Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá

Chương 374

Nhưng là để cho Trầm Mộc Bạch thất vọng là, tất cả mọi người cùng mọi việc thoạt nhìn tất cả đều bình thường, ngược lại là chính cô hành vi cử chỉ ở trong mắt kẻ khác, biến thành kỳ quái.

Cuối kỳ tiến đến làm cho Trầm Mộc Bạch lực chú ý bị phân tán, tự nhiên cũng không có thời gian dư thừa đi quan sát.

Thẳng đến gần sát thời điểm nghỉ đông, tên biếи ŧɦái kia cũng không có lại xuất hiện qua, trong lòng treo lấy tâm cuối cùng cũng có thể buông ra.

Thời điểm năm mới, tiểu nam chính thường xuyên đến nhà mình ăn cơm, Trầm Mộc Bạch lười nhác làm bài tập, còn có thể vụиɠ ŧяộʍ kín đáo đưa cho đối phương, để cho hắn giúp mình làm.

Đối với cái này, An Tử Dục mặc dù bất đắc dĩ, nhưng là tiếp nhận toàn bộ.

Tiêu Tình Tuyết bụng đã rõ ràng lên, nhưng ngẫu nhiên vẫn sẽ hoạt động một chút, ở trong phòng bếp làm chút đồ vật.

Bà làm được một chút bánh ngọt nhỏ nói với Trầm Mộc Bạch "Lạc Lạc, vừa rồi quên cùng Tử Dục nói, con đi đưa cho nó một phần."

Trầm Mộc Bạch gật đầu đáp, "Dạ."

Nâng lên bánh ngọt nhỏ đặt ở trong hộp, Trầm Mộc Bạch vừa định gõ cửa, lại phát hiện phát cửa không khóa, thầm nói tiểu nam chính sơ ý, một bên đẩy cửa đi vào.

"Tử Dục." Cô kêu một tiếng, lại không được đáp lại.

Trầm Mộc Bạch đem hộp đưa tới trên mặt bàn phòng khách, ánh mắt quét mắt một vòng, do dự một chút, cuối cùng hướng về phòng ngủ đi đến.

Nói đến, từ khi lớp 9 bắt đầu, cô cũng rất ít đến trong nhà tiểu nam chính, hơn nữa mỗi lần tới, không biết là có phải bởi vì chính mình mẫn cảm, cứ cảm thấy đối phương giống như luôn luôn không nguyện ý để cho cô vào phòng ngủ.

Mặc dù biết trưởng thành, sẽ có không gian bí mật, nhưng là Trầm Mộc Bạch vẫn ức chế không nổi nội tâm hiếu kỳ.

Cô khẩn trương ở trong lòng nói với mình, nhìn một chút cô liền lập tức lui ra ngoài.

Dưới chân bước chân thả nhẹ hướng về phòng ngủ phương hướng đi đến, Trầm Mộc Bạch trái tim nhảy càng lúc càng nhanh, cô vô ý thức nuốt một ngụm nước bọt, tay sắp nắm lấy tay cầm cửa, sau lưng truyền đến tiếng kêu thuộc về tiểu nam chính.

"Lạc Lạc?"

Trầm Mộc Bạch chột dạ xoay người, cười khan nói, "Tớ.. Tớ thấy cậu không ở trong phòng ngủ?"

An Tử Dục tựa hồ mới vừa từ trong phòng tắm đi ra, trên đầu còn mang theo giọt nước chưa khô, con ngươi như lưu ly nhìn thiếu nữ, bên môi phác họa ra một đường cong ý vị không rõ, "Có chuyện gì không?"

Trầm Mộc Bạch cùng tay cùng chân nói, "Mẹ tớ kêu tớ tới cho cậu bánh ngọt, trên bàn, tớ còn có việc đi về trước."

Nói xong, giống như là có đồ vật gì ở phía sau đuổi theo, lập tức chạy ra ngoài.

Tiếng cười khẽ vang lên, An Tử Dục bên môi ý cười dần dần sâu, mà đôi tròng mắt kia bên trong lại là nồng đậm tham muốn giữ lấy cùng si mê làm cho người rùng mình.

Trầm Mộc Bạch chạy về nhà mới phát hiện mình thật ngu xuẩn, rõ ràng làm bộ trấn định nói không chừng việc này liền đi qua, lần này tốt rồi, chột dạ làm tặc, cứ như vậy bị bản thân dọa chạy.

Bất quá cũng may tiểu nam chính thoạt nhìn giống như không xem như chuyện này phát sinh qua, Trầm Mộc Bạch chỉ có thể khuyên bảo bản thân, lần sau không nên hiếu kỳ không cần có, nói không chừng đối phương trong phòng có đồ vật không muốn để cho mình thấy.

Bất quá suy nghĩ một chút vẫn có chút tiểu phiền muộn, lúc trước tiểu nam chính thích khóc lại yếu ớt là thật trưởng thành.

Toàn bộ nghỉ đông trôi qua rất nhanh, lại là thời gian khai giảng.

Vừa vào phòng học chỉ nghe thấy những nữ sinh kia đang thảo luận hai ngày sau là lễ tình nhân, Trầm Mộc Bạch đem túi sách nhét vào dưới mặt bàn.

Hứa Lâm cùng với cô chào hỏi, "Giang Lạc Lạc, nghỉ đông trôi qua thế nào?"

Trầm Mộc Bạch "Vẫn còn tốt."

Hứa Lâm "Lễ tình nhân sắp tới, cậu có ý kiến gì không?"