ta thì em vẫn là vợ của anh mà. Anh không thèm nhòm ngó tới em, đêm nào anh cũng bỏ đi biệt tăm biệt tích để lại em một mình cô quạnh trong cái căn phòng gọi là mái ấm gia đình này, anh không thấy anh làm thế là quá đỗi phũ phàng với em ư? Anh không thấy như thế là quá đau khổ, quá tội nghiệp cho em ư? Anh nói đi! Tại sao anh lại đối xử với em như thế?

- Anh... - Nhìn chị Mai vừa nói vừa khóc, tim anh Hoàng như xát muối - Anh... xin lỗi. Anh... anh không cố ý như vậy đâu Mai à. Chỉ là anh...

Đưa tay gạt nước mắt, chị Mai nhìn anh:

- Anh Hoàng, anh biết đối với phụ nữ họ mong muốn điều gì nhất không? Họ chỉ mong muốn được gả vào một gia đình tử tế, được chồng yêu thương, được làm vợ và làm mẹ. Em dù sao cũng là phụ nữ, cũng có ao ước, có khát khao được làm vợ, làm mẹ như bao phụ nữ khác. Đó là mong ước, là khao khát chính đáng mà. Vậy tại sao ngay cả cái quyền chính đáng đó anh cũng không thể cho em?

- Anh...

- Còn điều này chắc anh không biết. Đã mấy ngày nay mẹ thường thủ thỉ với em rằng con đã thấy trong người là lạ chưa. Em hiểu ý mẹ nói gì. Mẹ đang mong có cháu nội đó anh. Nhìn ánh mắt mong đợi của mẹ mà em thương mẹ đến trào nước mắt. Anh Hoàng, anh nói đi! Rốt cuộc thì tại sao? Tại em xấu xí hay tại em đã làm gì nên tội?

- Không đâu Mai à. Em không xấu xí, không có tội lỗi gì hết. Anh... tất cả là do anh. Tất cả là do anh là một thằng con trai khốn nạn!

- Không! Anh không cần phải tự xỉ vả mình như thế. Em hiểu mà. - Tự dưng chị Mai cười, nụ cười thật phũ phàng và chua chát - Em hiểu em xấu, em không xứng với anh nên anh mới không cần em, không yêu em. Nhưng anh Hoàng à, em xin anh một lần thôi có được không anh? Em xin anh hãy cho em một đứa con. Có con rồi em sẽ không đòi hỏi bất cứ cái gì ở anh nữa. Anh muốn đối xử lạnh nhạt với em như thế nào em cũng chịu. Em chỉ cần có thế thôi, được không anh?

- Việc này...

- Anh là nhà văn chắc anh rất hiểu, còn gì đau khổ và phũ phàng hơn đối với một người con gái mà khi đi lấy chồng ngay cả quyền làm vợ, làm mẹ họ cũng không hề có nổi. Đau đớn lắm chứ anh. Họ không được làm mẹ đã đành, đi ra ngoài họ còn bị người ta cười chê là đồ gái không biết đẻ. Em không muốn chuyện đó xảy ra với em, em khao khát được làm mẹ. Vì vậy anh Hoàng ơi, em chỉ cần có một đứa con với anh thôi mà. Chẳng lẽ một mơ ước giản dị như bao người phụ nữ khác mà anh cũng không thể cho em được hay sao?

Chị Mai nhìn anh, ánh mắt van lơn tội nghiệp đến não lòng. Nuốt đau đớn vào tim, anh Hoàng thở dài:

- Thôi muộn rồi đấy em cũng đi ngủ đi. Chuyện con cái để sau này hãy tính.

Cực thân, chị Mai òa lên khóc. Tâm can anh Hoàng cũng như bị từng tiếng khóc của chị Mai cắt thành muôn mảnh nhỏ.

Nỗi buồn và sự dày vò cứ thế trôi trong cuộc sống nặng nề của anh Hoàng và chị Mai. Ngày nào chị Mai cũng khóc, phờ phạc như một cánh hoa tàn. Còn anh Hoàng thì xanh xao, gầy rộc đi trông thấy. Nhìn anh chị mà tôi thương lắm nhưng quả thật là tôi vô dụng.

Một buổi sáng tôi đến nhà anh chơi. Vừa mới bước vào đến sân tôi đã thấy mùi thức ăn thơm phức bốc ra từ trong bếp. Hít thật sâu mùi vị quyến rũ đó, tôi đi vào.

- Anh Hoàng, anh đang làm gì thế?

Ngoảnh mặt lại nhìn, thấy tôi, anh hét lên vui mừng:

- Trời đất! Hải đó hả? Anh đang nấu cơm trưa. Cũng xong rồi, đợi anh dọn ra rồi anh em mình nhâm nhi vài chén nhá!

Nhìn anh, tôi vui vẻ gật đầu.

Ngồi vào bàn ăn tôi ngạc nhiên khi không thấy chị Mai.

- Uả, chị Mai đi đâu rồi mà đích thân anh phải chui vào bếp thế?

- Cô ấy về nhà ngoại rồi.

- Bên gia đình ngoại có chuyện gì hả anh?

Anh nhìn tôi, mỉm cười:

- Hải thật sự không biết chuyện gì à? Anh và Mai đã li hôn rồi. Tòa giải quyết êm thấm từ hơn tuần trước nên bây giờ giữa anh và Mai không còn quan hệ gì nữa.