Sống Lại Làm Em Gái Quốc Dân

Chương 60: Sao anh ấy lại biết vậy

Chương 60: Sao anh ấy lại biết vậy

Lâm Cảnh được nhân viên dẫn đến trường quay, theo sau là một trợ lý và một người vệ sĩ.

Cùng đạo diễn chào hỏi một chút, sau đó ông giới thiệu hai người với nhau.

"Đây là một người mới, tên là Tô Đào đúng không", đạo diễn chỉ cô.

Lâm Cảnh nhìn qua, đột nhiên ánh mắt của anh thay đổi.

Là em ấy!

Thật sự là em ấy!

Lâm Cảnh hô hấp ngưng trệ.

"Vị này thì chắc không cần tôi giới thiệu đúng không, mấy cô gái nhỏ như cô chắc là biết cậu ấy chứ"

Tô Đào gật gật đầu.

Đạo diễn để lại không gian cho hai người họ làm quen với nhau, dù sao cũng có lợi cho việc quay chụp sắp tới.

Tô Đào dùng tư cách hậu bối chào hỏi anh.

"Xin chào Lâm lão sư"

Cô gái cười một cách rạng rỡ, hai lúm đồng tiền nho nhỏ khiến người khác muốn chọc chọc xem sao.

Đối mặt với gương mặt sạch sẽ xinh đẹp của cô, khuôn mặt khiến anh khắc cốt ghi tâm lúc nhỏ dần dần trùng khớp với người trước mắt.

Cô ấy trưởng thành rồi, ngũ quan cũng nảy nở vậy nhưng vẫn rất xinh đẹp, qua nhiều năm như vậy mà vừa gặp mặt anh như cũ vẫn có thể nhận ra cô.

Nhớ mãi không quên, tất có hồi báo.

Cuối cùng cũng tìm được em rồi.

"Lâm lão sư?"

Tô Đào ngượng ngùng đưa tay về phía sau, còn chưa kịp hành động thì đã bị ngăn lại.

Anh có hơi kích động nên nhất thời quên mất phải phản ứng lại, Lâm Cảnh cười mình một cái lập tức điều chỉnh trạng thái.

"Xin chào, em là Tô Đào?"

Lâm Cảnh luôn treo một nụ cười dịu dàng trên mặt, gương mặt của anh ấy rất hiền lành, lúc cười lên ánh mắt giống như phát sáng.

Giống như có ngôi sao trú ngụ trong mắt của anh, lấp la lấp lánh.

Khiến mọi người không kìm được mà nở nụ cười với anh.

Tô Đào gật đầu, "Là tên thật ạ"

"Vẫn đang yêu như vậy", Lâm Cảnh cười một cái, nhỏ giọng nhắc lại tên của cô.

Thì ra em ấy tên Tô Đào.

Nghe hay quá.

Bảo sao nhiều năm như vậy anh không tìm được cô, thì ra Nhu Nhu là tên nhỏ ở nhà.

Năm đó sau khi anh được bố mẹ đón về vừa đúng gặp được gia đình cô đến, trước khi đi anh nghe được tên nhỏ ở nhà của cô.

Vẫn luôn ghi nhớ nó.

Tìm kiếm nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có chút manh mối, nói rằng cô ấy ở giới giải trí mà quá trình để lấy được manh mối này cũng rất khó khăn.

Nhưng mà, đáng giá.

"..."

Cái gì mà vẫn vậy? Giọng điệu này giống như bọn họ quen biết vậy?

Tuy rằng đúng thật là cô cảm giác có chút quen thuộc giống như ở tận sâu trong linh hồn vậy nhưng mà cô không nhớ mình từng gặp qua anh ấy.

"Không nhớ anh sao?", Lâm Cảnh có chút thất vọng.

Tô Đào nghĩ nghĩ một chút

Không đúng! Cô gặp rồi

Vui mừng nói, "Anh là sư huynh của Thời Hàn! Mấy năm trước em có thấy anh ở công ty", Tô Đào chợt nhớ ra hồi cấp 3 mình từng thu âm trong MV đơn ca của Thời Hàn, ở trước cửa phòng thu âm từng nhìn anh ấy.

Là chủ nhân của ánh mắt đó.

Mấy năm trước?

"!", lúc đó bọn họ từng gặp nhau rồi sao?

Chỉ bằng mấy câu của Tô Đào, Lâm Cảnh cảm thấy mình biết được rất nhiều thông tin.

Bọn họ mấy năm trước đã từng gặp nhau nhưng mà anh không hề chú ý đến em ấy.

Em ấy quen biết Thời Hàn.

Em ấy mấy năm trước đến công ty của anh làm gì.

Mấy năm trước là bao nhiêu năm? Một năm? Hai năm?

Em ấy thật sự không nhớ ra mình là ai sao?

Trong lòng Lâm Cảnh có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cô nhưng mà đạo diễn đã gọi họ qua đó để bắt đầu quay.

Cảnh quay đầu tiên là hình tượng tiểu bạch.

Trong lúc quay

Tô Đào cầm tập văn kiện đứng trước cửa công ty điều chỉnh tinh thần, ba ngày trước cô đã hẹn đối tác hôm nay sẽ đến bàn chuyện hợp tác.

Sau khi đăng ký ở quầy lễ tân, Tô Đào đến văn phòng của tổng tài đợi Lâm Cảnh.

Ở trong phòng, dáng vẻ của Tô Đào vẫn luôn thấp thỏm, tâm lý nhân vật được thể hiện rất thích hợp.

