Trầm Mộc Bạch lúc này mới chậm rãi hỏi một câu, "Tớ rất hiếu kì."
Hứa Lâm, "Hả?"
Trầm Mộc Bạch "Ảnh chụp là từ đâu đến."
Hứa Lâm kéo ra khóe miệng, "Các cậu ấy là chụp, cậu là tìm."
Trầm Mộc Bạch ồ một tiếng.
Hứa Lâm thần thần bí bí thừa nước đυ.c thả câu nói, "Cậu biết hotboy là ai không?"
Trầm Mộc Bạch lắc đầu.
Hứa Lâm va vào cánh tay cô, "Chính là trúc mã An Tử Dục nhà cậu nha."
Trầm Mộc Bạch trong lòng cũng đoán được, cho nên cũng không kinh ngạc.
Hứa Lâm hoa si nói, "Hắn thật rất đẹp trai, hotboy lần trước cùng hắn so ra đều kém không ít, giá trị nhan sắc tuyệt đối."
Hứa Lâm phối hợp mắt hoa si trong chốc lát, đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì, mở miệng nói, "Đúng rồi, tớ còn thấy có người mắng cậu, nói cậu tâm cơ."
Trầm Mộc Bạch một mặt mơ màng, chỉ chỉ bản thân, "Tớ, tâm cơ?"
Hứa Lâm gật đầu "Đúng, bọn họ nói cậu chính là cố ý đăng bức ảnh này, kỳ thật bản nhân khó coi hơn nhiều." Hứa Lâm nhìn Trầm Mộc Bạch nói thầm: "Tớ cảm thấy trong ảnh dễ nhìn nhiều."
Trầm Mộc Bạch dở khóc dở cười, cũng không có đem chuyện này để ở trong lòng.
Chỉ là bình chọn hotgirl mang đến cho cô ảnh hưởng không nhỏ, tỉ như dưới mặt bàn hàng ngày tăng nhiều thư tình loại hình.
Trầm Mộc Bạch xem chừng, tích lũy hai năm có thể mua một máy ép nước trái cây hay không.
Thư tình đều sẽ bị cô nhét vào trong túi xách mang về nhà, dù sao để trong trường học xử lý không tốt.
Tan học trên đường, tiểu nam chính nhìn túi sách cô phình lên nói, "Bên trong chứa cái gì?"
Trầm Mộc Bạch khục một tiếng, nói hàm hồ không rõ, "Gần đây bài tập hơi nhiều."
An Tử Dục mỉm cười "Lạc Lạc thời điểm nói láo, chính là bộ dáng bây giờ."
Trầm Mộc Bạch, "..."
An Tử Dục ngữ khí lơ đãng nói, "Để cho tớ tới đoán xem là cái gì?" Bên môi ý cười dần nhạt, "Thư tình đúng không?"
Trầm Mộc Bạch đành phải thành thật khai báo.
An Tử Dục nhìn nữ sinh trước mặt, mắt sắc dần dần sâu, trong lòng ức chế không nổi tình cảm hắc ám bốc lên, hắn ngữ khí vô cùng dịu dàng nói, "Lạc Lạc có người thích không?"
Trầm Mộc Bạch lắc đầu "Không có."
Trong lòng u ám cảm xúc tiêu tán một chút, An Tử Dục bên môi có chút giương lên, "Lạc Lạc là đứa trẻ ngoan, sẽ không yêu sớm đúng hay không?"
Trầm Mộc Bạch ngước mắt trừng mắt liếc hắn một cái, "Tử Dục, cậu cũng không có bao lớn có được không?"
An Tử Dục trong giọng nói mang theo một chút chế nhạo nói, "Tớ so Lạc Lạc lớn hơn một tháng, theo bối phận mà nói, Lạc Lạc hẳn còn gọi tớ một tiếng anh."
Trầm Mộc Bạch trừng mắt liếc hắn một cái, "Nghĩ hay lắm!"
An Tử Dục có chút câu môi, hai con ngươi nhìn chăm chú lên nữ sinh trước mắt nói, "Kỳ thật, tớ cũng không thích cậu kêu tớ là anh." Hắn ngừng một chút nói, "Bất quá ở trong một ít chuyện, tớ lại hết sức vui vẻ."
Trầm Mộc Bạch là đại đồ đần, chắc chắn sẽ không nghĩ đến đối phương trong đầu nghĩ là chút việc thiếu niên không nên nghĩ, chính ở chỗ này thoảng qua hơi nói, "Đời này, cậu cũng liền chỉ là suy nghĩ một chút đã xong."
Cho nên nói, bạn tốt nhất là không lập tức phản bác, bởi vì có thể sẽ bị vả mặt nhanh lắm.
An Tử Dục vuốt vuốt đầu cô, nói khẽ, "Lạc Lạc, chúng ta ước định có được hay không?"
Trầm Mộc Bạch ngước mắt "Uớc định cái gì?"
An Tử Dục ngữ khí rất là tùy ý nói, "Cấp ba ai cũng không được yêu sớm."
Trầm Mộc Bạch nghĩ nghĩ, chính cô có thể làm được, nhưng tiểu nam chính nói không chừng về sau gặp được nữ sinh hắn thích nha, thế là cô lắc đầu nói, "Cái này không tốt lắm đâu, nếu là Tử Dục về sau gặp được nữ sinh cậu thích thì làm sao bây giờ?"