Lâm Cảnh lúc này đang tiến hành một cuộc họp, một thân tây trang màu đen chỉnh tề, nhấc lên xem đồng hồ trên tay.

Tan họp.

Thư ký ở bên cạnh nhắc nhở anh người đến bàn chuyện hợp tác đã chờ sẵn ở trong phòng. Lâm Cảnh đẩy cửa đi vào, nhìn thoáng qua Tô Đào đang ngồi trên sô pha.

Ánh mắt Lâm Cảnh dao động, cúi đầu chỉnh cổ tay áo cố nén sự khác thường ở trong lòng.

Theo kịch bản, tiếp theo sẽ là Lâm Cảnh soi xét quần áo của Tô Đào, cho rằng công ty đối phương cử một sinh viên đại học vừa mới ra trường đến đàm phán là không tôn trọng với sự hợp tác lần này cho nên liền trực tiếp từ chối Tô Đào.

"Cắt"

"Tốt lắm, cảnh này kết thúc, nữ diễn viên đi đổi trang phục đi"

Cảnh quay kết thúc, Tô Đào thở ra một hơi, lần trước cô đóng phim đã cách đây hơn 10 năm, vừa rồi suýt nữa cô đã quên lời cũng may có Lâm Cảnh nhắc nhở mới không bị hỏng.

Tô Đào nhìn về phía Lâm Cảnh, thợ trang điểm đang giúp anh ấy trang điểm lại, cảm nhận được ánh mắt của cô, Lâm Cảnh quay đầu lại cười nhẹ một cái, dùng khẩu hình miệng nói với cô, "Đi thôi".

Tô Đào gật gật đầu, đi theo nhân viên đến trường quay.

Cảnh tiếp theo là cảnh cô từ tiểu bạch thỏ biến thành ngự tỷ bá khí đi đàm phán hợp đồng một lần nữa.

Tô Đào thay một bộ vest nữ, tóc đuôi ngựa được thả xuống, thợ trang điểm còn làm xoăn nhẹ cho cô, đuôi mắt được kẻ dài hơn, tô màu son được chú trọng nhất lần này của LW.

"Đẹp quá đi, tôi có dự cảm chúng ta nhất định sẽ bán đắt hàng", thợ trang điểm trầm trồ.

Màu son chủ đạo lần này của LW một cái là phong cách nữ cường nhân, một cái là tình yêu mãnh liệt.

Màu trước nghiêng về trầm tính hơn, màu sau rực rỡ hơn.

Khi Tô Đào trang điểm xong xuất hiện trước mắt mọi người, ai cũng mở to mắt, xung quanh đều là những âm thanh kinh hô, hiệu ứng của mỹ nữ trên màn hình và mỹ nữ đứng trước mặt đúng là hoàn toàn khác nhau.

Sau khi qua bàn tay thần thánh của thợ trang điểm, vốn dĩ gương mặt Tô Đào có chút non nớt nhưng hiện giờ có thể đúng với hai chữ trưởng thành rồi, lúc quay quảng cáo khí chất của Tô Đào hoàn toàn hiện rõ, còn giống tổng tài bá đạo hơn cả Lâm Cảnh.

Cảnh cuối cùng là lúc hai người ở bên nhau, Lâm Cảnh tô son cho Tô Đào.

Lâm Cảnh trước giờ chưa từng tô son cho con gái, anh ấy có chút khẩn trương, kết quả là lúc tô son thì bị trượt tay.

Tô Đào: "..."

"Xin lỗi em", trong lòng Lâm Cảnh lúc này muốn cười không được mà khóc cũng không xong.

"Không sao ạ", Tô Đào xua xua tay, lấy tờ giấy trong tay anh lau đi vết son dính trên cằm.

Son môi không lau sạch lưu lại một vệt hồng nhạt, thợ trang điểm đứng bên cạnh lập tức tiến lên dùng bông tẩy trang lau vết son đi, sau đó lại trang điểm lại.

Lâm Cảnh nói rất tự tin: "Lần này chắc chắn được, em yên tâm đi"

Tô Đào liếc nhìn anh trợ lý đứng đằng sau môi dính đầy son vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Được rồi, liều chết thôi! Cô không vào địa ngục thì ai vào đây!

Ngoan ngoãn đến mức tủi thân.

Lâm Cảnh nhịn cười, sau khi đạo diễn hô bắt đầu, ngón trở của anh cẩn thận đỡ lấy cằm nhỏ của cô, ngón cái đè lên môi, tay còn lại cầm son bắt đầu đánh son cho cô.

Với sự cống hiến hết mình của trợ lý, lần này Lâm Cảnh đã thành thạo hơn rất nhiều.

Ngón tay thon dài sạch sẽ giữ lấy hai cạnh của cây son, đến đoạn này đạo diễn tiến hành quay đặc tả.

Có đôi khi tay đẹp cũng là một lợi thế.

Lâm Cảnh tô son rất chuyên chú, Tô Đào nhìn anh ở khoảng cách gần, hai mắt của anh rất đẹp, mấy năm trước nhìn thấy anh ở công ty của Thời Hàn cô đã cảm thấy nó rất đẹp.

Cảm giác quen thuộc lại ập đến, ngay cả đạo diễn hô cắt cô cũng không nghe thấy.

Lâm Cảnh: "Nhu Nhu?"

Sau khi phản ứng lại, Tô Đào mở to mắt, "Anh.. anh gọi em là gì cơ?"

"Sao anh lại biết tên hồi nhỏ của em"

Tên hổi nhỏ của cô chỉ có người nhà mới biết, cũng chỉ có họ mới gọi cô bằng tên đó.